Trùng Nhiên

Chương 317: Chờ điện thoại à?

Hôm đó là buổi tối nóng nực ở Thành Đô, một ngày trước khai giảng, Trình Nhiên và Từ Lan trả phòng khách sạn, chuyển vào ở trong khu tập thể.

Phòng ốc được vệ sinh sạch sẽ, đồ đạc bố trí xong xuôi. Nhà tập thể nhưng rất rộng rãi, một phòng ngủ chính, một phòng ngủ phụ, một phòng cho khách vẫn còn cả một gian thư phòng. Với gia đình ba người mà nói thực sự là rộng mênh mông, cảnh ngoài cửa sổ rất tốt, nhìn ra công viên Văn Hóa, có hồ nước, có cây xanh, lại không quá gần đường chính, xe cộ không nhiều, môi trường sống hết sức dễ chịu.

Hoa Thông đúng là sở hữu mảnh đất kim cương, à không, lúc này phải nói là của Phục Long mới đúng.

Bên ngoài có rất nhiều người kinh ngạc với tốc độ khuếch trương của Phục Long, mặc dù Phục Long có bối cảnh đầu tư quốc gia, nhưng chỉ là bộ phận nhỏ, tổng thể mà nói, vẫn là xí nghiệp dân doanh.

Một xí nghiệp dân doanh mà nhảy vào lĩnh vực đòi hỏi đầu tư kỹ thuật cao, nếu không có vốn liếng hùng hậu khác nào tự sát. Có thể nói vào thời đó các xí nghiệp dân doanh có tiếng mà mọi người gọi được tên như Tân Hi Vọng, Kiện Lực Bảo, Oa Cáp Cáp, Cách Lực đều là sản nghiệp đồ uống, gia công thức ăn gia súc ... Toàn là sản nghiệp yêu cầu sức lao động và tài nguyên chứ không phải kỹ thuật.

Còn ở lĩnh vực yêu cầu kỹ thuật, đó là sân chơi của công ty liên doanh, quốc xí Trung Ương.

Vậy mà Phục Long tiến lên không lùi bước.

Mặc dù Phục Long mua tổng bộ Hoa Thông với giá 3000 vạn tệ không phải trả dứt điểm trong một lần, mà chia nhiều đợt, nhưng không thể không thừa nhận cái khí phách đó.

Phục Long tiến quân trọng địa Thành Đô, nhà cung ứng thiết bị đang chiếm cứ thị trường có biện pháp ứng phó, ỷ vào tài chính của mình, đưa ra các mức lương ngất ngưởng hòng đào đi nhân tài của Phục Long, đánh từ trong nội bộ, tăng cường tiếp thị cùng hợp tác đơn vị liên quan ... Tất nhiên có thủ đoạn không quang minh chính đại lắm.

Nhưng đại bộ phận giao thủ vẫn dừng lại ở tầng cấp thương nghiệp.

Chỉ cần Phục Long vẫn đi trên con đường chính xác, chuyện liên quan tới quản lý và chiến thuật kinh doanh, Trình Nhiên không can dự.

Một là Trình Nhiên lười để y mấy việc vụn vặt, hai nữa đó là sự nghiệp của cha, đi tới đâu là chuyện của cha, y can dự sẽ không còn ý nghĩa.

Mấy ngày hôm nay loạt tấm biển Hoa Thông đã bị tháo xuống, treo lên biển mới của công ty Phục Long, một ít người già trong khu tập thể đi chứng kiến cảnh này rơm róm nước mắt.

Đám trẻ con trong khu tập thể không gây khó dễ gì cho Trình Nhiên, một phần là vì y chưa chuyển vào ở, nhưng mà Trình Nhiên vẫn thấy mấy đứa thập thò theo dõi mình, đoán chừng là đang thu thập tin tức tình báo để chuẩn bị đàm phán đây.

Không rõ hình tượng của mình trong lòng họ ra sao, Trình Nhiên không quá bận tâm họ thích hay ghét mình, chỉ là nhớ tới bạn bè ở khu tập thể nên hoàn niệm thôi.

Chung quy một thời đại đã kết thúc.

Từ Lan thấy trời âm u thì vừa thu quần áo khô ở ban công vừa dặn dò Trình Nhiên: “ Mai đi học lên xe số 37 ở cửa khu tập thể ấy nhé, đi qua vài trạm thôi là tới rồi, cặp sách đã chuẩn bị cho con đấy, con kiểm tra đi, bút bơm mực đầy đủ chưa? Trình Nhiên, con nghe thấy mẹ nói không hả?”

“ Con nghe thấy rồi. “ Trình Nhiên pha cho mình một ấm trà, giờ thì cha y có trà ngon rồi, không phải mua, đi công tác người ta biếu, khách hàng của Phục Long phần lớn là đơn vị chính phủ, bọn họ có rất nhiều đồ tốt.

Hít một hơi, hương trà thơm mát luồn qua cánh mũi, Trình Nhiên cầm cốc trà đi ra cửa sổ, chuyển tới hoàn cảnh xa lạ, không thích ứng cho lắm, trong đầu hiện lên ký ức xa xăm, như lần đầu rời nhà đi xa, hận không thể mỗi ngày gọi điện về nhà, sau rời nhà lâu rồi, không ngờ ở nhà thấy phiền ... Rồi sau đó từ thành phố này tới thành phố khác, ra nước ngoài bôn ba ... Cái chữ "nhà" giống như góc nhỏ mơ hồ trong cung điện ký ức.

Khi y bị hết thảy mọi thứ xung quanh bắt cóc, chìm vào trong quán tính thế giới, lao về phía trước một cách lạnh lùng trống rỗng, mất đi cảm xúc ... Lúc đó y gặp lại Dương Hạ, cô gái đầu tiên khơi lên trong y cảm xúc mãnh liệt nhất, là động lực tiến lên của y, khiến y đau khổ tột cùng, rồi bao nhiêu năm sau lại thức tỉnh y.

Kéo ống tay áo lên, tuy vết thương đã lành nhưng để lại vết xẹo, tay Trình Nhiên vuốt nhẹ qua đó.

Giữa hai người là duyên, là nợ, khó mà nói rõ.

Chỉ biết thời khắc sắp bước vào cuộc sống mới, người đầu tiên Trình Nhiên nhớ tới là Dương Hạ, có chút kích động muốn gọi điện cho cô, lại chợt nhớ hôm nay Nhất Trung khai trường rồi, sớm hơn Thập Trung một ngày.

Ngoài cửa sổ trời đổ mưa, mùa hè cũng là mùa mưa, Thành Đô mưa nhiều, lúc này mưa càng nhiều.

Mưa từ nhỏ tới lớn, mưa rửa sạch lá cây, đem đi cái oi ả, mang tới con gió mát mát rượu, Trình Nhiên đứng bên cửa sổ, nhìn về phía xa, sự quyến luyến và nỗi buồn vô cớ nhàn nhạt bị cơm mưa đó làm càng dâng lên trong lòng.

Không biết ở Sơn Hải lúc này có mưa không, giờ này chắc chưa tan học ...

Trình Phi Dương che ô trở về, thay giày hỏi có cơm chưa, Từ Lan nói một câu cha con giống nhau y hệt về nhà chỉ hỏi tới cơm không hỏi tới người, sau đó vào bếp.

“ Trình Nhiên, lại đây nào .”

Nghe thấy tiếng cha gọi, Trình Nhiên quay đầu lại, chỉ thấy cha lấy trong cặp ra cái gói lớn, mở ra một cái thấy hơi nóng bốc lên, bên trong là năm cái bánh chẻo rán vàng ruộm.

“ Đi họp về thấy một cái xe đẩy bán bánh tránh mưa dưới mái hiên phòng bảo vệ công ty, cha đói bụng ăn vài cái, thấy ngon nên mua về cho hai mẹ con. “ Trình Phi Dương mặt cười ân cần, còn nói vọng vào bếp: “ Đừng nói anh không biết nghĩ tới mẹ con em.”

Tổng giám đốc hơn nghìn nhân viên rồi, đi họp về muộn, trời mưa to, vẫn còn nhờ mang về cho hai mẹ con ở nhà mấy cái bánh.

Thì ra cái gọi là nhà, không phải là nơi có thể tìm thấy trên bản đồ, không phải là ngôi nhà, căn hộ chung cư nào đó mà tương lai sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất, cảnh còn người mất ... Mà là quãng thời gian mà dù mưa gió bão bùng, cũng vĩnh viễn dừng lại ở đó.

Năm cái bánh, Từ Lan nếm một cái, Trình Nhiên đánh bay bốn cái.

Từ Lan hâm nóng cơm cho Trình Phi Dương xong đi ra phòng khách, nhìn thấy Trình Nhiên ngồi ngây ra trước ti vi không bật: “ Sao ngồi ngây ra thế, đợi điện thoại của ai à?”

“ Dạ, không ạ, con đang nghĩ vài việc .” Trình Nhiên lắc đầu, chẳng đợi điện thoại của ai cả, nhớ tới mấy chuyện cũ nên tâm trạng không được tốt lắm mà thôi:

Chỉ là mẹ nói thế, trong lòng không khỏi mong đợi, liệu có ai gọi điện cho mình không nhỉ? Hôm nay Nhất Trung khai giảng rồi, không có mình, liệu có ai nhớ không?

Trong biệt thư bên bờ Hoán Hoa Khê, Khương Hồng Thược tắm rửa xong thay áo ngủ ngồi ở phòng khách, hết gọt táo lại ăn lê, dựa vào lưng ghế xem tiểu thuyết.

Khương Việt Cầm từ thư phòng sáng đèn đi ra, trên bàn còn nhiều tài liệu phải xem, cầm cốc đi lấy ít nước, thấy con gái chống cằm nhìn sách mà không giống đọc lắm: “ Sao thế, con đợi điện thoại à?”

“ Dạ không ... “ Khương Hồng Thược đưa tay hất tóc: “ Tóc con chưa khô.”

“ Con trước kia tắm xong đều về phòng mà.”

“ Trời mưa, không khí ở phòng khác tốt hơn ạ, hì hì .”

“ Yên tâm, trừ điện thoại nội bộ ra thì mẹ không nhấc máy đâu. “ Khương Vi Cầm lấy nước xong trước khi về phòng bỏ lại một câu, hàm ý rõ ràng, con còn chưa qua mắt được mẹ:

Khương Hồng Thược chun mũi không phục, xỏ chân vào dép lê, dọn dẹp lên lầu, đứng trên cầu thang nhìn xuống điện thoại giả cổ, mắt thoáng qua chút tức giận.

Cậu bình tĩnh thật đấy Trình Nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận