Trùng Nhiên

Chương 305: Hồi mã thương. (1)

Cạch.

Khương Vi Cầm đặt chén hồng trà xuống, khuôn mặt xinh đẹp như đúc cùng một khuôn với Khương Hồng Thược hơi đanh lại, khóe mắt dài nhướng lên :” Có phải nam sinh đó tên Trình Nhiên không?”

Khi đó Khương Hồng Thược nhờ Trần Tuệ Nghiên giúp xin số chủ nhiệm ban tuyển sinh, cô tìm tới phó hiệu trưởng Trương Đình, cô cũng không nghĩ tới chuyện này nữa cho tới khi Trương Đình kể chuyện Khương Hồng Thược nhờ giúp một nam sinh, cô cũng biết Trương Đình nói chuyện này là muốn bắn tín hiệu thân thiết với mẹ Khương Hồng Thược.

Đương nhiên loại chuyện này chẳng thế nói là cáo trạng gì cả, hành động này của Khương Hồng Thược, ở góc độ bạn bè, Trần Tuệ Nghiên báo cho mẹ cô một tiếng là bình thường. Mặt khác thì Khương Hồng Thược có bạn trai, cô cũng không coi là vấn đề lớn.

Nam nữ tới giai đoạn này, biết rung động biết để ý người khác giới, có thích một ai cũng là chuyện quá bình thường, thiên tính là thứ không thể nào áp chế, cùng lắm đừng để quá giới hạn thôi ... Theo như cô hiểu về mẹ Khương Hồng Thược thì loại chuyện này có biết cũng mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi, còn về phần đi quá giới hạn gì đó thì Trần Tuệ Nghiên yên tâm lắm, với Khương Hồng Thược mà nói, chuyện này không thể nào.

Nhưng Trần Tuệ Nghiên cũng biết, cái gia đình này không bình thường, cho nên cô cũng có chút ý vui đùa, muốn xem xem hai mẹ con này quá chiêu với nhau ở loại chuyện này ra sao.

Trần Tuệ Nghiên vốn không định nói tên nam sinh kia ra cơ, ai ngờ người ta biết rồi, làm cô thất vọng: “ Vậy là cô biết nam sinh đó.”

“ Coi như vậy đi, bạn của Hồng Thược ở Sơn Hải, trước kia cùng trường, quan tâm tới bạn học không phải bình thường sao, trước đó không lâu nó còn về Sơn Hải chơi, kết quả là suốt ngày ra ngoài chơi với bạn, làm cha nó than vãn mãi. “ Vẻ mặt Khương Vi Cầm nhanh chóng bình thường lại, hời hợt nói:

Trần Tuệ Nghiên định bỏ qua chuyện này, chợt nhận ra gì đó, bật cười: “ Thiếu chút nữa bị cô qua mặt rồi, Hồng Thược quan tâm tới bạn bè thì đúng là không có gì, nhưng cô nghĩ tôi không hiểu con bé à, dù là bạn tốt tới mấy, giúp thì sẽ giúp, còn dùng hết sức bản thân ra giúp. Nhưng mà xin phó hiệu trưởng chuyển lớp ... Thế này là sử dụng đặc quyền rồi đấy. Con bé thanh cao lắm mà, phải có gì đó mới khiến nó làm thế chứ.”

“ Vậy thì sao nào? “ Khương Vi Cầm biết Trần Tuệ Nghiên đang cố tình khiêu khích mình, mắt đảo qua: “ Có thể thử một chút, tuổi thanh xuân mà thiếu đi chút cảm xúc này thì không hoàn mỹ.”

“ Oa, vậy là cô ngầm thừa nhận rồi, Hồng Thược có thiện cảm với nam sinh đó, không sao thật chứ?”

“ Tôi cũng không hi vọng con bé chỉ biết một mực tiến về phía trước, không lưu ý tới quang cảnh xung quanh, trên đời này có những cảnh đẹp rất ngắn ngủi, chớp mắt một cái đã qua rồi, nếu khi đó chưa cảm nhận qua, tương lai quay đầu nhìn lại thế nào cũng tiếc nuối, mà đó sẽ là tiếc nuối cả đời.”

“ Đúng là thế thật đấy. “ Trần Tuệ Nghiên cảm khái: “ Bước tiến của Hồng Thược quá nhanh, không phải là bạn bè cùng tuổi có thể theo kịp, có thể đi chung một đoạn đường nhất định nào đó, song khoảng cách sẽ càng ngày càng xa. Khác biệt về tư tưởng, kiến thức, tầm nhìn sẽ tạo ra khoảng cách, chẳng cần ngăn cản gì, riêng sự chênh lệch đó có đủ khiến người bạn thân thiết nhất trở thành xa lạ ... Cô xem, tôi bây giờ nỗ lực như thế là vì tránh bị cô bỏ lại quá xa, đó là muốn làm bạn cả đời.”

Khương Vi Cầm bật cười, xẵng giọng mắng: “ Cút … mà này, cô ăn mặc tử tế chút, đừng để trẻ con học hư theo.”

“ Hồng Thược chịu học tôi đã tốt, học cô có mà chán chết. Mà không được không được, thằng bé đó là ai, tôi phải làm khó nó mới được, nói không chừng dưới sự khảo nghiệm của tôi, bản tính sẽ lộ ra ngoài. Nếu tâm trí không đủ, nhân phẩm có vấn đề gì đó, tôi làm dì phải giúp nó sàng lọc, để Hồng Thược nhìn rõ bản chất.” Trần Tuệ Nghiên nói rất đường hoàng, nhưng vẻ mặt hào hứng thế kia tố cáo cô chỉ nổi hứng buôn chuyện của nữ nhân thôi:

Khương Vi Cầm cầm chén trà lên uống, dưới ánh sáng lốm đôm như kim tệ chiếu lên người, cô mỉm cười khó đoán.

“ ... Cuốn khái niệm tiếng Anh mới này tao lấy, Hoàng cương mật quyển à, lấy luôn, còn có số tay ghi chép bí kíp gì mà mày không cần thì cũng cho tao luôn đi ... “ Du Hiểu tới nhà Trình Nhiên vơ vét, hoàn toàn khác với trước kia chỉ lấy manga với tiểu thuyết võ hiệp, lần này chỉ lấy sách tham khảo của Trình Nhiên:

Chuyện Trình Nhiên đỗ vào Thập Trung kích thích Du Hiểu rất lớn, hắn cũng chuẩn bị phấn đấu chuyển tới Thành Đô học. Thập Trung thì bỏ đi, nhưng mà phải vào trường công lập hoặc tư lập khá khá một chút.

Gia cảnh nhà Du Hiểu chỉ hơi khá nhà Trình Nhiên trước kia một chút thôi, nếu như nói bỏ tiền ra để vào một trường học tốt thì không biết tốn kém bao nhiêu, cho nên cứ dựa vào thành tích của mình mới được. Tranh thủ Trình Nhiên đang sửa soạn đồ đạc trong nhà, lục lọi vơ vét hết bí kíp của Trình Nhiên trong một năm qua mang về nhà mình.

Mà hình như không chỉ có Du Hiểu, cả Liễu Anh và Diêu Bối Bối tựa hồ cũng chú ý tới trường học ở Thành Đô rồi.

Nhìn Du Hiểu lục lọi đồ của mình, cái gì cũng muốn lấy, Trình Nhiên rất đồng cảm, y cũng muốn giữ lại những món đồ đáng kỷ niệm thời gian hai đứa lớn lên bên nhau.

Du Hiểu nói luôn mồm: “ Tới bên kia phải cẩn thận đấy, Thành Đô không giống Sơn Hải, gặp chuyện gì gọi một tiếng là anh em kéo tới giúp, nơi đó ngọa hổ tàng long, mày đừng có bạ ai cũng chọc vào, nhường được thì nên nhường, anh em không có bên cạnh, mày bơn bớt một chút ... Đợi khi nào bọn tao chuyển tới mày ngông nghênh cũng không muộn.”

“ Nghĩ tới mày sắp học cùng một trường với Khương Hồng Thược rồi, thật sự làm người ta ghen tỵ .... Nói ra thì mày chưa nói với cô ấy hả? Hay lắm, tới lúc đó mày đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ấy ... Ha ha ha, chắc Lão Khương sợ chết khiếp luôn.”

Trình Nhiên cũng đang ngóng chờ ngày đấy đây.

Chỉ là khi đang chuẩn bị chuyển nhà thì có một tin lớn mà chính y không ngờ được truyền về nhà.

Phục Long hay bất kỳ công ty nào ở trong tỉnh muốn lớn mạnh thì chuyển tới Thành Đô là kết quả phát triển tất yếu, Thành Đô là trung tâm kinh tế văn hóa của cả vùng tây nam, có ưu thế nhân tài, đó là trọng tâm mà Phục Long muốn tranh đoạt trong tương lai.

Trình Nhiên biết trước mắt sản nghiệp điện tử viễn thông ở tây nam chưa phát triển, nhưng một hai năm nữa thôi, cùng với chiến lược khai phát tây nam được quốc gia thúc đẩy, khi đó sản nghiệp tương quan ở Thành Đô sẽ tăng trưởng chóng mặt.

Thành Đô sẽ thành vùng kinh tế sản nghiệp điện tử viễn thông lớn nhất phía tây. Trong tương lai, các công ty top 500 thế giới, chỉ cần là công ty có thể gọi tên ra thì đều lập trung tâm nghiên cứu ở Thành Đô, vơ vét các loại nhân tài, dựa vào ưu thế chính sách có một không hai, lập nên yếu địa chiến lược cho mình.

Tới khi đó, có tư cách tranh giành mảnh đất này đều là công ty xuyên quốc gia tài lực hùng hậu, cho nên Phục Long tiến vào mảnh đất mà hai năm sau ai cũng muốn cắm cờ vào lúc này, có ý nghĩa trọng đại.

Nói một cách đơn giản là giống như khi những ông lớn kia còn đang đánh nhau bất phân thắng bại với hải tặc Hồng Hải thì Phục Long như đội thuyền của Magellan. Lặng lẽ tới mảnh đất chưa từng ai khai phá, đầy hoàng kim và bảo thạch.

Cũng vào thời điểm quan trọng ấy, một tin tức xuất hiện.

Phục Long bỏ ra 3000 vạn mua lấy tài sản của Hoa Thông ở Thành Đô, cường thế sát nhập tổng bộ công ty Hoa Thông.

Tin tức truyền ra, cả khu tập thể oanh động, những người cũ của Hoa Thông trố mắt, khắp nơi xôn xao, tin tức này tức thì trở thành đề tài ưa thích ở Sơn Hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận