Trùng Nhiên

Chương 599: Ván cờ cuộc đời. (2)

Lý Lệ Hoa mẹ La Chi Tiên cũng cực kỳ thích Dương Hạ, nhất là khi thấy cô bé càng lớn lên càng xinh đẹp, ngoan ngoãn lễ phép, hiếu thảo với bề trên, bắt đầu nuôi ý định cuối về làm con dâu.

Rồi Dương Hạ đỗ vào Thập Trung, cả nhà cô chuyển lên Thành Đô. Đây là tin tức lớn trong gia tộc, Tôn Dung vui mừng lắm, bất chấp ý kiến phản đối của hai đứa con trai, định mua cửa hàng mặt tiền trung tâm thành phố, để Tiêu Vân mẹ Dương Hạ giải quyết vấn đề công tác nuôi Dương Hạ ăn học.

Về sau nghe nói Tiêu Vân điều công tác lên Thành Đô, bà cũng không thay đổi.

Kỳ thực Dương Xuyên rất giỏi, chẳng qua vì tính tình có phần nóng nảy thẳng tính nên công việc không thuận lợi. Về sau vì con gái mà sửa đổi phần nào, công tác thuận lợi, giờ nhờ quan hệ bạn bè, cũng vào được công ty xuất khẩu, là quản lý trung cấp, thu nhập các kiểu cộng lại vài nghìn một tháng.

Ngoài ra Dương Xuyên tuy không làm việc cho Hoa Thông, song giữ lại cổ phần nguyên thủy, hai vợ chồng năm ngoái được chia 5 vạn. Tiêu Vân điều lên tổng bộ đã có nhà phúc lợi, chẳng phải lo nghĩ gì.

Thế nên Dương Xuyên từ chối, không nhận hỗ trợ gì trong nhà cả, khỏi phải nghe mẹ mình an bài điều khiển, ngoài mặt quan hệ hòa hoãn nhiều, vẻn vẹn là ngoài mặt thôi, hắn không muốn con gái ở giữa khó xử.

Ba nội Dương Hạ không chỉ một lần nói với Dương Xuyên là La gia rất thích Dương Hạ, nói năm nay La Chí Tiên ra nước ngoài du học, nếu Dương Hạ muốn đi cùng vậy thì La gia bao hết chi phí, đây là cơ hội hiếm có, nếu sau này định cư luôn ở nước ngoài thì tốt quá rồi.

Nam sợ làm nhầm nghề, nữ sợ gả nhầm chồng, La Chi Tiên và Dương Hạ quen biết nhau từ nhỏ, tình cảm lại tốt, thằng bé đó cũng ưu tú, quan hệ hai gia đình gắn bó như thế, bên kia rất thích Dương Hạ, kết thành thông gia thì thực sự không còn gì tốt hơn được nữa. Bảo hắn nghĩ cho kỹ, đừng làm hỏng tiền đồ của Dương Hạ.

Mặc dù xưa nay quan hệ với gia đình lãnh đạm, Dương Xuyên cũng thấy lời bà nội Dương Hạ nói có lý.

Đồng thời cũng hiểu khổ tâm của bà nội Dương Hạ, sức khỏe của bà kém dần, sớm muộn gì cũng buông tay mà đi, lúc này nhờ thể diện của mình, quan hệ hai nhà còn giữ gìn được. Vì La Thần lúc ở Sơn Hải lên Thành Đô, cũng mượn quan hệ của bà để làm ăn, tuy vậy mấy năm qua người ta hỗ trợ cả Dương gia rất nhiều cũng là trả hết nợ ân tình rồi, nếu bà không còn, con cháu nhà mình là gì mà người ta ưu ái chứ?

Quan hệ máu mủ còn có thể đứt huống hồ loại quan hệ này?

Nếu như Dương Hạ làm con dâu La gia thì không cần lo gì nữa rồi.

Dương Xuyên nhìn bữa cơm gia tộc, Lý Lệ Hoa lại ngồi vị trí cao nhất gần mẹ mình, nhìn anh em mình vào hùa nịnh nọt.

Lòng rất bực bội.

Lý Lệ Hoa khi giao lưu với người Dương gia ăn nói nhẹ nhàng từ tốn, nhưng để ý kỹ sẽ thấy dù nói chuyện với bà nội Dương Hạ cũng không tỏ ra yếu thế hơn, hơn nữa bất kể nói gì, một khi lên tiếng là cả nhà dừng lại nghe sau đó phụ họa.

So ra thì Tiêu Vân địa vị thấp nhất, không khác gì con dâu mới cưới, từ đầu tới cuối thức ăn không dám gắp mấy miếng, đưa đũa ra cũng rụt rè, trừ Trương Tiệp vợ bác hai Dương Hạ còn nói chuyện vài câu, người khác căn bản không để ý.

Lý Lệ Hoa quan tâm nhất là chuyện Dương Hạ chuyển tới Thành Đô, nên chủ đề cũng chuyển sang phương diện này.

Bác cả Dương Hạ nói: “ Anh nói này Lão Tam, cái công ty xuất nhập khẩu gì đó của chú, ở tây nam này sản nghiệp không mạnh, chẳng so được vùng duyên hải, mỗi tháng chú vất vả mệt sống mệt chết cầm được ít tiền lương, chẳng thà tự mình làm cho rồi, cái nghề của chú, có chút quan hệ thì lập công ty không khó.”

Hắn ta nói câu này là có ý để Dương Xuyên nhìn thấy ở đây có pho tượng thần La gia đó, người ta mà giúp đỡ, mở cái công ty, làm qua loa cũng ăn đứt cái lương giám đốc nhỏ xíu bây giờ.

“ Đúng là không so được, nhưng mà bên này vì thị trường không lớn, nên không có công ty lớn nhảy vào tranh giành, làm ăn cũng được, lại đang trên đà phát triển, tiền lương không kém. Nhà cửa ở đây, bằng vào cái tuổi của em còn xông pha gì nữa, thế này là được rồi, ổn định là tốt nhất. “ Dương Xuyên không phải là người có tham vọng, năm xưa bỏ nhà đi là do nhất thời nóng giận, chứ chả phải muốn làm nên sự nghiệp gì:

Bác cả Dương Hạ lắc đầu rót rượu uống: “ Anh nói thế, giờ tới đây rồi, anh em giúp đỡ nhau.”

Bác hai Dương Hạ là Dương Phụng Tuyền lên tiếng: “ Xuyên Tử, mảng ngoại thương anh có quen biết, anh từng uống rượu khoa trưởng khoa mậu dịch nước ngoài Phó Lực Minh, sau này công việc cần gì bảo anh một tiếng.”

Bất kể lời này có phải là nói cho có không, nghe cũng ấm lòng, vì bà nội Dương Hạ ở đây mà, thế nên mới bảo hai người anh của Dương Xuyên biết lấy lòng người lớn, càng nổi bật tính cách ít nói khó gần của Dương Xuyên.

“ Vâng. “ Dương Xuyên đáp một câu rồi rót rượu mời hai người anh, thái độ không nói không lạnh, chẳng ừ chẳng lắc:

Tôn Dung hơi nhíu mày, thấy hai đứa con lớn của mình đã nhiệt tình đến thế rồi, thằng út không biết cư xử, phụ lòng người thân, không ra sao.

Không khí trên bàn ăn quay lại chuyện ăn uống mời rượu đơn thuần, không cách nào tiếp tục đề tài này, Trương Tiệp vợ Dương Phục Tuyền nhận ánh mắt của chông, cười nói: “ Hạ Hạ, thành tích của cháu tốt như vậy, nếu mà ra nước ngoài phát triển, không biết tiền đồ tới đâu ... Anh hai cháu thành tích không ra làm sao, chẳng xin vào được trường tốt, trường kém thì thím lại không yên tâm. Bằng vào thành tích học tập của cháu, thêm vào quan hệ dì Lý, trường nào mà chẳng vào được phải không? Hơn nữa năm sau anh La cháu cũng đi học rồi, trường đó tốt lắm, hai đứa vào cùng trường, chiếu cố cho nhau, người lớn ở nhà cũng yên tâm.”

Vợ bác cả thấy Lý Lệ Hoa ở đây, nếu Dương Hạ mà bị thuyết phục, vậy công lao còn chẳng thuộc về nhà Dương Phục Tuyền hay sao, tức thì lấy ra cái uy của con dâu cả, nói với Tiêu Vân: “ Chị là người làm mẹ, em cũng là người làm mẹ, đều biết cái gì tốt cho con, loại chuyện này còn cần gì phải nghĩ. Lệ Hoa thừa sức đưa Dương Hạ vào trường tốt nhất, mặc dù nhà cô ấy có ý tốt trả tiền ăn học cho Hạ Hạ, nhưng mà chị thấy nhà ta nên tự lo, tuy chi phí cuộc sống ở nước ngoài đắt đỏ, nhưng chị bảo anh cả cô chú giúp một tay, không thành vấn đề đâu, quan trọng là tương lai của Hạ Hạ mà. Con bé giỏi giang như thế, phải tạo điều kiện tốt nhất cho nó, cha mẹ hi sinh một chút là gì.”

Dương Hạ im lặng không đáp, lòng vừa tủi thân vừa thấy bị xúc phạm, bọn họ nói hay lắm, nhưng mục đích bọn họ là gì cô thừa biết. Chẳng lẽ mình lớn lên vất vả học tập chỉ để bán cho nhà người ta à, nếu không phải trước mắt toàn là trưởng bối trong nhà thì cô chẳng nhịn, nhưng chính vì là người thân, lại càng khiến cô đau lòng.

Người khác đã đành đi, ngay cả bà nội mà cô luôn yêu quý cũng như thế, Dương Hạ chỉ muốn khóc, cố nén xuống, cúi đầu che giấu cảm xúc.

Lý Lệ Hoa lúc này cười nói: “ Thực sự mà nói Chí Tiên cũng không phải là vào đại học hàng đầu gì cả, với thành tích của Hạ Hạ, để cô bé học cùng Chí Tiên thì cũng thật ủy khuất. Nhà chúng tôi ở bên đó có văn phòng, thực sự hi vọng chúng nó sang đó học, đồng thời giúp chiếu cố, hai đứa coi như là làm thêm kiếm tiền học, đâu cần dựa vào cha mẹ giúp, đúng không?”

“ Đây là chuyện lớn, con bé chưa từng ra nước ngoài, nên cần suy nghĩ cho kỹ. “ Dương Xuyên lại đối phó qua loa:

Tiêu Vân muốn nói lại thôi, thầm giận chống thiếu quyết đoán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận