Trùng Nhiên

Chương 782: Đánh dấu chủ quyền.

Nhìn bên ngoài không thấy gì đặc biệt, vào trong nhà ăn mới biết được trang trí khá xa hoa, chắc chắn phải là địa điểm xa xỉ với sinh viên. Khương Hồng Thược gọi hai suất bò bít-tết, với cô gái thường ngày ăn bánh mì qua loa cho xong bữa này, tới đây ăn cơm là cực hiếm.

“ Ăn đi, hôm nay mình mời. “ Trình Nhiên hào phóng nói:

Khương Hồng Thược lắc đầu: “ Cậu là khách, đương nhiên phải là mình mời rồi.”

Trình Nhiên gỗ gõ bàn: “ Bạn làm thế khiến mình rất áp lực đấy, bạn làm thêm được bao nhiêu tiền chứ ... Nơi này hẳn rất đắt, một bữa ở đây bằng tiền ăn một tuần hay hai tuần của bạn? Để mình trả được rồi, với lại giữa chúng ta còn phân chia chuyện này sao?”

Khương Hồng Thược vẫn kiên trì: “ Sau này đi, lần đầu cậu tới, để mình trả.”

Cho dù có trả giá bằng hai tuần gặm bánh mì không để mời bạn trai một bữa cơm, cô cũng thấy đây là việc rất đáng giá, đây cũng là chuyện đáng kỷ niệm, cô rất vui vẻ.

Trình Nhiên đành chào thua: “ Có phải đang cổ vũ mình đến thường xuyên không?”

Khương Hồng Thược thuần thục cắt một miếng thịt bò, liếc y một cái: “ Không cổ vũ, quá xa, bay quá lâu, quá mệt.”

“ Không sao mà.”

“ Không tốt, sẽ mệt mỏi, sau đó sinh ra chán nản, phải mang trạng thái chiến đấu lâu dài để đối diện, giữ gìn sự mời mẻ, để mỗi lần cậu tới gặp mình, không phải là cố gắng, mà là chuyện tự nhiên. Giữa chúng ta đâu cần sớm sớm chiều chiều bên nhau.”

Có một người bạn gái lý trí như vậy, vừa là việc tốt cũng có cái không hay.

Nhưng phải thừa nhận cô nói đúng.

Tình cảm nóng bóng tới mấy cũng không thể duy trì ngọn lửa đó mãi, bôn ba sẽ mệt mỏi, khoảng cách khiến người ta uể oải, nếu như loại chuyện này biến thành thường lệ, liệu một ngày việc phải duy trì quan hệ liệu có biến thành gánh nặng cùng trói buộc?

Hai người yêu nhau rốt cuộc chia lìa, rất ít từ yêu sinh hận, đa phần nhìn nhau thấy chán ngán.

Cho nên cô gái mới lấy ra câu thơ, "tình này nếu mãi trong lòng, cần gì sớm sớm chiều chiều bên nhau."

Là vì cô sợ một ngày khiến chàng trai nhìn thấy chán ghét.

Buổi chiều Trình Nhiên ngủ ở phòng Khương Hồng Thược, cô thi xong dẫn Trình Nhiên đi tham quan trường học của mình, kể rất nhiều câu chuyện và truyền thuyết.

Ví như trong hành lang nhà phía bắc có xác ướp của người sáng lập trường, đầu người vì chống mục không tốt được lưu trữ riêng, dùng đầu sáp nối liền với thân. Mỗi lần có sự kiện trọng đại thì đẩy tủ kính ra, tham dự bỏ phiếu, căn cứ vào tinh thần của ông, phiếu của ông bỏ cho phe cải cách. Sinh viên toàn trường ngầm thừa nhận sự tồn tại của vị hiệu trưởng xác ướp này, nhưng buổi tối đi ngang qua vẫn cảm thấy lạnh gáy.

Địa vị đó nói ra thì cũng giống như cây si bị sét đánh ở Thập Trung, mỗi kỳ thi đều có người tới cúng bái, nhìn ở góc độ này, học sinh trong ngoài nước đều có tinh thần cầu tiền giống nhau.

Giống như Khương Hồng Thược từng tham gia tiết học ở Đại học Trung Nam, cô cũng dẫn Trình Nhiên tới giảng đường nghe giảng bài, cảm thụ không khí học tập ở nước ngoài, gặp được câu lạc bộ sô cô la đang tổ chức hoạt động, hai người cùng tới ăn, miệng Trình Nhiên dính chocolate, cô còn chủ động lấy tay lau cho y, hết sức đáng yêu.

Vì vẫn còn không khí Tết Xuân, du học sinh Trung Quốc tổ chức hoạt động tập thể, Khương Hồng Thược đưa Trình Nhiên tới gia nhập. Đó là buổi dạ tiệc văn nghệ, trước đó Khương Hồng Thược còn đọc thơ, vốn mọi người định mời cô hát, đa phần cho rằng cô xinh đẹp giọng lại dễ nghe như thế, nhất định là hát rất hay, cô tất nhiên giấu dốt, chỉ đọc thơ thôi.

Khi Trình Nhiên tới, hội trường xôn xao, tuy chuyện này đã được lan truyền trong giới du học sinh Trung Quốc, giờ mới gặp, mọi người nhiệt tình tới chào hỏi.

“ Ôi Khương có bạn trai rồi à, tim tôi tan vỡ rồi.”

“ Trước kia chẳng phải nói rồi sao, cậu ấy vừa mới tới.”

“ Trông cũng được, nhất là khi cười rất đẹp trai, tôi rất thích.”

“ Cậu là con trai, đừng có tham dự vào loại đề tài này của đám con gái chúng tôi được không?”

Trình Nhiên cảm giác Khương Hồng Thược có kể hoạch, cô chuyên môn dẫn y tới chỗ đông người, giới thiệu với bạn bè, kỳ thực là biến tướng khiến y yên tâm.

Khương Hồng Thược vì có biểu diễn nên bị người ta kéo đi rồi, xung quanh phòng học trang trí giấy màu và bóng bay, Trình Nhiên đứng ở phía khán đài nhìn từ xa Khương Hồng Thược trao đổi với bên tổ chức, chủ yếu đây là cuộc tụ hội của vòng tròn người Hoa, cũng có số ít sinh viên màu da khác, có nhóm tụ tập nói gì đó rồi nhìn về phía y ... Cái cảm giác này đúng là quá tốt.

Hôm nay Trình Nhiên tới đây là để tuyên bố chủ quyền, thế nên người ta bàn tán chính hợp với ý đồ.

Lúc này bữa tiệc tối của chưa bắt đầu, quy mô cũng không lớn, nhưng có thể nhìn ra ai nấy đều rất chuyên chú, người sẽ biểu diễn đều ở sân khấu chuẩn bị, người xem tập trung dưới khán đài. Bên cạnh Trình Nhiên có mấy người đang nói chuyện quỹ đầu tư và cổ phiếu, có vẻ là nhóm hoạt động khác tích cực.

Trong đó có một người tên Lý Ước Hàn, nhân vật có tiếng trong giới người Hoa, Trình Nhiên vừa tới còn hai ba lần nghe nói tới cái tên này, có vẻ là nhà rất có tiền. Ở đâu con người cũng phân chia giai cấp, dù cùng là du học sinh cũng vậy, cũng có nhóm con nhà giàu, loại thường lái xe đắt tiền đi chơi bar. Cũng có nhóm tích cực, đi du lịch, tập thể thao, tham gia học tập, còn nhóm học sinh ngoan, giống như đại bộ phận người tham gia bữa tiệc này. Lý Ước Hàn có thể xem là nhân vật nhóm nào cũng góp mặt, tính cách sôi nổi.

“ ... Cổ phiếu này tôi mua 3000, tiến cử cho các cậu vài cái khác như GEND, HESG. Đừng nghe ý kiến chuyên gia, phải tin vào phán đoán của bản thân ... Sợ nguy hiểm à, vậy làm bảo hiểm rủi ro, những công cụ đó ít nhiều có chút tác dụng ... Cổ phiếu này tôi mua 1000, giá trí đã lên tới 40.000 USD rồi.”

“ Gần đây tôi lỗ khá nhiều, chẳng xin thêm tiền từ trong nhà được nữa, chịu thôi cổ phiếu đó từ 12 USD rớt xuống còn 2,3 USD, làm tôi mất nửa số tài sản, tổn thất nặng nề, phải cắt lỗ chạy mất ...”

“ Tôi còn đỡ, thấy tình hình Nasdaq không ổn là tôi rút ngay rồi, mới đầu nhìn giá tụt xuống còn nghĩ có sự cố, tải lại phần mềm, khởi động lại máy, cuối cùng đành chấp nhận sự thật. Tiền kiếm được năm ngoái mất sạch ....”

Trong mẩu đối thoại của bọn họ có thể nghe ra, đa phần đều gặp họa bởi vụ sụp đổ của Nasdaq năm ngoái, lỗ nặng, nhưng có thể mua mấy chục nghìn USD cổ phiếu, lại còn đang học đại học, đa số xuất thân không đơn giản.

Lý Ước Hàn là người khá hoạt ngôn, giao lưu với mấy người kia một lúc, tới phía Trình Nhiên bắt tay: “ Bạn trai của Khương đúng không?”

“ Xin chào, tôi là Trình Nhiên. “ Trình Nhiên gật đầu:

“ Người anh em may mắn đấy, Khương là cô gái xuất sắc, tin tôi đi, toàn thân cô ấy là bảo tàng, tôi nhìn nữ nhân rất chuẩn. “ Lý Ước Hàn nháy mắt:

Trình Nhiên hơi cau mày, y không thích người khác dùng giọng điệu như thế nói về bạn gái mình, nhưng đối phương không thấy có gì xúc phạm, đại khái là vì cá tính của hắn, hoặc là vì gia cảnh, không cần để ý nhiều tới cảm thụ của người khác, lấy cảm quản của mình là trung tâm, làm sao thoải mái là được.

“ Vừa rồi chúng tôi nói tới chứng khoán Mỹ, hình như anh cũng quan tâm hả, có đầu tư phải không?”

“ Coi như vậy đi.”

“ Vừa rồi cổ phiếu tôi nói đấy, anh cũng biết chứ ... À, xem như ý tưởng lớn gặp nhau rồi, cổ phiếu đó có thể đầu tư, tuy giờ cổ phiếu công nghệ đang bốc hơi, nhưng thường lúc thế này lại chính là cơ hội. Tôi nhìn trúng cổ phiếu này lâu rồi, từ 13 USD rớt còn 1,24 USD, sau đó tăng lên một chút, làm tôi hối hận không mua vào lúc xuống giá, xu thế tương lai rất tốt, chưa chắc khôi phục thời hoàng kim, nhưng là cơ hội tốt để nhảy vào. Tôi mua 5000 cổ phiếu, người anh em mua bao nhiêu? “ Lý Ước Hàn nói câu này không phải không có ý thăm dò bàn trai Khương Hồng Thược:

Trình Nhiên cân nhắc một lúc nói: “ Ước chừng 1%.”

Lý Ước Hàn trưng ra bộ mặt "what dờ fuck !", những người khác cũng thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận