Trùng Nhiên

Chương 596: Ngọt ngào và chua xót.

Rời khỏi khu phòng học, Chương Ngư đứng lại, ngẩng đầu nhìn về cửa sổ lớp số 5, thấp thoáng có đôi nam nữ đang lau cửa sổ kính, tiếng cười xa xôi vọng lại. Tựa hồ hắn cũng có những ngày tháng mỹ hảo như thế, như thời cùng Lý Vận đi du học ở nước ngoài, vì hai người không ở cùng một nơi, hai trường cách nhau 2600 ki-lô-mét theo đường chim bay cơ.

Năm tháng đó Lý Vận đi máy bay tới tìm hắn, chỉ vội vàng được một hai ngày, mùa đông ở Wisconsin vừa dài lại vừa lạnh, hai người tay nắm tay đi bộ bên hồ Mendota, Lý Vận hưng phấn chỉ học viện của hắn, ngây thơ reo lên "Ống khói đỏ, ống khói đỏ, em thấy rồi". Chỉ thế thôi cũng làm hắn vui cả ngày.

Cuộc sống của hắn như sư khổ hạnh, khác biệt với cuộc sống Lý Vận như hai thế giới, cho dù kiếm được vé máy bay giá rẻ 200 USD tới California thăm cô cũng là xa xỉ. Cho nên Lý Vận không bao giờ so đo là lần nào cũng là cô tới tìm hắn, California là nơi phồn hoa, hơn nữa sống ở đó gần như chẳng có mùa đông lạnh thế này, Lý Vận cũng giống như ánh mặt trời nóng bỏng, hai người bọn họ định sẵn là hai ranh giới rõ ràng.

Lửa có cháy trên băng cuối cùng cũng tắt mà thôi.

Chuyện mỗi tháng chỉ gặp một hai ngày vẫn duy trì thời gian rất dài, tình cảm hai người không vì xa cách mà sứt mẻ, trái lại càng thêm rực cháy, về sau trong nhà đang tìm cách chia rẽ, cả hai bất chấp tất cả kết hôn, sau đó chạy tới căn nhà nhỏ ở khu vực người nghèo.

Những năm tháng đó cái gì cũng trải qua rồi, vì duy trì cuộc sống hắn phải làm công ở quán bar ngầm, bị người ta uống say nôn đầy người. Còn Lý Vận rõ ràng có thể ở trong phòng nghiên cứu khoa học đeo găng tay trắng làm thí nghiệm thì làm thu ngân ở siêu thị nhỏ do Hoa Kiều mở, cuộc sống đảo lộn ngày đêm. Chương Ngư làm ca đêm tới sáng sớm đón cô về.

Một lần như thế hai người bị cướp, Lý Vận dũng cảm xông tới lấy bình hơi cay phun vào mặt đối phương, khi nhìn thấy khẩu súng lục rơi từ người đối phương xuống, hai người sợ tái mặt chạy bán sống bán chết, về nhà đóng cửa không dám ra ngoài suốt một ngày.

Lý Vận vì hắn mà bỏ học lên thạc sĩ, bỏ công việc ở viện nghiên cứu NST.

Thế rồi chuyện gì tới cũng phải tới, hai người nổ ra tranh cãi, Lý Vận xưa nay tiêu pha thoải mái quen rồi, không biết cách tiết kiệm, cẩn thận tính toán chi phí mỗi ngày, nên lương không đủ chi tiêu.

Hai người ở trong gian nhà nhỏ đó dùng nồi lẩu mang từ trong nước tới nấu thức ăn giảm giá trong siêu thị, Chương Ngư thấy Lý Vận quay đầu sang bên lau nước mắt. Hắn không nói gì, hắn nhìn thấy trong thùng giác có tờ rơi của bệnh viên phụ sản gần đó bị vo viên vứt đi, hắn không khỏi nghỉ tới, chẳng lẽ sau này hai người sinh con, cả nhà cũng ở trong phòng đơn này nấu lẩu ăn à?

Phát hiện bọn họ lén lút sống chung lại còn kết hôn rồi, hai nhà gây áp lực ngày một lớn, biết người nhà mình bị người nhà vợ xỉ nhục, hắn nổi giận với Lý Vận. Lý Vận không phải vừa, hai bên cãi nhau, lời cay độc gì cũng nói, thậm chí không chấp nhận nổi, hai người đều được giáo dục bậc cao, nhưng đã cãi nhau thì tổ tiên mười mấy đời cũng ân cần hỏi thăm một lượt. Về sau chiến tranh lạnh, Lý Vận xách hành lý đi ra ngoài mười ngày quay về gõ cửa gian phòng nhỏ của họ, nói anh muốn hại em thì hại cả đời đi.

Đêm hôm đó bọn họ điên cuồng ân ái trong căn phòng nhỏ, nhưng lòng Chương Ngư đau như dao cắt.

Sau đó nữa hắn đưa đơn ly hôn cho Lý Vận, Lý Vận cũng không níu kéo hay cãi vã, lặng lẽ ký tên. Nhưng cuối cùng khi chia tay, Lý Vận đột ngột nhặt viên đá ném hắn vỡ đầu, máu me be bét, nếu không phải có người giữ lại, e là cô đã đánh chết hắn rồi.

Hắn phải nằm viện khâu mười mấy mũi, hai người từ đó hoàn toàn đoạn tuyệt, cha mẹ hắn thấy con mình bị thương thì hận Lý Vận thấu xương, phía nhà gái thì khinh bỉ hắn vô dụng.

Chương Ngư nhìn cửa sổ kia, ở đó có hai người ngọt ngào như ngày tháng ban đầu giữa hắn và Lý Vận.

Nam nữ phối hợp, làm việc không biết mệt, Trình Nhiên và Khương Hồng Thược ở trong lớp chuyển bàn ghế, phun nước, quét đất, nhìn Khương Hồng Thược tay chân nhanh nhẹn, làm việc không có chút lóng ngóng nào, thứ tự đâu vào đó, chứng tỏ không phải cô tiểu thư tay không dính nước mà đảm đang việc nhà. Trình Nhiên thấy cô rất có khí chất vợ hiền dâu thảo.

Bẹt một cái, Khương Hồng Thược xoay người ném cái giẻ vào người Trình Nhiên đang đứng đó nhìn: “ Làm việc đi.”

Khương Hồng Thược làm việc rất tỉ mỉ, lau cửa sổ còn để ý tới bốn góc, nghiêng đầu nhìn các vị trí không thấy vết bẩn mới hài lòng, chuyên tâm chuyên chú, không như kẻ nào đó vừa làm vừa nhìn con gái nhà người ta.

Ánh chiều tà đỏ rừng rực chiếu vào lớp, chỉ có tiếng lao động của hai người, Trình Nhiên cảm thấy thời khắc này thật khoan khoái.

Đúng là đánh chết cái nết không chừa, Trình Nhiên nổi hứng múa may cái chổi, đã thế còn ngâm bài Tái hạ khúc của Lý Bạch:

- Trận sớm theo hiệu trống

Đêm ngủ ôm yên ngồi

Xin vung thanh gươm quí

Lâu Lan chém chết tươi!

Rồi lấy chổi làm kiếm đâm về phía Khương Hồng Thược.

Khương Hồng Thược vẫn để ý mấy trò vớ vẩn của Trình Nhiên nãy giờ, xoay chổi gạt cán chổi của y đi, không thèm để ý. Trình Nhiên không tha chọc tiếp, cô nàng rốt cuộc cũng hơi cáu rồi xoay ngược đầu chổi đánh liên hồi.

Hai cái chổi chạm nhau chan chát, Trình Nhiên liên tiếp bị đánh lui la oai oái: “ Nữ hiệp, ta thấy nàng võ công siêu phàm thoát tục, được đó được đó, có muốn tới trại của bản đại vương làm nha hoài trải giường không?”

Lời vừa dứt Trình Nhiên ném chổi lao ra khỏi cửa, đóng lại. Quả nhiên vèo một phát cái chổi trong tay Khương Hồng Thược bay đi như tia chớp, đâm sầm vào cửa sắt.

Trình Nhiên vã mồ hôi, nha đầu đó quả nhiên là không đùa, quả vừa rồi mà trúng người thì có khi mình bị thương nằm viện ăn cháo vài ngày.

Khương Hồng Thược nhặt lại chổi vừa chạy ra ngoài truy sát Trình Nhiên ai ngờ thấy mấy trực nhật viên lớp khác, người đứng ở góc tường lớp bên cạnh nhón chân lau cửa sổ, người thì bê chậu nước, người cầm chổi quét hành lang, người tay giặt giẻ lau, trố mắt nhìn hai người một trước một sau chạy ra khỏi hành lang.

Mặt cô tức thì đỏ au, trách mình làm sao ngốc như thế, ấu trĩ như thế, lườm Trình Nhiên một cái quay vào lớp.

Trình Nhiên mặt dày cười hăng hắc chắp tay làm động tác cám ơn rồi chạy theo, y không biết có bao nhiều người từng trải qua quãng thời gian như thế, y chỉ biết lúc này đây y đang hưởng thụ, y cảm thụ, trong mắt chỉ có khung cảnh và bên tai đều là động trĩnh nhỏ nhất xung quanh, khắc ghi trong lòng.

Buổi sáng thứ bày, Chương Ngư chuyên môn thay một bộ quần áo mới toanh, tới địa chỉ đã hẹn, gặp đội ngũ sau lưng Lâm Hiểu Tùng.

Địa điểm không thể là văn phòng CQ đang đặt ở tòa nhà Phục Long được, tránh kế hoạch "mời anh vào bẫy" không linh. Chương Ngư là người rất cẩn thận, chỉ cần khả năng đó là một cãi bẫy thôi, dù phía trước bày ra cơ hội lớn, hắn cũng bỏ ngay.

Kỳ thực Chương Ngư tâm tư tỉ mỉ, hắn biết hết, nhưng hắn ghét những thứ những thứ u ám trên cuộc đời này, nếu không bằng vào trình độ của hắn sao có thể bình thản ở lại trường cao trung làm giáo viên bình thường. Người trong văn phòng đều nói hắn cô độc gàn dở khó gần, thậm chí có người nói xấu hắn, hắn biết cả, không nói ra mà thôi. Mặc dù mối quan hệ không tốt, nhưng mà thành tích của hắn lại tốt, thượng tầng thích nhân viên như thế, làm việc chịu khó lại không gây rắc rối.

Dạy học là nghề kỹ thuật, tập trung vào chuyên môn là được, chẳng cần quan hệ với ai.

Nhưng bây giờ hắn không thể không giằng co với người ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận