Trùng Nhiên

Chương 634: Chẳng động lòng.

Cám ơn vì coi trọng món quà của mình.

Cứ sợ cô ấy hiểu lầm mình không coi trọng món quà đó, kỳ thực chính vì coi trọng Trình Nhiên mới đặt vị trí đó, giống như đứa bé có đồ chơi đẹp, đem ra khoe cho người khác chết thèm, lại không cho ai đụng vào.

Nắng sớm đầu đông, có đôi nam nữ nhìn nhau không nói.

Giọng Diêu Bối Bối truyền sang:” Trình Nhiên, tầng một là cà phê board game, tầng hai là quán net, vậy tầng ba là gì thế? Là quán cà phê à ... Này, có phải cậu làm nơi này vì thỏa mãn sở thích chơi game không? Mình còn không biết cậu quá sao, cậu chẳng qua là ham chơi.”

“ Giống chú mình, thích trồng cây cỏ, làm nhà nước vài năm không chịu nổi bỏ ra ngoài, mở cái vườn sinh thái, hôm khai trương, có cả khu trưởng tới cắt băng khánh thành .”

Du Hiểu bực tức chen ngang:” Đủ rồi Diêu Bối Bối, cắt băng khánh thành rồi chụp ảnh chung nữa chứ gì, kể không biết bao lần, nghe phát ngán.”

Bầu không khí vi diệu giữa Trình Nhiên và Dương Hạ cứ như thế bị tiếng cãi vã giữa Du Hiểu và Diêu Bối Bối phá ngang, sau đó là Liễu Anh phải làm trung gian hòa giải.

Dương Hạ và Trình Nhiên cùng mỉm cười.

Cảnh tượng quen thuộc này như phần nào xóa bớt quan hệ lúng túng của hai người.

Trình Nhiên đứng dậy nhường lại chỗ cho Dương Hạ, lòng thở phào, cứ nghĩ chuyện này sẽ gây tác động với đám bạn từ nhỏ, ai ngờ mọi người thích ứng nhanh như vậy, có lẽ theo góc nhìn của họ, đây là thú chơi của con nhà giàu đi, người ta thích chơi game nên mở muôn một cái quán game thôi mà.

Thế cũng tốt, Trình Nhiên không muốn làm kẻ dị loại.

Chủ đề cuối cùng cũng quay trở lại xem nên chơi game gì, sẽ mất chút thời gian, nhóm bọn họ là thế, trước khi đồng thuận với nhau điều gì thế nào cũng phải trải qua một phen cãi vã.

Bọn họ có bảy người, chia làm hai đội, Du Hiểu, Khương Hồng Thược, Tạ Phi Bạch một phe, tuyên bố chấp Trình Nhiên, Dương Hạ, Liễu Anh, Diêu Bối Bối có bốn người.

Chấp con khỉ, Du Hiểu là cao thủ có số má, Tạ Phi Bạch suốt ngày lăn lộn quán net trình độ không tệ, không hề kém, Khương Hồng Thược có trò gì cô không biết chơi sơ qua đâu.

Còn phe Trình Nhiên thì sao, Diêu Bối Bối sở trường là ăn và sơn móng tay cùng cãi nhau với Du Hiểu, Liễu Anh thì yêu thơ văn thì gần đây thích ăn mặc đẹp, Dương Hạ giỏi nhất là mắng Trình Nhiên, coi game là thứ tốn thời gian, khác gì bắt y gánh thêm ba quả tạ đấu lại ba cao thủ chứ, nghe điêu hết sức.

Trình Nhiên đòi đổi người, Du Hiểu thì trình cao chỉ Trình Nhiên mới miễn cưỡng đấu được nên không thể cùng nhóm, Khương Hồng Thược muốn giẫm đạp Trình Nhiên, Tạ Phi Bạch thấy kèo bên mình đang thơm, không muốn chuyển phe.

Dương Hạ và Liễu Anh thì bảo bên nào cũng được không quan trọng, cuối cùng chỉ có Diêu Bối Bối là tuyến bố không bao giờ cùng phe với Du Hiểu, kiên định đứng bên phía Trình Nhiên.

Trình Nhiên khóc không ra nước mắt, sao mất hết cơ sở quần chúng thế này.

Tranh cãi chưa dứt thì có tiếng xôn xao, không ít trung cao tầng của Thiên hành đạo quán xuất hiện, sau đó phục vụ viên cũng chạy ra xếp hàng.

Từ hành lang dẫn tới thang máy, có mấy nhân viên chính vụ mặc vest đi giày da chính quy xuất hiện, chia sang đứng cùng phục vụ viên ở hai bên đường.

Tiếp đó có người vác camera chạy tới, nhanh chóng kiếm vị trí cố định máy.

Từ cầu thang tầng ba có đoàn người đi xuống, đi đầu mặc cáo jacket, bên trong áo len đơn giản, khí độ trầm ổn, đeo kình tròn, tóc rẽ ngôi lệch, bên cạnh có vài quan viên nam nữ, xuống tầng hai.

Động tĩnh lớn như thế với người chơi ở tầng hai không ảnh hưởng mấy, quay đầu nhìn một cái, sau đó tiếp tục nhìn màn hình, có vẻ là nhân vật lớn nào đó, nhưng không liên quan tới họ.

Tuy thế vào quán net không phải chỉ là toàn học sinh, một số người lớn hơn ghé tai thì thầm với nhau.

“ Có phải là phó thị trưởng gì nhỉ không, thị sát Thiên hành đạo quán cơ đấy.”

“ Phó thị trưởng thường vụ đấy, Nhan Đồng Phương.”

“ Có cả phóng viên kìa, hôm nay Thiên hành đạo quán được lên ti vi rồi.”

Khi tin tức truyền tới, Trình Nhiên và đám bạn cũng là một trong số đám đông buôn chuyện ấy, Trình Nhiên nhớ ra, Tương Chu có nói với mình Nhan Đồng Phương tới thị sát, chủ yếu là nhắm vào tầng ba, thời gian trước Âm nhạc Thiên Hành ký hợp đồng kiểu càn quét khắp Thành Đô, vô hình trung coi như một loại quảng cáo, nhờ đó khái niệm quán cà phê “Gara sáng nghiệp” cũng truyền đi.

Với quan viên như Nhan Đồng Phương mà nói, Thiên hành đạo quán ở mức độ lợi thuế không đáng kể, thậm chí khả năng còn xin chính sách hỗ trợ từ chính phủ, thế nhưng hợp đồng văn hóa hiện tạo nên phản ứng mạnh trên mạng, đây mới khả năng là thứ đối phương quan tâm. Thêm vào nhiều quan viên cố gắng gây dựng hình tượng, chân thật thân thiết, gần gũi với quần chúng.

Lịch trình của Nhan Đồng Phương không cố định, Tương Chu nói là được thông báo vài ngày tới, thông báo tới từ ba ngày trước, đến hôm nay mới tới.

Có Tương Chu ứng phó, Trình Nhiên không cần tốn công, sau đó đợi báo cáo là được.

Nhan Đồng Phương có vẻ khá hài lòng với chuyến hành trình này, cho nên tạt qua tầng hai, trò chuyện với vài người dùng máy ở tầng một, hòi thay đổi của internet tốc độ cao và đang chơi gì?

Đối phương mở trang trò chơi ra, rút thẻ CQ, lại nói cùng bạn bè tán gẫu, bàn luận vật lý hóa học và lý tưởng nhân sinh.

Trong quán trình đó nhân viên tuyên truyền chụp không ít ảnh.

Đợi đoàn người này xuống tầng một, ồn ào ở tầng hai mới lắng xuống.

Diêu Bối Bối mấy lần nhìn Trình Nhiên.

Người quản lý thì ra mặt bắt tay với thị trưởng, được quay phim chụp ảnh, còn ông chủ thực sự thì ngồi ngay đây cùng bọn họ chơi game tán gẫu, quay lưng lại với hết thảy huyên náo.

Chẳng hề đồng lòng.

Nếu là bình thường tới Thiên hành đạo quán chơi gặp thị trưởng thị sát, với bọn họ mà nói cũng chỉ thấy một chút mới mẻ mà thôi, dù sao ở thế giới khác nhau, không ai ảnh hưởng tới ai.

Thế nhưng liên hệ với đương sự, bọn họ không biết phải nhìn người bạn này thế nào nữa.

Buổi tụ tập hôm đó kết thúc, kết quả, khụ khụ … có lẽ không nên đề cập, lúc sắp về Tương Chu còn tới cho đám Du Hiểu một tấm thẻ, nói là thẻ đen của Thiên hành đạo quán, bọn họ tới chơi tốn 1 đồng 1 giờ, giá ưu đãi nhất.

Chuyện này do Tương Chu tự ý quyết định, hắn không sợ Trình Nhiên trách mình, phát thẻ xong liền đi luôn, hôm nay hắn bận rộn lắm.

Du Hiểu mân mê cái thẻ, không khách gì cả:” Sớm biết Thiên hành đạo quán là của mày tao đã tới chơi thường xuyên.”

Trình Nhiên càng không khách khí hơn, lấy lại thẻ: “ Nếu cha mẹ mày biết tao làm ảnh hưởng tới thành tích của mày, mẹ mày lại chẳng tới tận nhà tìm tao ... Mày quá mê chơi game, nên phải hạn chế. Cao trung đã qua một nửa rồi, bỏ đi một số thứ, dồn sức vào học tập liều một phen, có lẽ mày vĩnh viễn không ngờ bản thân lại có tiềm lực như thế đâu. Đừng làm tao thất vọng.”

Kiếp trước cũng có loại chuyện này, khi đó Trình Nhiên ở Từ Trung rút kinh nghiêm xương máu liều mạng học tập, Du Hiểu ở Nhất Trung thành tích kém cỏi làm hắn chán chường, đâm ra nóng tính, ham chơi, thậm chí còn đánh nhau. Mẹ Du Hiểu hôm đó bị giáo viên gọi tới trường phàn nàn, trở về sang nhà Trình Nhiên chơi tìm mẹ y tâm sự, Trình Nhiên sau đó tìm Du Hiểu mắng hắn một phen, lời lẽ quá khích hơn thế này rất nhiều, hai thằng còn đánh nhau, Du Hiểu bị kích thích, lao đầu vào học, tuy không thành ngựa ô, nhưng từ trượt chắc vào được trường đại học hạng hai, cả giáo viên cũng nhạc nhiên.

Chứng tỏ thằng này cũng không ngốc đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận