Trùng Nhiên

Chương 176: Tiền mờ cả mắt. (3)

Câu nói này là quyết định, không phải là thương lượng, Trình Nhiên còn nghe ra sự sa sút cùng yếu đuối của Tần Tây Trăn trong đó, chắc xảy ra sự cố gì rồi: “ Vốn cô không cần đi nữa, học viện âm nhạc thế là đủ, khai thác quá độ không tốt, chuyện gì cũng cần chừng mực thôi mà.”

Tần Tây Trăn nhẹ người không ít, giở giọng giáo viên: “ Em cũng hiểu tới là dừng đấy, tôi còn tưởng em mê tiền mờ mắt rồi cơ.”

“ Cũng được rồi mà, mới vài ngày, chắc là một tuần nhỉ, cô đã kiếm được sáu nghìn, em đoán không nhầm, lương tháng của cô chỉ sáu bày trăm thôi phải không?”

“ .... “ Thoáng ngập ngừng, mắt Tần Tây Trăn đảo qua đảo lại, người hơi ngả về phía trước: “ Hay là chúng ta tiếp tục đi.”

Thật đúng là, vừa rồi còn tự ý quyết định không làm nữa, vừa mới nhắc tới lợi nhuận, cô giáo này thay đổi ngay tức thì.

Rốt cuộc ai là người mê tiền đây?

Trình Nhiên nhìn bộ dạng ngốc ngốc đáng yêu của Tần Tây Trăn, lắc đầu: “ Làm nữa lợi ích không lớn, thị trường cơ bản đã bão hòa rồi. Chúng ta tranh thủ cuối năm, các câu lạc bộ đồng loạt tổ chức hoạt động, thu hút đông đảo chú ý, còn có thể truyền bá được sản phẩm, tiếp tục thúc đẩy quảng bá, chí phí sẽ quá lớn. Bây giờ chúng ta chỉ cần đợi thong thả trò chơi truyền miệng nhau lan đi là được.”

Tần Tây Trăn kỳ thực cũng hiểu chuyện ấy, vừa rồi thay đổi là vì bản năng.

Cô là cô giáo trẻ, rất thích ăn mặc thật đẹp, thích món ăn ngon, thích trà sữa, còn thích rất nhiều nhạc cụ nữa ... Rất tốn kém.

Trình Nhiên cẩn thận hỏi: “ Cô gặp phải người quen à, bị phát hiện đi quảng bá sản phẩm nên không thoải mái?”

“ Không sao. “ Tần Tây Trăn lắc đầu: “ Dựa vào khả năng của mình kiếm tiền, chẳng hại tới ai thì làm gì cũng chẳng mất mặt, chỉ là trên đời này loại người đáng ghê tởm quá nhiều.”

“ Phì. “ Trình Nhiên nhổ phẹt bãi nước bọt xuống đất, sau đó nói với Tần Tây Trăn đang cau mày: “ Cô thử đi, khó tránh khỏi gặp những kẻ như vậy, để chúng làm ảnh hưởng tới tâm trạng không đáng, gặp loại chuyện ấy cô coi như đuổi con ruồi đi vậy.”

“ Em bảo tôi thử như thế?” Tần Tây Trăn nhăn mặt chỉ bãi bọt, cả đời cô chưa từng làm chuyện mất vệ sinh, thiếu thục nữ như thế, đương nhiên lúc đếm tiền thì cô chẳng có giác ngộ hình tượng đó có thục nữ hay không:

“ Đúng.”

“ Phì.”

Trình Nhiên thậm chí còn chẳng thấy nước bọt bay ra: “ Nhẹ quá, không phát tiết được bất mãn trong lòng.”

“ Phì. “ Tần Tây Trăn quay đầu sang bên, nhổ mạnh hơn:

Trình Nhiên cổ vũ: “ Cô ghét kẻ đó không, nếu ghét thì hãy khinh bỉ hắn từ linh hồn.”

Tần Tây Trăn nhớ lại lời lẽ Lô Ngọc Ba nói sau lưng mình, nhổ thật mạnh, nước bọt bay vèo qua cửa sổ, thậm chí còn vương một ít trên môi, cô vội rút khăn tay trong túi ra lau miệng, mặt đỏ bừng.

Trình Nhiên giơ ngón tay, thế mới đúng chứ.

Tần Tây Trăn thấy tâm trạng tốt hơn không ít, vỗ bàn đứng dậy: “ Thật là đói, đi ăn canh móng giò đi.”

Ở gần trường học có rất nhiều quán bán canh nóng ban đêm, cũng không thiếu người đẩy xe bán canh, chuyên cung cấp cho học sinh học khuya. Thông thường 7 đồng một cái móng giò, đặt trong bát sứ, rải chút hành hoa, nước canh trắng như sữa, một đĩa muối tỏi. Mùa đông chóng đói, khuya ăn phụ, húp bát canh ngọt nóng hổi, cắn chân giò ngập răng, khác nào thiên đường.

Hai cô trò đi trong ngõ nhỏ, Tần Tây Trăn cao 1 mét 69, Trình Nhiên đầu năm nay cao gần mét bảy, vậy mà cuối năm lớn như thổi, giờ đã cao 1 mét 78 rồi, so với đầu hè thì lên tới 5 xăng-ti-mét. Một váy đen, vóc dáng yểu điệu, một thì dong dỏng cao, mặt mày thanh tú, đi gần bên nhau thân thiết trò chuyện, đôi người ngọc như thế, dọc đường khiến không ít người nhìn.

Tất nhiên họ làm sao biết được hai người là giáo viên và học sinh, cái chuyện đôi tình lữ sóng vai đi trong ngõ nhỏ thế này nhiều lắm. Chẳng qua là đôi này, cả nam lẫn nữ từ ngoại hình lẫn khí chất đều không chê vào đâu được, cảm tưởng như người mẫu đi chụp họa báo.

Đi được một lúc, Tần Tây Trăn như nhận ra bị người khác chú ý, hai người họ đi với nhau thế này đúng là dễ gây hiểu nhầm, cô chỉ cửa hiệu canh móng giò gần đó: “ Vào chỗ này đi.”

Vào hiệu, mỗi người gọi một bát.

Hai người ngồi đối diện nhau, bát cánh bốc hơi nóng hầm hập cùng mùi thơm hấp dẫn, Trình nhiên ăn thì khỏi nói rồi, sở trường của chàng mà, chỉ là không ngờ Tầy Tây Trăn ăn nhanh chẳng kém gì mình. Tất nhiên cô không ăn bất chấp hình tượng như Trình Nhiên, ưu nhã hơn nhiều, miếng móng giò cho vào miệng ngậm, má phồng lên hết sức đáng yêu. Sau đó đảo một vòng, nhả ra chỉ còn cái xương sạch bong, hai bàn tay tinh tế tác nghiệp rất linh động, nâng nhẹ khúc xương, cái miệng nhỏ cắn khẽ từng miếng, ăn rất sạch.

Trình Nhiên ăn làm người ta thòm thèm, Tần Tây Trăn ăn lại khiến người ta thấy hưởng thụ.

Hai người ăn xong cùng lúc, Tầy Tây Trăn rút giấy lau ngón tay, mười ngón cầm bát sứ húp canh, cười thỏa mãn: “ Em thanh toán tiền đi.”

Trình Nhiên nhìn Tần Tây Trăn, cô nhìn lại mà chẳng có tí gánh nặng tâm lý nào, y nhắc: “ Cô là người mời mà.”

“ Đúng rồi.” Tần Tây Trăn làm điệu bộ nhưng đang nhớ lại: “ Hình như là tôi đề nghị đi ăn, nhưng mà em kiếm được nhiều tiền hơn tôi, ai nhiều tiền hơn thì phải mời khách.”

Trình Nhiên cầm đũa gõ miệng bát một cái: “ Em còn phải bỏ chi phí sản xuất, phải chia phần. Cô cũng đây còn là vụ làm ăn do anh em trong nhà góp vốn, em đâu hưởng hết, tính ra cô nhiều tiền hơn em.”

“ Vậy cưa đôi. “ Tần Tây Trăn vỗ hai tay vào nhau, tựa hồ vừa làm ra quyết định anh minh công bằng:

“ Em có một câu này không biết có nên nói không đây. “ Trình Nhiên lấy ra bảy đồng đặt lên bàn:

“ Dông dài rườm ra, đã là ông chủ nhỏ rồi còn keo kiệt như vậy.”

“ Cô hay dở gì cũng là giáo viên, vậy mà nói cưa đôi tiền ăn với học sinh mà không có chút gánh nặng tâm lý nào à?”

“ Không có, người có tiền nên xẻo nhiều chút, cướp của kẻ giàu chia cho người nghèo, miễn đám học sinh giàu có các em cầm tiền đi làm chuyện xấu. Tôi lại chẳng biết thừa đám nam sinh các em à ... Hừm!”

Cái "hừm" cuối cùng là ý gì, cô có giỏi thì nói rõ xem nào.

Trình Nhiên thấy từ khi tiếp xúc với Tần Tây Trăn, thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan của mình đang dần bị bẻ cong.

Từ trong quán nhỏ đi ra, không khí lạnh ập tới, lúc này mới thấy tác dụng của bát canh nóng, Tần Tây Trăn hít sâu một hơi, giơ cao tay nở nụ cười mê ly trong đêm tối: “ Oa, thật là hạnh phúc.”

Bộ dạng đó làm Trình Nhiên cũng vui lây: “ Cô có thích tiếp tục làm đại sứ quảng bá không?”

Tần Tây Trăn xoay người với tốc độ nhanh tới chóng mặt: : Vẫn làm tiếp được à?”

Trời, nhìn kìa, mê tiền tới vậy cơ đấy, Trình Nhiên nén cười: “ Tiếp theo đây em sẽ phải mở rộng sản xuất, một hiệu in không còn thỏa mãn được nghiệp vụ nữa, mà kẻ làm lậu sẽ đánh hơi nhanh lắm, chúng ta cần liên hệ xưởng in, quy mô lớn, giá thành sẽ hạ, mở rộng thị trường, lợi nhuận sẽ càng lớn ... “

“ Đồng ý. “ Tần Tây Trăn chưa đợi Trình Nhiên nói hết đã gật:

“ Cô cũng nên suy nghĩ chút chứ. “ Mới đầu Trình Nhiên dụ Tần Tây Trăn làm đại sứ quảng bá còn mang chút cảm giác lừa trẻ con, giờ y nhận ra mình dẫn sói vào nhà:

“ Nghĩ cái gì cơ chứ, liên hệ xưởng in, xuất hàng, có gì khó đâu. Cần quảng cáo thì vừa vặn tôi có rất nhiều bạn làm ở đài truyền hình, có cả bạn làm phóng viên ở Thành Đô, còn có người năm xưa tôi làm chủ tịch hội học sinh giúp đỡ, họ không dám từ chối đâu. Đây là sức mạnh của mạng lưới quan hệ, hiểu không hả, đương nhiên, vẫn cho người ta ít nhuận bút, để họ viết về trò chơi này trên báo.” Tần Tây Trăn búng tay đánh tách rất điệu nghệ: “ Tôi thấy phải làm lớn hơn nữa, để người ta chủ động tìm tới cửa, nếu không thì chúng ta bỏ tiền ra làm quảng cáo ở các thành phố, đồng thời phát tán trên mạng.”

“ Còn nữa, trường đại học là thị trường màu mỡ nhất của chúng ta, liên hệ qua câu lạc bộ trường, lấy Xuyên Âm Sơn Hải làm mẫu, mở rộng các đại học khác .”

Trình Nhiên mắt to hết cỡ, cô gái tinh minh này đúng là người thường trưng ra vẻ mặt ngốc ngốc đáng yêu đấy sao? Liên quan tới tiền một cái thành người khác luôn, đúng là... tình cảm của nữ nhân với tiền rất đơn thuần trực tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận