Trùng Nhiên

Chương 333: Tu luyện nội công và giải vây.

Tôn Quảng Chấn hạ cánh ở San Francisco Mỹ, trải qua thủ tục hải quan rườm rà nhũng nhiễu, riêng người cục di dân hỏi đáp đã mất một tiếng, cuối cùng nộp bảng kiểm dịch rời sân bay, gặp người của Phục Long.

Đội ngũ của Phục Long ở Mỹ không nhiều, nhưng là tinh binh mãnh tướng, đều là những người năm xưa thời ở Hoa Thông từng cùng Tôn Quảng Chấn tới Châu Phi. Bản thân Tôn Quảng Chấn cũng là người có kinh nghiệm ở hải ngoại nhất Hoa Thông, từng qua Pháp thương thảo chuyện làm đại lý, từng là người ủng hộ chiến lược hợp tác sâu với nước ngoài chứ không phải đi theo đường kỹ thuật như Trình Phi Dương.

Có thể nói Tôn Quảng Chấn cũng là nhân vật thấy nhiều biết rộng rồi, nhưng mà bây giờ ở Santa Clara trung tâm thung lũng Silicon, ngơ ngơ ngác ngác không khác gì nhà quê.

Nói gì tới công nghệ xa xôi, những thứ ứng dụng phổ biến trong cuộc sống ở nơi này, thậm chí hắn chẳng gọi ra tên của nó.

Nắm không được thời cơ thì dốc sức đuổi theo, đuổi không được thì phải tiến bộ, đó là tư tưởng mà Trình Phi Dương luôn lặp đi lặp lại ở hội nghị.

Ở thời đại khắp nơi là cơ hội này, rất dễ phạm phải sai lầm, quên mất mình nên đi con đường nào.

Trong tay có thư ủy quyền của Trình Phi Dương, nhưng Tôn Quảng Chấn không vội, bình tâm lại, mỗi ngày cùng đoạn đội tham gia các loại roadshow của những công ty khoa kỹ.

Dẫn họ đi là người bạn cũ của Tôn Quảng Nghĩa, là người bạn học năm xưa sang bên này, sau có được thẻ xanh, làm việc ở công ty kỹ thuật đồng bộ số Cognight. Cog năm ngoài huy động vốn được 250 triệu USD khai thác thị trường toàn cầu, người bạn này làm tới cấp giám đốc, lương tháng tới 50 vạn USD.

Ngày hôm đó nghe xong buổi tọa đàm của CEO công ty công nghệ, Tôn Quảng Chấn rời khán phòng, ngồi trên ghế dài, hỏi thành viên đội ngũ: “ Cảm giác thế nào?”

“ Tuyệt vọng, kỹ thuật cách biệt quá lớn, chúng ta mãi mãi không thể đuổi kịp người ta.”

Chỉ một người đáp, những người khác không bổ xung gì thêm, tâm tình ai nấy đều sa sút, vẫn biết ở mặt công nghệ, nước mình thua kém các quốc gia phát triển phương Tây, nhưng tới mức như vực sâu không đáy này thì chẳng ai ngờ. Sự chênh lệch quá lớn đó đã đánh gục tinh thần của đám “tinh binh mãnh tướng” bọn họ.

Tôn Quảng Chấn lục lọi trong túi lấy ra bao thuốc lá bẹp dúm, định hút thì thấy biển cấm hút thuốc, đành cất đi, tay hắn tới giờ vẫn run khe khẽ.

“ Đúng thế, tới đây, nhìn thấy những cái tên như điện tử Samsung, Motorola, Intel, NVIDIA ... Tôi đã thấy run rồi, toàn là công ty đã có những sáng tạo cùng kỹ thuật thay đổi thế giới, còn chúng ta mới chỉ ở vạch khởi động. Đi trên đường phố này mới biết có bao nhiêu thứ chúng ta không có, bao thứ cần học tập ... Chưa nói kỹ thuật viên trong nước chỉ mong thành quản lý, vì công việc nhẹ nhàng, lại có địa vị, nói ra có thể diện. Ai ai đều muốn thoát khỏi tầng chót của kim tự tháp lên giai cấp quản lý, mà ở nơi đây một tài năng kỹ thuật bằng cả trăm quản lý, bọn họ đi tới đâu cũng được ngưỡng mộ, đó mới là tương lai.”

“ Muốn thay đổi hiện trạng này phải thay đổi từ chế độ, chúng ta không thể thay đổi tình hình trong nước, nhưng chúng ta có thể thay đổi Phục Long, một người ở tầng cấp kỹ thuật nhất định phải có quyền trực tiếp trao đổi tầng tối cao, có tiếng nói, có đãi ngộ hơn cả tầng quản lý .”

Toàn bộ nội dung chiến lược bọn họ học được từ nước Mỹ là :" Cần kỹ thuật! Cần kỹ thuật! Cần kỹ thuật! Không tiếc hết thảy để phát triển kỹ thuật.

Tin tức truyền về, Tôn Quảng Chấn ở lại nước Mỹ một thời gian, bọn họ thuê một căn nhà ở Santa Clara, tiền thân là công ty bán dẫn nhỏ, Phúc Long bỏ tiền mua lại, có thể dùng thiết bị tại chỗ. Bước tiếp theo là mở rộng nhân viên, tương lai sẽ tuyển người từ các trường đại học California, ưu tiên Hoa kiều.

Trình Phi Dương được tin tức, phê duyệt mọi chuyện ở Mỹ giao Tôn Quảng Nghĩa toàn quyền phụ trách.

Đồng thời Tôn Quảng Chấn còn gửi về cho Trình Nhiên một lá thư.

Trong thư trọng điểm miêu tả điều hắn chứng kiến ở thung lũng silicon, tỉ mỉ vô cùng, đặc biệt là những thứ ở trong nước không hề có, mong Trình Nhiên học thật tốt, cuối thư còn lặp lại mấy lần câu "Chúng ta thua kém quá xa, chỉ có cách nỗ lực không ngừng nghỉ thôi."

Trình Nhiên thu lại bức thư, ngẩng đầu lên, hơn ai hết, y hiểu thua kém đó lớn thế nào, Tôn Quảng Chấn đánh giá y quá cao rồi, một mình y học giỏi không giải quyết được gì cả, nhưng vẫn còn đó lối đi khác.

Lúc này Trình Nhiên đang ở trên xe buýt đi tới bến xe ở đầu đường Văn Miếu.

Cửa xe buýt két một cái mở ra, Trình Nhiên theo số đông xuống xe.

Mặc dù danh tiếng của Thập Trung lan xa, nhưng thân ở trong đó, Trình Nhiên không thể không thừa nhận, Thập Trung là trường học mỹ lệ và kỳ diệu.

Kiến trúc cổ điển mang tới cho người ta cảm quan thư thái, học sinh ở đây qua qua lại lại, tựa thế giới an lành.

Nhưng chuyện bất ngờ luôn xảy ra.

Trên con đường qua viên lâu tới khu phòng học chính, mẩu đối thoại của mấy nam sinh bên cạnh truyền vào tai Trình Nhiên.

Mấy nam sinh đó huých vai nhau, mắt nhìn chằm chằm: “ Nhìn kìa, nhìn kìa, nhìn nữ sinh phía trước.”

“ Thấy rồi, còn cần cậu nói à, đó là Tần Thiên, mẹ cô ấy ở ca vũ đoàn tỉnh, cô ấy cũng tập luyện từ nhỏ ở đó, lần trước biểu diễn không biết bao người chảy máu mũi.”

“ Í tôi là quần cô ấy sao vậy?”

“ Cô ấy không phát hiện, hay là nói với cô ấy.”

“ Loại chuyện này ai dám nói chứ?”

Mấy nam sinh thì thầm như phát hiện ra bí mật ghê gớm lắm, Trình Nhiên nhìn theo thấy một nữ sinh cao tới mét bảy, bóng lưng ưu mỹ, tết cái đuôi ngựa nhổng cao.

Chỉ là dưới chiếc quần trắng cô mặc có một chấm đỏ mà cô không phát giác.

Đại khái đó là nguyên nhân có động tĩnh khác thường phía sau, làm cô liên tục quay lại, thấy đám nam sinh nhìn mình, cô không để ý, lúc quay đầu đi, môi còn cười đắc ý.

Là danh nhân vượt khối, Tần Thiên vốn quen chuyện người khác nhìn chăm chú cùng bàn tán rồi, điều này thể hiện cô được hoan nghênh mà.

Nhưng cô hơi cau mày, hôm nay có vẻ quá rồi, không chỉ có hai ba nhóm nam sinh, có còn ít nữ sinh đi qua cũng liên tục nhìn cô, cuối cùng một nữ sinh không quen biết chỉ quần cô.

Tần Thiên cuối cùng ý thức được gì đó, quay về kéo quần ở mông nhìn, một đám nam sinh hú lên hưng phấn rồi chạy mất.

Giờ cô mới biết thì ra vừa rồi mọi người nhìn cái gì, vừa xấu hổ vừa quẫn bách, không biết nên làm sao, tiếp tục vào lớp hay xin phép về nhà thay quần.

Đang lúc đó ánh mắt cô dừng trên người Trình Nhiên đi ngang qua bên cạnh.

Khi đám nam sinh nhốn nháo Trình Nhiên chỉ nhìn qua một cái rồi thôi, kết quả đám nam sinh xung quanh ào một cái chạy hết sạch, chỉ còn lại y và nữ sinh đang hoảng hốt trước mắt.

Thoáng ngần ngừ, Trình Nhiên thở dài, bỏ cặp sách xuống, cởi áo sơ mi do buổi sáng hơi lạnh mặc thêm vào. Khi báo danh có lấy số đo, hai tuần sau có đồng phục, Thập Trung trừ thứ hai ra thì bình thường không yêu cầu mặc đồng phục, Trình Nhiên bình thường mặc cũng tùy ý, giờ cởi áo xanh nhạt đưa Tần Thiên.

Tần Thiên hơi bất ngờ rồi nhận lấy, gấp áo của Trình Nhiên một chút, sau đó vòng ống tay áo qua eo mình thắt lại nơ bướm, đúng là cô gái cảm giác thời trang rất mạnh, phối hợp rất tốt, chợt nhìn qua cứ như cô cố ý mặc như vậy, phải nói là là vóc dáng tốt thì mặc cái gì cũng đẹp thôi.

Trên người chỉ còn lại cái áo thun, Trình Nhiên nhặt cặp sách lên đi tiếp, hai người từ đầu tới cuối chẳng giao lưu câu nào.

Không khí quỷ dị cực điểm, ấm áp vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận