Trùng Nhiên

Chương 611: Bạn cậu đã khác rồi.

Trình Nhiên rất hiểu cha mình, cha mình trước nay không tiếp nhận phỏng vấn lần này phá lệ, có nghĩa là chuyện nào đó sắp băng tan thành nước, kết quả rõ ràng rồi.

Khi bài phỏng vấn của Vương Ngọc Lan đi vào quy trình biên tập, nội dung trên đó thuật lại quá trình Trình Phi Dương sáng lập Phục Long ra sao, cho tới khi đạt được "được một bước nhỏ thành công" như bây giờ.

Thời gian này, Trình Phi Dương sai Trần Văn Quảng bảo vệ Trình Nhiên, đưa đón đi học tan học.

Rồi chuyện gì cần tới cũng sẽ tới.

Ngày 9 tháng 11, nguyên chủ tịch tập đoàn Hâm Long, tên đầu lĩnh tổ chức xã hội đen, Lôi Vĩ chấp hành phán quyết tử hình.

Cùng hôm đó bài báo "Tìm đường sống trong chỗ chết, lập nên đội quân sắt, tổng giám đốc Phục Long, Trình Phi Dương" tới khắp đường lớn ngõ nhỏ của Thành Đô.

Trước đó tuy có nhiều tin tức về Trình Phi Dương, nhưng đa phần là phân tích suy đoán của bên ngoài, thậm chí là lời đồn thổi vô căn cứ.

Thành Đô năm ngoái bỗng dưng xuất hiện một công ty tên Phục Long, tổng giám đốc của họ dẫn theo một nhóm người, không ngừng giành lấy thị trường, nhân viên nghiệp vụ của bọn họ có thể thâm nhập vào nơi gian khổ nhất, bôn ba trên hoang nguyên gió tuyết, loại ý chí và nhiệt tình này giúp bọn họ đoạt lấy giang sơn từ trong tay Bối Thác.

Chỉ hơn một năm, công ty này quật khởi nhanh chóng, làm người ngoài nhìn vào kinh ngạc không thôi. Giờ đây cái tên Phục Long liên tục xuất hiện trong cuộc sống của người dân Thành Đô, chí không phải chỉ là hỗn thế ma vương trong ngành viễn thông nữa. Thoắt một cái, công ty này đã leo lên vị trí doanh nghiệp dân doanh bản địa thứ hai Thành Đô rồi, chỉ đứng sau tập đoàn Hi Vong đã hùng cứ mười mấy năm.

Giờ mọi người đều biết, trong tỉnh không chỉ có Hi Vọng, còn có Phục Long.

Phục Long không chỉ tự mình phát triển, trong quá trình này còn đặt ra quy tắc chuẩn mực và thống nhất cho ngành chế tạo của Thành Đô, thậm chí toàn tỉnh, thành đầu tàu kéo cả ngành nghiệp phát triển theo, và bây giờ không che giấu chiến lược mở rộng toàn quốc.

Phục Long ngày một phát triển mạnh mẽ, sự kín tiếng của người đứng đầu càng trở nên thần bí.

Thần bí dẫn tới tò mò và ham muốn khám phá, người sáng nghiệp tìm kiếm một tấm gương lớn, đối thủ cạnh tranh muốn tìm hiểu rõ kẻ địch, còn có cả những người đang hoang mang muốn có bí quyết thành công.

Du Hiểu mặc dù đã không còn học cùng trường với Trình Nhiên nữa, nhưng mỗi sáng vẫn cùng kết bạn đi từ nhà tới bến xe buýt . Thằng này thay đổi nhiều lắm, bây giờ ngày nào cũng dậy rất sớm, sau đó xông vào nhà Trình Nhiên đánh thức y, vô tư còn hơn ruồi, thi thoảng gặp Trình Phi Dương chưa đi làm, chào một tiếng chú Trình, không khác gì trước.

Vợ chồng Trình Phi Dương đều thích cái tính hồn nhiên của Du Hiểu, vì thế dù biết hắn là một trong thủ phạm khiến còn mình trước kia học hành chểnh mảng, nhưng chưa bao giờ ngăn cản hai đứa chơi với nhau.

Nói cho cùng đều là một chín một mười, chưa biết đứa nào ảnh hưởng xấu tới đứa nào cơ.

Hôm nào Từ Lan kịp làm bữa sáng đều hỏi Du Hiểu đã ăn sáng chưa, Du Hiểu chưa bao giờ từ chối hết, ăn xong cùng Trình Nhiên khoác vai nhau ba hoa suốt quãng đường.

Mặc dù mấy năm qua Du Hiểu cũng trưởng thành không ít, nhưng sự trưởng thành đó không dùng với Trình Nhiên, mà Trình Nhiên gặp Du Hiểu thì cũng như phản ứng hóa học vậy, tỉ lệ làm mấy việc ngu ngốc ngớ ngẩn cũng tăng vọt.

Trình Nhiên có xe đưa đi, hắn cũng hưởng sái, Trần Văn Quảng đưa Trình Nhiên tới trường trước, sau đó đưa Du Hiểu tới Thập Nhị Trung, mọi người nói, "Oa, Du Hiểu có xe đưa đón à?", kỳ thực là đoán được đa phần là người trong đơn vị thuận tiện đưa con đi học cho hắn đi ké thôi, nói đùa cho vui.

Tính của Du Hiểu là dù có ném hắn ở nơi hoàn toàn xa lạ cũng không sợ chết đói, vì với ai hắn cũng có thể hì hì hà hà được, với lại còn chơi game siêu cao thủ như thế, cho nên ở trường mới nhanh chóng có cả đám bạn.

Hôm nay Du Hiểu đang ngồi đặt đặt mông trên bàn ba hoa kỹ xảo chơi game với đám tín đồ há hốc mồm nghe thì một nam sinh vỗ vai hỏi:” Du Hiểu, cha mẹ cậu làm việc ở Phục Long hả?”

“ Ừ, thì sao? “ Du Hiểu gật đầu:

Nam sinh này ở trên lớp có biệt danh Trang bác học, không phải là vì thành tích học tập cao siêu gì, mà hắn như ma xó, cái gì cũng biết, thao thao bất tuyệt: “ Tổng giám đốc của Phục Lông nhà cậu lên báo này, cái công ty này vốn là chi nhánh Sơn Hải của công ty viễn thông sắp sập, ông chủ là nhân viên sắp thất nghiệp, sau đó cùng nhân viên khác tách ra độc lập, chuyên tấn công vào thị trường người khác không làm ....”

Cả đám nghe tới ngu người luôn, một nữ sinh gần đó đang ôn bài rốt cuộc không nhịn được: “ Bác học rởm, chuyện đó liên quan gì tới chúng ta chứ?”

“ Sao lại không chứ, Phục Long là công ty bản địa trong tỉnh, từ tỉnh ta đi lên, đương nhiên phải kiêu ngạo. Này, mọi người xem báo đi, trên này còn viết ....”

Năm thứ ba áp lực học tập lớn, giữa giờ học sinh đều tìm phương thức điều tiết, thích nhất là tụ lại một đám tán gẫu, hôm nay nói chuyện NBA, mai thì bàn tán ca khúc Beyond, cái gì cũng có thể nói, trừ thứ mà Trang bác học đang thao thao bất tuyệt kia ... Còn chưa đủ đau đầu hay sao mà tên này còn muốn nhồi sọ người ta, cha mẹ Du Hiểu làm việc ở Phục Long chứ có phải cha mẹ hắn đâu.

Giờ ra chơi tình cờ gặp được Liễu Anh và Diêu Bối Bối, Du Hiểu vẫy tay chào: “ Này các bạn biết không, cha Trình Nhiên nổi tiếng rồi đấy.”

Sau đó hắn thấy vẻ mặt hai cô bạn rất kỳ quái.

Đó là sân bóng rổ không ai chơi, Diêu Bối Bối đang vươn tay thử chạm tới giá sắt, nói là mình cao hơn một chút rồi, trước kia không chạm tới, Liễu Anh ngồi ở trên cột bê tông bảo Diêu Bối Bối khoe hết cả cho thiên hạ thấy rồi kia.

Sau đó Du Hiểu đi tới.

Diêu Bối Bối bĩu môi: “ Còn cần cậu phải nói à, bọn này hồi ở Sơn Hải đã biết cả rồi, giờ cậu mới biết à, đúng là đồ chậm tiêu.”

Du Hiểu gãi đầu: “ Thì cũng biết một ít, hôm nay có bài báo phỏng vấn cha Trình Nhiên mới biết nhà nó đã hoành tráng thế rồi.”

Liễu Anh chỉ cười không vạch trần lời Diêu Bối Bối, kỳ thực bọn họ cũng giống Du Hiểu thôi, khi ở Sơn Hải cũng biết Phục Long ở Thành Đô ăn nên làm ra rồi, nhưng nhận thức trực quan nhất là hồi hè đi xem biểu diễn ca vũ kịch, chứng kiến một màn kia.

Diêu Bối Bối tay chống nạnh giáo dục Du Hiểu: “ Du Hiểu, không phải tôi trách cậu đâu, tính cậu từ xưa đã thế rồi, nhưng mà cậu phải chú ý một chút, cậu có biết cha Trình Nhiên giờ thế nào không? Không phải tôi nói cậu, cậu đừng có hơi tí chạy xồng xộc vào nhà Trình Nhiên như sân sau nhà mình nữa ... Còn cả với Trình Nhiên, cậu ấy không phải người bạn từ nhỏ để cậu thích thì đấm một cái, thích là mở miệng ra chửi nữa ... Để kể cho cậu nghe mùa hè vừa rồi ....”

Sau đó Du Hiểu không còn đi gọi Trình Nhiên dậy nữa, không ăn trực bữa sáng nhà Trình Nhiên nữa, không đi ké xe nữa, lúc rời nhà nhìn thấy Trình Nhiên ở đằng xa sắp lên xe, định giơ tay lên gọi, nhớ tới lời Diêu Bối Bối lại bỏ tay xuống.

Nhìn Trần Văn Quảng lái xe chở Trình Nhiên đi mất, Du Hiểu lẩm bẩm chửi Diêu Bối Bối toàn lời rắm thối.

Nhưng trong lòng sao tránh khỏi hụt hẫng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận