Trùng Nhiên

Chương 777: Tôi không biết.

Mặc dù chỉ nghe loáng thoáng qua vài lời, lượng thông tin không nhiều, Trình Nhiên có thể đoán ra mấy nam tử ngồi bàn bên kia là ai, đồng thời nắm được tám chín phần mười tình hình.

Một năm trước thôi trang web đa truyền thông Công Chúng của Thành Đô cực hot, dù sao Thành Đô là nhóm thành phố đầu tiên thí điểm internet, lúc đó Chu Đông bành trướng như cướp biển. Nhưng mà quản lý không tốt, lên đỉnh cao chưa lâu thì giờ đã chững lại, đội ngũ phình to quá mức, mở rộng bừa bãi, chi phí hoạt động cao quá doanh thu. Thật ra thì đây không phải trường hợp cá biệt, trình độ quản lý chung của Trung Quốc khi đó rất thấp, cái tư duy làm việc dựa trên quan hệ, quan hệ là lớn nhất khiến mặt khác đều chẳng hoàn thiện.

Đám người đó thô bỉ một chút, mất lịch sự một chút, không cần để ý làm gì cho mất vui.

Viên Tuệ cô bạn thân của Tần Thiên tới muộn, chia tay từ lúc Tần Thiên vào năm thứ ba, tới giờ một năm rưỡi rồi, gặp lại nhau ngờ khóc sưng mắt, mọi người an ủi mãi mới ngừng được, sau đó Tần Thiên dẫn Viên Tuệ vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại.

Không bao lâu sau Tần Thiên và Viên Tuệ đi ra sắc mặt cả hai càng khó coi, theo sau là một nam tử, cười rất dâm tiện, đi về phía Chu Đông thì thầm gì đó.

Vừa rồi Tần Thiên và Dương Hạ tới, hai cô bị đám nữ sinh vây lấy, Trình Nhiên cũng bị Lưu Cảnh Thủy, Trương Bình, Hách Dịch tra hỏi chuyện thành lập hiệp hội cho nên không có thời gian nói chuyện với nhau. Thực ra không cần vội vàng gì, đa phần ở đây có khi cả năm khả năng chỉ gặp nhau một lần, đường nhiên xúc động, còn Trình Nhiên và Tần Thiên, Dương Hạ thì thường xuyên liên lạc rồi.

Chỉ là nhìn thấy Tần Thiên và Viên Tuệ sắc mặt khó coi đi về, ra hiệu cho đám Trương Bình một cái, đi tới hỏi: “ Làm sao thế?”

“ Kinh tởm. “ Tần Thiên nghiến chặt răng, hướng về mấy nam tử trung niên kia nhìn tàn bạo, Chu Đồng lại còn trơ trẽn khẽ gật đầu mỉm cười với cô khiến cô nhăn mặt găm ghét:

Viên Tuệ tức tối bổ xung: “ Vừa nãy bọn mình từ nhà vệ sinh đi ra, tên kia chặn lại, nói chủ tịch của bọn chúng muốn hỏi Tần Thiên năm thứ mấy rồi, tìm được công việc chưa, sau này có muốn không cần làm việc không ... Mấy thằng già đó thật là tởm.”

“ Sau đó Tần Thiên nói, mang 100 triệu ra đây, bà đây sẽ suy xét cho hắn quỳ xuống liếm chân bà. Không ngờ Tần Thiên bây giờ hung dữ như vậy.”

Tần Thiên nghịch ngợm thè lưỡi cười với Trình Nhiên: “ Mình là quả ớt đấy.”

“ Không sao, không thiệt thòi gì là được.” Trình Nhiên nhún vai bật cười, y chắc là người biết rõ nhất giờ Tần Thiên thay đổi thế nào, không dám quá thân thiết với cô, sợ bắn đi tín hiệu sai lầm:

Đang trò chuyện thì phía bên kia bùng lên tiếng ồn ào.

Thì ra một nữ sinh tên Đỗ Mai khi đi ngang qua rơi mất khăn quàng, tên nam nhân được gọi là giám đốc Vương nhặt lên huýt sáo gọi: “ Em ơi rơi đồ này.”

Đỗ Mai đỏ mặt đi tới nhận lấy, đại khái vì trước đó nghe thấy đám nam nhân đó bàn tán mấy lời không hay ho gì rồi, nên hơi khẩn trương, lấy xong đi ngay.

Bên kia nhao nhao.

“ Không biết nói một câu cám ơn à?”

“ Sinh viên đại học cơ đấy, đồ rơi rồi người ta nhặt cho mà không nói được một lời cám ơn, tố chất kiểu gì thế?”

“ Tố chất sinh viên bây giờ là thế à?”

Giọng cả đám rất lớn, khiến người khác trong sảnh không biết chuyện nhìn sang với ánh mắt thiếu thiện cảm, Đỗ Mai luống cuống càng không dám tới.

Trương Bình vẫn là chàng trai nhiệt tình như xưa, cùng vài người đi tới xin lỗi đối phương.

“ Bọn chúng cố ý. “ Tần Thiên đã giận sẵn, đứng dậy định sang nói cho ra nhẽ:

Viên Tuệ ấn cô ngồi xuống, cô bạn này của mình mạnh mẽ quá rồi, trước kia luôn sợ rắc rối cơ mà, khuyên: “ Thôi, đừng gây thêm chuyện nữa, không đáng đâu.”

Tần Thiên vẫn ấm ức không thôi, quay sang Trình Nhiên giọng như hờn như dỗi, gọi: “ Trình Nhiên!”

“ Biết rồi, để mình giải quyết. “ Trình Nhiên gọi một cuộc điện thoại rồi đi tới:

Viên Tuệ càng lo, Trình Nhiên sang đó không phải là càng to chuyện à? Vả lại cậu ta sao lại nghe Tần Thiên như thế chứ? Dương Hạ ngồi gần đó hơi cau mày.

Trình Nhiên đối diện với cái tên giám đốc Vương đang làm ồn kia, lễ độ nói: “ Xin lỗi, bạn học tôi nên xin lỗi anh mới đúng. Nhưng mà nói nhiều lời như thế cũng coi như xong rồi đi, tôi biết bây giờ kinh tế phát triển nhanh, tư tưởng đạo đức lại không theo kịp, nhưng xã hội này quá nhiều cái ác rồi, không cần có thêm nữa đâu.”

Đoạn đầu còn rất tử tế, đến đoạn sau tự nhiên quay ngoắt 180 độ.

Có điều học sinh Thập Trung không có gì bất ngờ, ai chả biết Trình Nhiên tính cách có phần lạnh lùng đấy, nhưng cậu ta đụng vào chuyện gì, không có chuyện nhún nhường cho qua. Nhớ lại chuyện cậu ta làm thời xưa xem, giờ mọi người vẫn bàn tán mãi.

Cả đám chuẩn bị xung đột, dù sao bên mình đông sợ gì.

Trình Nhiên chưa thôi: “ À phải rồi, các anh tới bàn chuyện làm ăn à? Không tốt đâu, đi nói chuyện làm ăn thì tối kỵ để sinh ra chuyện rầy rà không đáng. Vậy chúc các anh làm ăn không thành nhé.”

Viên Tuệ nắm chặt tay Tần Thiên: “ Trình Nhiên làm thế không sợ bị đánh à? Cậu ta đi gây sự sao!”

Tần Thiên ngồi yên tại chỗ, chống tay nhìn Trình Nhiên đầy si mê, cô thích nam nhân bá đạo như thế.

Đám Dương Hạ đi thẳng tới, lòng sốt ruột.

Đối phương rầm một cái, đập mạnh ví tiền dầy cộp xuống bàn, còn chưa kịp tuôn ra mấy lời khó nghe thì di động trên bàn reo vang, Vương Gia Lâm chỉ tay vào mặt Trình Nhiên rồi, nhưng nhìn số gọi tới liền rồi rít cầm máy chạy qua một bên nghe.

Từ thái độ đó của hắn, những người còn lại cũng đoán ra là ai gọi tới, còn tâm trạng nào để ý tới mấy đứa sinh viên.

Vương Gia Lâm đang trưng ra dáng vẻ lấy lòng với bên kia thì hình như điện thoại bị ngắt, hắn liên tục " a lô" mấy tiếng sau đó gọi lại, gọi mấy lần không xong, cuối cùng như chó nhà tang quay về bàn: “ Tắt máy rồi, đối phương nói không tới nữa, không muốn hợp tác với chúng ta, con mẹ nó, có bệnh à?”

Triệu Duẫn mặt biến sắc: “ Vương Gia Lâm, anh giờ trò gì thế hả?”

“ Trò gì chứ, tôi điên mà giở trò à, nói không biết nghĩ.”

Thế là mâu thuật nội bộ đột nhiên bùng phát.

Chu Đông đành phải lên tiếng ngăn cản, bảo mọi người thử thăm dò xem có vấn đề gì, sau đó ai nấy rút di động ra, huy động mọi mối quan hệ của mình, tìm cọng có cứu mạng.

Phía bên kia Dương Hạ đưa mắt nhìn Trình Nhiên đã quay về chỗ, hỏi xảy ra chuyện gi?

Trình Nhiên nhún vai, làm gương mặt vô tội, ý nói mình có biết gì đâu.

Dương Hạ tuy nghi ngờ Trình Nhiên đã làm gì đó, nhưng không truy cứu làm gì, chỉ cần yên chuyện là đủ rồi, kéo y về chỗ.

Đám học sinh Thập Trung tuy trải qua một chuyện nhỏ không vui vẻ gì, nhưng mà đám người kia rất có khả năng gặp sự cố làm ăn, vội vàng giải tán, thế nên cũng không quá ảnh hưởng tới tấm tình của mọi người.

Không giống với Tần Thiên chẳng ngại chủ động bắt chuyện với Trình Nhiên, Dương Hạ thì vẫn trò chuyện với nhóm bạn của mình, thi thoảng tiếp xúc ánh mắt với Trình Nhiên chẳng nói gì.

Trình Nhiên về Thành Đô mấy hôm trước rồi, Dương Hạ thì tới hôm qua mới về, mọi người đều chuyển vào nhà mới rồi, tuy cùng một tiểu khu, nhưng mà tiểu khu bây giờ không giống ở Sơn Hải thò đầu ra ngoài có thể nhìn sang nhà nhau, rộng hơn rất nhiều, hơn nữa về nhà ngày đầu còn phải sắp xếp đồ đạc.

“ Thực sự không liên quan tới cậu à? “ Tần Thiên nhân lúc mọi người không chú ý tra hỏi: “ Vừa rồi cậu còn công khai chúc họ xui xẻo, mình thấy thế nào cũng có âm mưu.”

Trình Nhiên cười: “ Thực sự cảm thấy mình thần thông quảng đại như thế sao, chỉ nói một câu đã khiến người ta gặp xui xẻo rồi.”

“ Nếu là người khác thì mình chẳng tin, nhưng nếu là cậu thì rất có khả năng.”

“ Bạn là fan não tàn của mình à?”

“ Không. “ Trần Thiên lắc đầu, bộ dạng ngoan ngoãn lại mang theo chút đùa giỡn với y: “ Mình là đại sứ hình tượng của hội Thiên Hành Thanh Hoa, chủ tịch danh dự, còn là cô gái thỏ và sóc nhỏ thông minh cơ trí, lần sau có khi còn là mèo con hoặc chó con ... Tóm lại cậu gọi món, mình thanh toán.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận