Trùng Nhiên

Chương 669: Thần điêu hiệp lữ, tuyệt tích giang hồ. (2)

Nhờ vào khả năng chịu đòn hơn người, lát sau Tạ Phi Bạch bò dậy, người xung quanh nhìn thấy nhưng chẳng ai báo cảnh sát, chẳng trách họ được, chuyện này xảy ra ở trường kia nhiều lắm, cái trường toàn đám học sinh bất hảo, báo cảnh sát rồi thêm phiền phức.

Chỉ là lần này đứa học sinh cao lớn đó bị đánh quá thảm, đầu còn chảy máu, ướt chảy xuống ướt đẫm một bên mắt, toàn thân không biết bao nhiêu vết xước xát.

Không biết có phải do bị đánh vào đầu không mà Tạ Phi Bạch còn cười được.

“ Biết ngay lời thằng đó không đáng tin mà.”

Tạ Phi Bạch thầm mắng Trình Nhiên, nhưng đau lòng không phải là vì ăn một trận đòn, mà là cái tên năm xưa có chút thanh cao và chính nghĩa, giờ nhìn ánh mắt đó hắn hiểu ra, đối phương biến thành mình năm xưa rồi.

Có chuyện nhìn hình như không thể sửa chữa được.

Tạ Phi Bạch không đánh lại không phải không đánh được, mà vì thâm tâm hắn cảm thấy có lỗi, muốn chuộc lại lỗi lầm năm xưa, tuy đầu bị trúng một đòn mạnh, đoán chừng là không bị vỡ đầu.

Ở đầu kia con ngõ, đám người vừa đánh Tạ Phi Bạch đang bàn tán.

“ Nghe thấy lúc đó nó nói không? Hình như nó nói xin lỗi hả?”

“ Ừ tao có nghe thấy.”

“ Thằng đó gian trá lắm, biết minh không thoát được nên mới nói thế để chúng ta nhẹ tay ấy mà.”

“ Mẹ nó, ra vậy, loại đó bị đánh không oan.”

Tin tức Tạ Phi Bạch bị thương vào viện khâu năm mũi ở đầu truyền rộng rãi trong đám bạn bè, Trình Nhiên biết tin một cái liền đi thăm hắn.

Tạ Phi Bạch chỉ cái đầu quấn băng trắng dày cui: “ Mày thấy chưa, cái giá của xin lỗi đấy.”

Trình Nhiên ngạc nhiên, nhìn Tạ Phi Bạch toàn thân xước xát thảm hại: “ Mày để nó đánh như thế à? Tao bảo mày xin lỗi chứ có bảo mày đi ăn đòn đâu cái thằng khùng.”

Tạ Phi Bạch giang rộng vòng tay: “ Không sao, tao thấy thông suốt vạn sự rồi, sướng!”

“ Mày đừng có mà điên đấy nhé. “ Trình Nhiên lắc đầu bật cười, dám chịu trách nhiệm về việc mình làm, đây là bước trưởng thành lớn của hắn:

Mặc dù Tạ Phi Bạch nói là hắn va đầu vào tường, nhưng người mù cũng biết là hắn nói dối, bị đánh tới cỡ này Tạ Hậu Minh chỉ cần nhấc điện thoại lên là công an nhảy vào cuộc ngay, nhưng mà hai vợ chồng họ nói chuyện với nhau một hồi chấp nhận lời nói dối đó.

Tạ Phi Bạch không phải bị thương nặng tới mức phải nằm viện, chỉ là Tương Vi muốn hắn kiểm tra toàn bộ thân thể, cho nên tạm thời bị kẹt ở đây. Nhưng mà hắn không phải cô đơn, vì không ngừng có bạn tới thăm, điều này cho thấy hắn sống không tệ chút nào, Mặt khác bà ngoại hắn cũng ở bên cạnh, bà cứ than thở, đáng lẽ cháu bà không ngốc, nhưng mà tại cha mẹ không trông coi, hai bay ngày lại ngã vỡ đầu thế này, hỏng hết cả gien tốt.

Bà lại hỏi Trình Nhiên có phải con trai Trình Phi Dương không? Khen cha y giỏi lắm, bảo Trình Nhiên về nói với cha, bà ủng hộ, quốc gia cần những xí nghiệp như thế mới có hi vọng, cứ làm cho tốt, người dân nhìn vào, ai thực sự làm chuyện lợi dân lợi nước, ai là kẻ vì lợi ích đâm sau lưng đồng bào, không phải là người ta không biết đâu.

Mặc dù bà ngoại Tạ Phi Bạch nói là người dân, thực tế tin tức mà bà có được là từ trên thượng tầng, là từ trí thức bậc cao như viện sĩ viện khoa học quốc gia, có người là quan lớn quốc vụ viện. Chớ xem thường lời nói này, những người như thế có thể không có hành động gì cụ thể giúp đỡ Phục Long, nhưng vào lúc cần thiết một câu nói thuận tiện, một hành động thiện chí của họ, có thể đem lại lợi ích không ngờ.

“ Nghe nói cháu học tốt lắm, ở Thập Trung hả? “ Bà ngoại Tạ Phi Bạch nhìn Trình Nhiên gật gù, ít nhất mặt mũi sáng sủa cũng làm bà hài lòng: “ Gánh nặng và trách nhiệm của cháu cũng lớn lắm đấy, phải hấp thu tri thức, vũ trang bản thân, làm bản thân cường đại, đó là kỳ vọng của bà với cha con cháu.”

Câu này nếu người khác nói có lẽ hơi chệch đường, nhưng với người từng trải qua niên đại ngày ngày nấp nhà cỏ tránh phòng không mà nói, lời này ẩn chứa lời chúc phúc của bối phận trước với thế hệ sau, không lạc đường tí nào.

Trò chuyện một lúc, đến khi có bác sĩ vào kiểm tra cho Tạ Phi Bạch thì Trình Nhiên mới đi, lúc này Tạ Hậu Minh đang cùng vài nam nhân mặc vest đen trò chuyện, thấy Trình Nhiên đi ra liền dừng lại.

“ Cháu có bận về không, ra ngoài đi dạo một chút?”

Trình Nhiên nghe Tạ Hậu Minh nói thế thì gật đầu.

Hai người đi trên con đường có giàn nho dừng lên cho bệnh nhân đi dạo nghỉ ngơi, Trình Nhiên hỏi: “ Bác, chuyện của Phi Bạch có manh mối gì chưa ạ?”

Chuyện này là người làm cha, Tạ Hậu Minh tất nhiên phải tìm hiểu ngọn ngành: “ Đồn công an khu vực tra ra rồi, khi chuyện xảy ra có không ít người chứng kiến, địa điểm xảy ra là gần trường Trung học Tây Bắc, cầm đầu là đứa bé tên Triệu Hành, bạn của Phi Bạch thời sơ trung, cha đã chết, mẹ làm ở công ty điện lực. Bác đoán chừng trước kia Phi Bạch từng bắt nạt người ta, hiện hẳn có công an tiếp xúc với nó, tuy bác không định lập án truy cứu, nhưng chuyện này cần phải ngăn chặn.”

“ Vâng ạ. “ Trình Nhiên thấy Tạ Hậu Minh đoán ra tám chín phần mười rồi, bản thân không cần nói ra điều mình biết nữa:

Tạ Hậu Minh lấy ra điếu thuốc nhưng không châm lửa, chỉ để trên miệng cho đỡ thèm, dù sao đây là bệnh viện còn nhiều bệnh nhân khác: “ Bây giờ thế cục internet bên Mỹ không tốt, rất nhiều người lo lắng cho sản nghiệp viễn thông trong nước đi xuống, Phục Long thời gian qua gặp phải chuyện lớn, rồi lại thêm chuyện này, đúng là đả kích kép ... Cha cháu thế nào? Vẫn ổn chứ?”

“ Vâng ạ, tình hình tuy không tốt, nhưng cha cháu còn tinh thần chiến đấu.”

“ Vậy là tốt, bác nghe cha cháu cải cách cổ phần, có người nói Phục Long cùng đường rồi, đang giãy giụa lần cuối. Nhưng bác thấy chuyện này mà làm tốt, công ty đồng loại hết đường sống ấy chứ, không phải thằng nhóc xảo quyệt cháu can dự không đấy?”

“ Không ạ, hoàn toàn là do cha cháu tự mình nghĩ ra đấy. “ Trình Nhiên lắc đầu, giờ y làm gì còn tư cách chỉ bảo gì cha nữa:

“ Tốt tốt, cha cháu giữ tinh thần cách mạng như thế là bác yên tâm rồi, ài gần đây bác cũng nhiều việc quá, không ngồi xuống nói chuyện với cha cháu được. Trước kia bác cũng nói với cha cháu rồi, không cần phải lo lại có kẻ dám ngáng đường, bên trên không phải mù mắt, chuyện cha cháu đang làm không ít người thấy. “ Tạ Hậu Minh nói một câu giống bà của Tạ Phi Bạch, lấy bật lửa ra, cuối cùng lại thôi không hút: “ Vốn bác và mẹ nó định đưa nó ra ngoài, thành tích của nó thì bác cũng không yêu cầu cao, thế này là bác thỏa mãn rồi, cho ra nước ngoài lấy cái bằng dát vàng về, sau này làm vài việc danh chính ngôn thuận. Giờ thì khác, năng lực vẫn quan trọng hơn, nó theo cháu làm cái quán net, chuyên tâm nghiêm túc lắm, bác thấy nó đọc cả sách kinh tế nữa, vậy cứ để nó theo cháu đi.”

Trình Nhiên dở khóc dở cười: “ Cháu kháng nghị, sao lại đẩy trách nhiệm cho cháu rồi, lỡ cháu làm Phi Bạch đi chệch hướng thì sao?”

“ Ha ha ha.” Tạ Hậu Minh cười lớn: “ Nó vốn chệch hướng lâu rồi, cháu có thể khiến nó chệch hướng tới bác không nhận ra, bác giơ ngón cái với cháu.”

Trình Nhiên hâm hực, tự nhiên lại đẩy trách nhiệm cho mình, chợt nhận ra cái gì: “ Không phải bác lại sắp điều động chứ ạ.”

Tạ Hậu Minh cũng phải ngạc nhiên: “ Cháu biết à?”

“ Cháu đoán thôi ạ, bác đi đâu?”

“ Trung Tự Đầu.”

Trình Nhiên giơ ngón cái.

Tạ Hậu Minh vỗ vai y: “ Làm cho tốt, sau này có bác.”

Năm 2000, quốc gia thực có rất nhiều hiện thực bức thiết, uy hiếp bên ngoài, mối lo bên trong, mâu thuẫn thêm gay gắt. Nhưng thực sự đang có biến hóa to lớn.

Quốc gia vẫn rất yếu đuối, bị khuất nhục, phải nhẫn nhịn, gian nan bám đuổi và không cam lòng tụt hậu.

Thế giới phân hóa đa cấp, thời đại biến đổi nhanh chóng, cách cục đổi khác từng ngày, thời đại như thế cho người ta cơ hội thi triển quyền cước để một ngày tên tuổi khắc lên bia đá.

Ví như Tạ Hậu Minh, Trình Phi Dương đang hừng hực bay lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận