Trùng Nhiên

Chương 647: Bị gây khó dễ ư? Không, là thiếu tin tưởng.

Một cô gái ưu tú không có nghĩa là không có khuyết điểm, đặt vào trường hợp của Khương Hồng Thược mà nói, khuyết điểm đầy rẫy luôn.

Trình Nhiên nhớ một lần Khương Hồng Thược nhận được một bức thư tình, đối phương là đại tài tử có tiếng ở Thập Trung, điểm ngữ văn luôn đứng đầu khối, làm đại diện cho trường học ở rất nhiều hoạt động tương quan. Thế nên không giống bức thư khác, Khương Hồng Thược thực sự mở bức thư ra xem, còn xem rất chăm chú, chứng tỏ văn tài của người đó hấp dẫn cô, khiến Trình Nhiên ở bên hơi ghen tỵ.

Ai ngờ cuối cùng xem xong Khương Hồng Thược thở dài có vẻ thất vọng, sau đó chấm 59 điểm. Đánh giá, văn thì hay nhưng ý tưởng nghèo nàn, quanh đi quẩn lại muốn cùng nhau đi khắp thế giới, nghe phát chán.

Ngay cả Trình Nhiên cũng không khỏi khóc ra máu thay vị đại tài tử đó, người đó mà biết thư tình của mình bị chấm điểm lại còn điểm thấp như vậy chắc tự tử luôn.

Nhiều khi Trình Nhiên nghĩ, mình kỳ thực đang làm việc tốt, chinh phục con yêu tinh này, chứ đám nam sinh tâm linh non nớt kia sao chịu nổi đả kích. Khương Hồng Thược nhìn bề ngoài thì thấy cô cực kỳ hoàn mỹ, có thể nói 10 đứa con trai hết 7 đến 8 nghĩ cô là mẫu bạn gái lý tưởng, chứ Trình Nhiên có thể viết ra thói xấu của cô đầy một trang giấy luôn, mà xấu nhất là xấu bụng.

Nữ sinh như Khương Hồng Thược không cần bạn trai ở bên cạnh, không cần bạn trai dỗ dành, thực ra cũng có phần hợp khẩu vị của Trình Nhiên lắm, y ghét phiền toái, nhưng thi thoảng ai chẳng muốn bạn gái làm nũng một chút chứ.

Trình Nhiên bảo cô đợi mình một tuần trở về sẽ làm khách ba lô lên Cửu Trại Câu với cô, Khương Hồng Thược nói chắc cô lên Bắc Kinh rồi, liên hệ sau.

Bên này Trình Nhiên đã thích ứng với chênh lệch múi giờ, chưa tới giờ ngủ, muốn nói chuyện lâu hơn, bên kia Khương Hồng Thược đã ngáp ngắn ngáp dài, y đành cúp điện thoại.

Cúp điện thoại rồi Trình Nhiên ngơ ngẩn hồi lâu, bỗng nhiên cảm thấy cô độc, chẳng muốn đi đâu ... Thế rồi trong đầu nảy ra ý nghĩ, hay là qua phố đèn đỏ thử?

Sao mình lại nảy ra ý nghĩ này nhỉ? Tiên sư, tất cả là tại Du Hiểu.

Tất nhiên Trình Nhiên không tới khu đèn đỏ, nhưng mà phố K tới đêm thấy rất nhiều cô gái trẻ ăn mặc hết sức cởi mở đi loanh quanh những chiếc xe đắt tiền, thi thoảng cửa sổ xe hạ xuống, mấy cô cúi người nói chuyện vài câu, sau đó lên xe rời đi.

Trong thế giới quyền quý này, mọi thứ đều có thể giao dịch.

Chuyện vận động hành lang của Phục Long diễn ra không thuận lợi, tới giới đoạn thẩm hạch bản quyền ở cục quản lý bản quyền, Trình Phi Dương được thông báo hẹn gặp mặt quan viên trong cục từ 10 giờ sáng tới 4 giờ chiều, vậy suốt thời gian đó đối phương tiếp đãi mấy nhóm người mà không gọi "những vị khách tới từ phương Đông" bọn họ.

Chẳng có gì lạ, quan hệ Mỹ Trung luôn nhấp nhô, đối với Trung Quốc, nhất là ở lĩnh vực công nghệ, nước Mỹ luôn cảnh giác và đề phòng, Trình Phi Dương được vào danh sách hẹn thôi đã phải tốn khoản tiền lớn rồi.

Trong hành lang thênh thang, đoàn người Trình Phi Dương đợi ở ghế sô pha tiếp khách, đợi thời gian trôi đi, đợi tới khi ráng vàng rực trời.

Trừ đợi đối phương thay đổi chủ ý, Trình Phi Dương một khi gặp được quan viên hoặc nghị sĩ tương quan, đều cố gắng trình bày tư tưởng của Phục Long, biểu đạt tác dụng tích cực của hợp tác song phương đối với cuộc sống người dân.

Làm thế có hiệu quả không, khả năng là có, nhưng hiệu quả bao nhiêu? Từ cánh môi mím chặt của người Phục Long là biết bọn họ bị nghi kỵ và từ chối thành chuyện thường ngày rồi.

Trình Nhiên vì thế cũng không có tâm trạng gì đi chơi, mỗi ngày đợi cha ở nơi công cán, hai cha con cùng về khách sạn.

Ngày hôm nay cũng thế, ngoài tòa nhà J. Edgar Hoover, Trình Nhiên đợi cha tiếp nhận phỏng vấn đi ra.

Trình Phi Dương sắc mặt nặng nề đã cởi chiếc áo vest khác ở tay, chiếc áo sơ mi xanh lam mà Từ Lan chuẩn bị cho hắn trước khi đi để dùng vào những lúc quan trọng ướt đẫm mồ hôi, hắn vừa trả lời chất vấn từ cục quản lý thông tin và viễn thông quốc gia.

Về yêu cầu muốn mua quyền sở hữu kỹ thuật của Phục Long với công ty hợp tác, mà ở hạng mục kỹ thuật này, Phục Long sở hữu đại bộ phận quyền sở hữu, NTIA yêu cầu Phục Long cung cấp mã nguồn của toàn bộ kỹ thuật sở hữu, để thẩm tra sau khi Phục Long được cấp quyền sở hữu, sẽ không làm ra sản phẩm uy hiếp tới an toàn quốc gia của Mỹ.

“ Quá ngang ngược, kỹ thuật này không dùng ở Mỹ, chỉ hợp tác với công ty Mỹ, vì sao muốn chúng ta cung cấp mã nguồn? Chẳng phải là công khai cơ mật của công ty à, đâu ra yêu cầu thế? “ Trong đoàn có người ra ngoài chưa hết phẩn nộ:

Đoàn người Phục Long vô cùng ấm ức tức giận, đó là cơ mật kỹ thuật mà bọn họ bỏ bao nhiêu ngày đêm nghiên cứu, ngày đó Phục Long mới tới Thành Đô còn nhiều khó khăn, tổng giám đốc vẫn quyết định cho Tôn Quảng Chấn sang Mỹ phối hợp với công ty Mỹ đầu tư nghiên cứu, giờ bắt đầu có chút thành quả bước đầu, vậy mà phải đưa hết ra, chỉ vì đối phương nghi ngờ an toàn.

Bọn họ mà đe dọa được tới nước Mỹ à? Nói vậy có nực cười quá không chứ.

Đó là điều họ thậm chí chưa từng có giây phút nào tưởng tượng ra cho đến khi tới đây.

Lại chẳng phải công nghệ chế tạo vũ khí.

Thế nhưng Trình Phi Dương ở trong đó đã quyết định giao cho họ.

Đa phần người Phục Long bất mãn vì quyết định này. “ Tổng giám đốc, chúng ta đưa rồi, nước Mỹ sẽ nhanh chóng xuất hiện kỹ thuật thay thế.”

“ Không sao, tôi tin chính phủ Mỹ không làm thế, nếu tôi không chịu, hai bên sẽ mãi mãi nghi ngờ nhau.” Trình Phi Dương ý đã quyết:

Mọi người không ai nói thêm gì nữa, bọn họ hiểu hai bên không có chút tin tưởng nào vào nhau, nếu bên nào cũng giữ quan điểm, hạng mục hợp tác của họ ở Mỹ sẽ chết non, không chỉ chuyến đi này vô ích mà đầu tư trước đó cũng vô nghĩa.

Phục Long ở mặt này đã cùng công ty hợp tác ở Mỹ trói buộc vào nhau, nếu Phục Long không chịu trách nhiệm cho lợi ích của họ, vậy trong tương lai sẽ mất đi tín nhiệm của nhiều đối tác hơn nữa.

Nước Mỹ có thể lấy lý do an toàn quốc gia yêu cầu bất kỳ công ty nào phối hợp với hành động của họ, một khí dính dáng tới tầng cấp này, cái gọi là chính trị và kinh doanh tách bạch, công ty không đồng mưu với ý chí quốc gia chỉ là những lời sáo rỗng mà thôi.

Với Trình Nhiên mà nói thì chuyện này chẳng đáng gì, về sau PRISM bị bại lộ, Cơ quan An ninh Quốc gia Mỹ xem trộm cả thư điện tử của người dân Mỹ cơ mà. Trình Nhiên thấy một quốc gia vì bảo vệ an toàn bản thân, thậm chí trong phạm trù an toàn của người dân, làm những việc này là cần thiết và cũng có thể hiểu được.

Nhưng nếu tin vào chính khách Mỹ và tinh thần tự do của nước Mỹ thì quá ngây thơ rồi.

Cha quyết định rồi, không thay đổi được nữa, Trình Nhiên nắm tay cha, giống hồi nhỏ vô số lần hai cha con đi về trong ánh hoàng hôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận