Trùng Nhiên

Chương 185: Nguyện vô tuế nguyệt khả hồi đầu!

Một ngày huyên náo đã gần tới hồi kết.

Bất kể dạ tiệc biểu diễn văn nghệ có đặc sắc thế nào, cuối cùng cũng kết thúc rồi, tụ hội có sôi động tới mấy cũng đã giải tán.

Ngọn đèn màu trong khu thành phố cũ vẫn rực rỡ như thế, soi sáng bức tường, mái ngói cũ kỹ và loang lổ rêu phong.

Những khuôn mặt mang muôn vàn sắc thái hôm nay thôi đến mai thôi rồi sẽ bị bị cảnh tượng người xe nườm nượp cuối trôi đi, biến mất tăm tích.

Mọi bi thương hạnh phúc, như chưa từng xuất hiện.

Buổi tối ngày hôm đó, có bảy cô gái trẻ trung đầy sức sống thể hiện màn vũ đạo nhiệt tình nhất tuổi trẻ, có ban nhạc 57 độ gây bất ngờ lớn làm người ta nhắc mãi không thôi, có vũ điệu Ấn Độ sẽ đi vào giấc ngủ của các nam sinh.

Thế nhưng với đám trẻ con ở khu tập thể Hoa Thông, sự kiện Dương Hạ tặng Trình Nhiên tấm thiếp dùng rồi đã phá hỏng hết niềm vui hôm đó.

Du Hiểu đi cùng Trình Nhiên về nhà, hôm nay hắn chẳng nói gì cả, cũng không thử thăm dò tâm tình của Trình Nhiên, vì bản thân hắn cũng thấy mình như con mèo hoang bị bỏ rơi giữa đêm tuyết.

Ba cô gái về tới khu tập thể, suốt quãng đường không ai nói gì cả, đến lúc chia tay Diêu Bối Bối mới đưa ra lời lý giải gượng gạo:

- Sổ tay không có nhiều, đôi khi không thể tặng hết mọi người ... Mình cũng nhờ người mua vài tấm thiệp đặc biệt mà không được, mình tin bạn mượn tạm tấm thiếp, người ta đưa bạn cái dùng rồi, bạn không cố ý làm thế.

Liễu Anh cũng an ủi:

- Mình nghĩ Trình Nhiên sẽ hiểu, ai lại đi tùy tiện dùng thiếp dùng rồi tặng chứ ... Chỉ là hiểu lầm thôi mà, nói rõ với cậu ấy là được. Đừng để lời Tạ Phi Bạch trong lòng, tên đó có phải thứ tử tế gì đâu, ai chả biết.

Hai mắt Dương Hạ đỏ hoe, nước mắt chực rơi ra, ai nhìn cũng thương.

Nói tới cùng vẫn chẳng khá hơn, tất nhiên mọi người biết Dương Hạ không biết là tấm thiệp kia đã được viết rồi, nhưng quà của Trình Nhiên kém nhất trong số bạn bè khu tập thể là điều ai cũng thấy.

Đổi cách nghĩ khác xem, dù là tấm thiệp mới hoàn toàn, chứng tỏ là Dương Hạ chẳng để tâm mà.

Cho nên Liễu Anh và Diêu Bối Bối nói gì chăng nữa thì vẫn rất miễn cưỡng.

- Ừ.

Dương Hạ gật đầu chào, sau đó về nhà:

Tương Cầm đang thu dọn hành lý, sáng sớm mai cô và chồng sẽ lên Thành Đô một chuyến, thấy cửa mở ra, tươi cười hỏi:

- Hạ Hạ, biểu diễn thuận lợi chứ?

Dương Hạ không trả lời, chạy thẳng vào phòng, sau đó nhảy ngay lên giường, ôm lấy chăn, giống như đang khóc, Tương Cầm đứng ngoài cửa sổ nhìn vào, không hỏi, đoán là chuyện ở trường, sợ mình tham gia, càng phản tác dụng.

Tương Cầm lặng lẽ chuẩn bị hoa quả, lại bật nước nóng, ngồi ở ghế sô pha đợi, Dương Xuyên lo lắng nhìn vợ, Tương Cầm khẽ lắc đầu, ý bảo đừng nói gì.

- Con đi tìm Liễu Anh.

Một lúc sau Dương Hạ từ trong phòng đi ra, mặt cúi gằm, nói một câu sau đó ra ngoài, đóng mạnh cửa lại:

- Chuyện gì thế, Hạ Hạ vừa khóc phải không?

Dương Xuyên đứng ngồi không yên, hắn không nhờ lần cuối cùng thấy con gái khóc mình là bao giờ nữa:

- Đừng lo, Hạ Hạ giải quyết được thôi.

Tương Cầm trấn an chồng, nhưng mà biết chuyện có thể khiến con gái phải khóc, nhất định không tầm thường, cô muốn đợi vài ngày nữa từ từ tìm hiểu:

Rầm! Rầm! Rầm!

Cửa nhà Trình Nhiên bị đập mạnh, cứ như có người gõ trống vậy.

Hôm nay Trình Phi Dương vừa ở nông thôn về, cả nhà còn đang ngồi ở phòng khách nói chuyện, Trình Nhiên đi ra mở cửa, tức thì ngẩn người, đứng đó là Dương Hạ, vẫn còn nguyên bộ áo lông đó, hai mắt đỏ hoe ngấn nước, nhưng giọng nói dứt khoát: “ Lên sân thượng, mình đợi bạn ở đó.”

Nói xong Dương Hạ xoay người đi ngay, bỏ lại Trình Nhiên ở đó, vừa rồi nhìn thái độ của cô, còn tưởng cô tới tìm người đánh nhau.

Trình Nhiên quay lại, thấy cha mẹ mình ngồi trong phòng khách mắt tròn xoe nhìn, kiểu quần chúng buôn dưa rất điển hình.

Trình Phi Dương hắng giọng, nghiêm nghị nói: “ Dương Hạ là cô bé ngoan, con không được bắt nạt nó đâu đấy.”

Từ Lan giục: “ Nhanh lên, sân thượng gió lớn, đừng để cô bé đợi lâu.”

Vẻ mặt cha mẹ kiểu gì thế? Như là con gây lỗi lầm gì ấy.

“ Vậy con đi nhé? “ Trình Nhiên hơi luyến tiếc nhìn bát mỳ ăn dở:

Hai vợ chồng gật đầu như giã tỏi.

Trình Nhiên ra cửa rồi, không hiểu nghĩ gì lại cạy vào, cầm theo cái áo khoác.

Tòa nhà cao nhất trong khu tập thể cũng chỉ có bảy tầng, trên tầng bảy là sân thượng, có cánh cửa sắt, khi Trình Nhiên đi lên thì cửa sắt mở rồi.

Đi qua cửa sắt, sân thượng gió thổi lồng lộng, dưới bầu trời đêm bao la, một cô gái đứng trước bối cảnh thành phố rực rỡ ánh đèn.

Áo lông quần jean.

Bóng dáng hiu quạnh.

Dương Hạ nghe tiếng động quay đầu lại: “ Trình Nhiên, cậu, cậu có tin mình lại đi dùng tấm thiệp dùng rồi tặng cậu không?”

“ Vì chuyện này à? “ Trình Nhiên bước tới gần, thực ra không cần đoán cũng biết là chuyện gì rồi:

“ Ừ.”

“ Cửa nhà mình thiếu chút nữa bị phá tung, mình ra mở cửa thấy bạn hùng hùng hổ hổ, trong tích tắc mình còn nghĩ bạn định nói ‘ra ngoài, một đấu một’.”

Dương Hạ dở khóc dở cười dậm chân: “ Cậu có thể nghiêm chỉnh một chút không, mình , mình đâu có dã man như thế.”

Trình Nhiên mở to mắt: “ Câu hỏi này, từ bé tới mới người đánh mình nhiều nhất là ai, đáp án A, mẹ mình, đáp án B, cha mình, đáp án C, Dương Hạ.”

Dương Hạ không khỏi nghĩ tới bài hát "Đều chọn C", đáp án quá dễ mà: “ Này, hỏi cậu đó. “

“ Mình tin mà. “ Trình Nhiên mỉm cười:

“ Tin cái gì chứ? “

“ Đời này có ai mà không có lúc sơ suất chứ, mình nói rồi mà, mình rất thích .”

Dương Hạ muốn phát điên rồi, dậm chân: “ Không phải là như thế, mình muốn tặng bạn cuốn sổ tay, nhưng mà, nhưng mà, đến lúc đó đột nhiên không tìm thấy đâu, nên vội đi mượn một tấm thiếp.”

“ A, lúc đó bạn nói là quên cái gì đó đi tìm, là tìm cuốn sổ tay đó hả? Rốt cuộc không thấy mới mượn tấm thiếp viết tặng mình. “ Trình Nhiên mặc dù biết Dương Hạ chỉ sơ suất thôi, nhưng nhận một món quà như vậy, chung quy có chút không thoải mái, nghe lời giải thích này mới thấy bình thường trở lại: “ Tạ Phi Bạch khi đó nói quá lời, mình sẽ bảo cậu ta xin lỗi.”

“ Chuyện đó ... Kỳ thực không sao cả. “ Dương Hạ đâu quan tâm tới Tạ Phi Bạch nói gì về mình, cô hít sâu một hơi nói: | Mình, mình về nhà tìm thấy cuốn sổ đó rồi, cậu muốn xem, xem sổ tổ mình tặng cậu không?”

Đêm đã khuya rồi, trời lại lạnh, tiếng còi xe thưa thớt xa xăm, giữa trời đất như chỉ có hai người.

Trình Nhiên có chút ngẩn ngơ, tựa như quay về ký ức xa xăm, có đứa con trai nào trong khu tập thể mà chưa từng ảo tưởng được ở riêng cùng Dương Hạ trên sân thượng, không biết khi đó có diễn ra cảnh làm người ta ngứa ngáy như ở trên phim truyền hình hay không.

Nhưng mà Dương Hạ quá thông minh, cô chẳng bao giờ mắc lừa, phàm là đứa con trai nào có ý đồ đó đều gặp kết quả không tốt.

Có một lần Trương Hâm làm được rồi, hắn là tên luôn tự nhủ cao phú soái nhất khu tập thể, cùng đám con trai khác bàn mưu tính kế, rủ Dương Hạ lên sân thượng, sau đó mấy thằng khác chạy hết, đóng cửa sắt, nhốt hai người trên sân thượng.

Kết quả đến khi nghe Trương Hâm gọi mở cửa, mọi người thấy Dương Hạ như con gà trống thắng trận hiên ngang đi qua cửa sắt, Trương Hâm bị trà đạp thâm tìm mặt mày.

Từ đó trở đi không đứa con trai nào dám rủ Dương Hạ lên sân thượng nữa.

Vậy mà hôm nay mình làm được rồi.

Mặc dù là Dương Hạ chủ động, Trình Nhiên coi đây là một thành tựu: “ Muốn chứ.”

“ Này. “ Dương Hạ lấy cuốn sổ để riêng trong túi đưa tới:

Trình Nhiên nhận lấy, đó là cuốn sổ hai màu đỏ trắng, mang phong cách Anh, khác sổ trắng xanh mà Dương Hạ tặng người khác, rất đẹp.

Dương Hạ quay đầu đi, ngồi trên bệ xi măng nhô lên trên sân thượng, không nhìn Trình Nhiên.

Sau đó Trình Nhiên đọc được đoạn văn ở trang đầu.

" Mỗi người đều vì một số thứ mà kiên trì, người khác lại nghĩ đó là lãng phí thời gian, với người đó mà nói lại rất quan trọng. Có lẽ, thứ người đó đợi chỉ là một cái quay đầu thôi?"

Trong đoạn văn ngắn đó, chủ yếu là một người đợi một cái quay đầu.

Người đó là ai? Là cô ấy hay là mình?

Trình Nhiên đã hiểu vì sao Dương Hạ lại không dám đưa cuốn sổ này cho mình rồi.

Chỉ là mình phải đáp lại ra sao đây? Trình Nhiên từng rất thích Dương Hạ, trên cái sân thượng này lần đầu tiên hắn cùng Du Hiểu uống rượu tay say khướt cũng chính là vì Dương Hạ, nhưng đó là mười mấy năm trước rồi.

Thế nhưng Dương Hạ trước mặt y đây giống mà cũng rất khác, trước kia Trình Nhiên không có cơ hội để biết về Dương Hạ nhiều như thế. Làm y rung động, cũng làm y lúng túng.

“ Trình Nhiên … “ Dương Hạ cúi đầu nhìn rêu trên nền đất, lí nhí nói: “ Nếu, nếu quay lại hội văn nghệ đó lần nữa ... mình sẽ không làm như thế đâu.”

Giọng rất nhỏ, nhưng biểu đạt đủ ý tứ rồi.

Trình Nhiên hơi run một cái, phải mất một lúc mới lên tiếng: “ Thì ra bạn vẫn áy náy vì chuyện đó sao, sợ mình tổn thương à? Kỳ thực không sao. Chuyện hôm đó nói ra thì dài ... Tóm lại mình đột nhiên biểu lộ với bạn, là tự mình chuốc lấy, chuyện đó, trải qua một lần cũng rất thú vị ... Bạn đừng để trong lòng. “ Nói tới đó chỉ ngực: “ Trái tim mình cường đại, mặt lại dày, đừng để trong lòng nữa.”

Dương Hạ ngẩn người, nói gì thế hả, thật đúng là, rõ ràng là cậu không hiểu.

Đồng thời cô cũng thở phào, Trình Nhiên nghĩ như vậy cũng tốt, dù sao qua được chuyện này, cả hai không có hiểu lầm gì, hai người vẫn có thể làm bạn với nhau như trước.

Cô thực sự không định yêu đương ở thời cao trung, muốn tập trung hết cho việc học tập, nhưng không thể phủ nhận cảm xúc của mình ngày một lớn lên … khiến cô mâu thuẫn.

Trình Nhiên nhìn Dương Hạ đứng đó hơi run rẩy, bước tới cầm áo khoác khoác lên người cô, nhẹ nhàng nói:” Bạn viết đoạn văn này rất hay .. ‘Quay đầu, quay đầu’, nguyện vô vô tuế nguyệt khả hồi đầu.

Cả người Dương Hạ bao phủ trong áo cái áo rộng, không chỉ cảm giác ấm áp mà còn bất ngờ, thì ra cậu ấy đã cao lớn vậy rồi: “ Nguyện vô tuế nguyệt khả hồi đầu ... Mới chỉ một câu, vậy câu tiếp theo là gì?”

Trình Nhiên không nhìn Dương Hạ, tay chống lan can sân thượng nhìn đằng xa: “ Câu tiếp theo à, nguyện hữu lương nhân cộng bạch thủ.”

“ Nguyện vô tuế nguyệt khả hồi đầu, nguyện hữu lương nhân cộng bạch thủ.”

Chàng trai cô gái, ở trên sân khấu lộng gió ấy, một người đứng, một người khép chân ngồi.

Tự như năm tháng ôn nhu.

Đúng thế, còn có thời gian dài như vậy mà.

Cô gái ngẩng đầu lên, lời vốn muốn nói cuối cùng đều biến thành hai câu thơ kia rồi.

Chỉ mong có thể cùng người mình yêu nắm tay nhau tới bạc đầu, không phải quay đầu lại mà hối hận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận