Trùng Nhiên

Chương 625: Kế hoạch ăn cơm nhão.

Mỗi ngày hết giờ học buổi chiều, đám Tô Hồng Đậu Mã Khả đều chạy tới rủ Khương Hồng Thược đi ăn cơm, đôi khi thi thoảng Trình Nhiên tham gia, hoặc bị Trương Bình kéo đi mất. Vì "Tuần trăng mật" qua rồi, quyền "không gian riêng tư" của hai người cũng bị thu lại.

Đương nhiên nếu Trình Nhiên và Khương Hồng Thược lấy lý do "có chút việc" để từ chối, mọi người liền làm vẻ mặt "hiểu mà", lúc đó mới thực sự có chút không gian riêng rư, cùng ra ngoài ăn cơm.

Thực ra từ lúc Linh Vực nổi tiếng khắp nơi, Trình Nhiên ngứa ngáy chân tay lắm, cực kỳ muốn vứt hết mọi việc, chạy tới CQ, về mặt này công nhận Khương Hồng Thược từng lo lắng y sẽ bỏ học giữ chừng là có cơ sở. Nhưng biết là trước tiên không qua được ải cha mẹ, nếu nói tới kiếm tiền, bây giờ Phục Long phát triển như vậy, nhà y không còn thiếu tiền nữa rồi.

Cha y cũng thường xuyên nói học đại học sẽ tiếp xúc nhiều tư tưởng và tri thức mới, quan trọng hơn chuyện sáng nghiệp nhiều, mà y còn rất trẻ.

Về thành tích, Trình Nhiên cũng đạt được thành tích trước kia y chưa từng có, cho nên ở phương diện này, y biết được khả năng của mình tới đâu, y không định đi theo con đường nghiên cứu học vấn, thế nên không cần dốc sức học.

Hiện giờ lý do Thập Trung hấp dẫn y, chỉ có cô gái đi bên cạnh thôi.

Trình Nhiên đề nghị đi ăn KFC, chỉ là hơi xa, ở đường Tổng Phủ trung tâm thành phố, phải đi xe, đi nhanh về nhanh.

Khương Hồng Thược chỉ bụng mình: “ Sao cũng được, chỉ cần cậu mời khách, ăn no là được.”

Thế là Trình Nhiên có thể danh chính ngôn thuận liếc mắt xuống phía dưới rồi, từ ngày hôm đó Khương Hồng Thược cũng thay đổi cách ăn mặc không ít, trước kia khi tới trường, vì tiện tham gia các hoạt động, cô không mặc váy, nhưng bây giờ cô mặc váy nhiều hơn, một phần nguyên nhân là vì các hoạt động năm thứ ba dừng lại rồi.

Váy trắng đơn giản, chất liệu rất tốt, mép váy chớm tới đầu gối cách một tấc là dừng, không ngắn cũng không dài, vừa đủ để khoe ra cẳng chân trắng nõn, thẳng tắp. Khương Hồng Thược khá cao, 1 mét 68, nhưng xương nhỏ mảnh mai thon thả, mặc chiếc váy này, cộng thêm một đôi giày da đen, vừa thời thượng lại thanh xuân đầy sức sống.

Đó là nguyên nhân khiến cặp mắt qua đường cứ chằm chằm nhìn vào.

“ Có đẹp không?”

Trình Nhiên ngẩng đầu lên, vờ như không có chuyện gì, chỉ đằng xa: “ Xe tới rồi kìa, đi thôi. “ Sau đó đi thẳng một mạch.

Lên xe còn chỗ ngồi, Trình Nhiên nhường cô ngồi phía trong, thấy má cô hơi đỏ, còn thu hoạch được cái lườm.

Quán KFC trên đường Tổng Phủ là cái đầu tiên ở Thành Đô, lúc mới mở nghe đâu còn chen lấn vỡ đầu, cảnh mặc vest trịnh trọng tới ăn "đồ nhập khẩu" không phải là ít.

Nhưng mà mấy năm qua mở liền mấy cái chi nhánh, mọi người cũng quen dần rồi, tình hình mới khá hơn, nếu không Trình Nhiên chẳng muốn tới. Ai không biết cái thứ này từng một thời đại biểu cho trào lưu tiên tiến, đi ăn một lần cũng coi là xa xỉ sành điệu, có thể đem khoe rất lâu. Về sau này riêng Thành Đô có 2000 quán rồi, thậm chí còn bị dư luận đả kích là thức ăn nhanh độc hại cơ.

Thời gian đúng là tạo vật thần kỳ.

Trình Nhiên vào quán ngồi xuống, Khương Hồng Thược trợn mắt lên, Trình Nhiên móc mãi mới ra được 5 đồng, đó là tiền mẹ y thi thoảng nhét cho. Khương Hồng Thược đi gọi món, Trình Nhiên ở phía sau còn không quên nói thêm hai cái cánh gà, cô quay đầu nhìn y một cách tàn bạo.

Trong quán rất nhiều nam nữ ăn mặc trào lưu, hơn nữa đa phần đều là nam thanh nữ tú, rất là dưỡng nhãn.

Thực ra Trình Nhiên gần đây đốt tiền rất khủng khiếp, mấy sản nghiệp của y thoải mái không lâu lại phải vắt óc kiếm tiền rồi, nhưng mà vài nghìn thì y vẫn có, chỉ là để trong ví cất ở áo trong.

Nghĩ lại cùng thời điểm này năm xưa, thời tiết cũng lạnh như hôm nay, cũng từng có một cảnh như thế, đó là năm tháng y mới ra trường còn rất nghèo, phải chạy nghiệp vụ khắp nơi. Hôm đó làm hỏng một hợp đồng quan trọng, cảm giác như trời đất sụp đổ. Một tích tắc không còn gì để mất nữa, Trình Nhiên liều luôn, vào quán KFC này, móc hết túi ra mới đủ bữa ăn vẫn coi là khá xa xỉ. Đó là lần đầu tiên y sinh ra ý định ăn cơm nhão, nghiến răng nghiến lợi nghĩ sau này kiếm một phú bà bao mình, ngày ngày được ăn humburger với cánh gà rán.

Đó mới thực sự là tuổi trẻ của Trình Nhiên, nóng vội, buồn phiền, u uất, thậm chí còn có chút hận đời.

Khương Hồng Thược bê cả một khay đầy đồ ăn tới trước mặt Trình Nhiên: “ Ăn đi chứ.”

Cô bóc giấy bọc humburger của mình, nhưng cảm giác Trình Nhiên là lạ, đặt tay lên trán y, hồ nghi hỏi: “ Không sốt, sao cười như ngốc thế?”

Trình Nhiên cười hăng hắc, không trả lời, cầm cái cánh gà lên đánh chén.

Từ quán KFC đi ra, lừa được Khương Hồng Thược một bữa, còn thỏa mãn tâm tư xấu xa, tâm tình Trình Nhiên cực tốt, nhìn vẻ mặt "không thể chấp nhận được" của Khương Hồng Thược, càng vui vẻ hơn.

Lòng đắc ý lắm tiểu nha đầu thông minh đến mấy chẳng đoán nổi ý nghĩ trong đầu y.

Trên xe buýt về trường, thấy Trình Nhiên còn cứ cười mãi, Khương Hồng Thược rốt cuộc không nhịn được nữa: “ Cậu không để ý là ngực bên trên cậu phồng lên à, ví tiền ở đó chứ gì? Cho nên không phải là cậu không có tiền.”

Trình Nhiên cúi đầu nhìn xuống, ơ đúng thế thật, trong đó tới mấy nghìn, không căng mới lạ.

Khương Hồng Thược chưa dừng lại: “ Muốn thử cảm giác ăn cơm nhão ra sao chứ gì?”

Trình Nhiên toát mồ nói không lên lời: “ ....”

“ Đồ trẻ con. “ Nói nhanh xong câu ấy Khương Hồng Thược quay đầu nhìn ra cửa kính, không thèm nhìn y:

Bị cô bóc trần ý nghĩ đen tối trong đầu, Trình Nhiên chỉ hơi ngạc nhiên chứ không xấu hổ, thậm chí người hơi râm ran.

Nha đầu ấy biết hàm nghĩa của từ "ăn cơm nhão" tới từ phương nam, sau đó ý thức được mình lỡ mồm, cố ý quay đầu đi, đánh chết không nhìn y.

Từ xe xuống đi về Thập Trung còn phải qua một cái chợ đêm, quy hoạch thành phố khi đó còn khá lộn xộn, chưa được chú ý lắm, bày quán bán hàng lấn cả ra đường cũng chẳng ai quản. Cái chợ đêm này bán đủ mọi thứ, những món đồ chơi trào lưu treo khắp nơi, như máy nuôi thú cưng vốn bắt nguồn từ Nhật Bản, món đồ treo trang trí nhỏ, đồng hồ, quà tặng, quần áo, giày dép ... Chủ quán thề thốt là được nhập từ Hong Kong, Quảng Châu và các thành phố phát triển ven biển tới, nghe thì sang đấy, nhưng mà đó là thiên đường hàng giả hàng nhái chứ đâu.

Chẳng qua giờ chưa được "nổi tiếng toàn cầu" như thế.

Khương Hồng Thược lấy một cái đồng hồ điện tử đeo tay, ướm thử lên cổ tay của mình, có vẻ hứng trí lắm: “ Khi còn nhỏ lần đầu mình thấy màn hình tinh thể chỉ có hai màu đen trắng, có thể hiện thị ký tự và số, thấy rất vui, chắc là mình thích số học từ đó.”

“ Đúng là khác biệt đảng cấp, nhìn cái màn hình thôi mà cũng có thể unlock thiên phú, trong tiểu thuyết người ta còn phải té núi bêu đầu lọi cẳng mới có bí kíp, bạn đúng là đi trên đường cũng có thiên nhân giao cảm. “ Trình Nhiên tặc lưỡi liên hồi:

“ Đánh cậu giờ. “ Khương Hồng Thược mân mê đồng hồ: “ Cho nên mình rất thích đồng hồ điện tử, đưa tay ra đây .”

Trình Nhiên còn chưa kịp nói gì thì bị cô nắm lấy cổ tay, đeo đồng hồ lên.

Một xanh một hồng, Khương Hồng Thược chọn cho Trình Nhiên một cái, cũng đeo một cái, hỏi giá chủ quán, chủ quán miệng dẻo như kẹo kéo: “ Úi em gái không chỉ xinh đẹp, ánh mắt cũng rất chuẩn, cái đồng hồ này chị nhập từ Quảng Châu đấy, không lấy lãi của các em đâu, giá 99 đồng, chị giảm giá cho hai đứa, 70 đồng đi. Nhìn hai đứa thật xứng đôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận