Trùng Nhiên

Chương 186: Hai cô gái!

Nhiệt độ của buổi dạ tiệc văn nghệ vẫn còn duy trì được mấy ngày.

Những học sinh biểu diễn của năm thứ hai đều là những người xác định đi theo con đường nghệ thuật, bản thân bọn họ trải qua học tập rèn luyện một cách bài bản. Lập ban nhạc kỳ thực yêu cầu cao nhất so với tiết mục khác, nên nhớ tiết mục oanh động như nhóm nhảy của Dương Hạ cũng chỉ nhảy theo nhạc thôi, không hát.

Ấy vậy mà một ban nhạc thành lập mới hơn hai tháng, nền tảng kỹ thuật rất kém, lần đầu ra sân khấu để lại ấn tượng vô cùng sâu đậm, đặc biệt "Đều chọn C" thành bài hát lưu truyền rộng rãi trong trường.

Ca từ không phải là quá xuất sắc, chủ yếu là âm điệu thuận miệng, dễ hát, vì thế thi thoảng trong trường lại có người gào lên "đều chọn C".

Còn với Trình Nhiên, cảm xúc sâu nhất lại là buổi tối hôm đó ở trên ban công cùng Dương Hạ, nó khiến Trình Nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện.

Những ký ức đó với Trình Nhiên mà nói đã xa lắm rồi, giống như cái rương cũ phủ bụi lãng quên, đến khi mở ra liền gây ra sự xung kích lớn.

Mọi thứ đều chân thật như thế, bọn họ từ nhỏ tới lớn chơi đùa ở cái sân đó, bọn họ từ nhà cũ chuyển tới nhà mới, sau đó nhìn nhà mới dần thành nhà cũ. Đám trẻ con bọn họ thành thiếu niên, thanh niên, rồi dần chuyển ra khỏi khu tập thể, càng đi càng xa, dần không thư từ qua lại, chỉ có thể qua người quen biết nghe được vài lời về cuộc sống của nhau.

Mỗi một lần trương phùng trong sinh mệnh tựa hồ vì cuối cùng đi tới ly biệt.

Vì y quay lại, vì hiệu ứng cánh bướm, mọi thứ thay đổi rồi.

Vốn chỉ có duyên trộm sơn trà chạm mặt một lần, y và Khương Hồng Thược sản sinh giao cắt nhiều hơn, rồi lại chính vì y mà cô phải sớm rời khỏi Sơn Hải. Hay Dương Hạ, đáng lẽ cùng mình càng đi càng xa nhau, giờ học chung trường, quan hệ hai bên được hàn gắn.

Còn rất nhiều người, vô hình trung bị y khuấy đảo cuộc sống vốn có.

Nhưng Khương Hồng Thược là một ví dụ, cảnh tỉnh Trình Nhiên, y có thể mang tới những biến hóa không cách nào dự báo được.

Cũng không phải là Trình Nhiên theo đuổi khống chế toàn bộ cuộc đời, nhưng với người khác, ít nhất y không muốn nó tệ đi.

Ví dụ Dương Hạ, cô ấy sẽ ngày một tỏa sáng, ngày một xuất sắc, Trình Nhiên luôn vô cùng dè dặt tránh làm gì tác động vào chuyện đó. Bởi vì y luôn có một tình cảm vô cùng đặc biệt với Dương Hạ, có cả tình cảm nam nữ, có chút tình thân, và cả sự ngưỡng mộ.

Đôi khi Trình Nhiên cũng nghĩ, rốt cuộc ý nghĩ của trùng sinh là cái gì, vì sao y lại trùng sinh quay về thế giới này? Nếu như mọi thứ đều do có cõi u minh nào đó an bài, vậy thì ẩn chứa thâm ý gì, mình nên sống thế nào cho phù hợp với cái thân phận này đây, chỉ vẻn vẹn là người đứng nhìn phong cảnh thôi sao? Nếu thay đổi, thì mình nên thay đổi cái gì?

Trình Nhiên không có câu trả lời.

Lại nhớ tới Dương Hạ, hôm đó ở trên sân thượng, cô ấy đứng trong ánh sáng rực rỡ thành phố, Trình Nhiên không thể nói mình không có rung động trước Dương Hạ, nhưng y đâu còn là thiếu niên đơn thuần nữa, muốn ôm cô trong vòng tay an ủi. Nhưng sau đó là sẽ thế nào? Vì cùng lúc đó y lại nghĩ tới bóng dáng một cô gái khác dưới ánh chiều tà sân trường sơ trung Nhất Trung.

Giữa mình và Khương Hồng Thược, tồn tại giới hạn rõ ràng khó vượt qua.

Giống như y muốn tới Thập Trung Thành Đô phải vượt qua kỳ thi chuyển trường khó nhằn.

Cho dù nhân sinh của y và Khương Hồng Thược có giao cắt sâu hơn, chặn ngang giữa bọn họ vẫn là rất nhiều chênh lệch trời sinh. Mỗi vài lá thư qua lại là thứ duy nhất liên kết hai người.

Giống như thời sau, Trình Nhiên trải qua cuộc chia ly cao trung, đại học, bạn bè khóc sướt mướt ôm nhau nói ‘mãi mãi không bao giờ quên cậu’. Cuối cùng không lâu sau gặp lại, vẻn vẹn chỉ có cái gật đầu giữa đường rồi vội vã đi qua như người xa lạ thôi.

Quên, chính là thiên tính của con người.

Khương Hồng Thược liệu có quên mình không, hay mình rồi cũng quên cô gái ấy không, ai mà nói chắc được.

Giờ ra chơi Trình Nhiên theo thông lệ một mình đi lang thang quanh trường, tiện thể tới phòng thư tín, sau đó trong đống thư, nhìn thấy mấy chữ không thể quen thuộc hơn ‘Gửi Trình Nhiên, lớp số 9 năm thứ nhất cao trung Nhất Trung Sơn Hải.’

Vừa mới lấy thư xong thì Tạ Phi Bạch tình cờ đi qua, thấy Trình Nhiên liền đi tới: “ Lấy thư à? Có thư của tao không?”

Trình Nhiên vẻ mặt cổ quái nhìn hắn: “ Có người viết thư cho cậu à?”

Tạ Phi Bạch nghĩ lại những mối quan hệ của mình, xì một tiếng: “ Làm bạn qua thư làm quái gì, vớ vẩn không chịu được ... Tao thèm vào, nhìn tao giống loại người nhàm chán thế không?” Mồm thì nói thế mà mắt lại đi tia thư của người ta, thấy ba chữ ‘Khương Hồng Thược’ thì ngạc nhiên lắm: “ Bọn mày vẫn liên hệ với nhau à?”

Thực ra trong vòng tròn của hắn, hắn và Khương Hồng Thược có không ít cơ hội gặp nhau, nên coi như là quen biết. Tạ Phi Bạch tất nhiên không bỏ qua cô gái xinh xắn như vậy, có điều sau khi thử tiếp xúc, hắn nhận ra, đó là cô gái mình không trêu vào được.

Trình Nhiên gật đầu: “ Thi thoáng.”

“ Cô gái đó có vẻ lai lịch không đơn giản đâu, mày đứng trách tao không nhắc ...”

Xoẹt, Trình Nhiên nóng lòng xé thư tại chỗ.

Đập ngay vào mắt là một bức ảnh, Khương Hồng Thược mặc áo sơ mi cộc tay màu trắng, cổ áo ren cầu kỳ, tay cầm tư liệu màu như tham gia hoạt động gì đó, dưới ánh chiều tà, khuôn mặt chưa hết non ớt ánh lên sự thanh thuần long lanh.

Đơn giản, mang hơi thở cuộc sống.

Mở thư ra, bên trong là dòng chữ ‘ Sướng nhé, bức ảnh này rửa xong là gửi cho cậu rồi đấy, cảm thụ thế nào, có ba lựa chọn: A, mắt sáng lên không rời đi được, B. Nhìn thấy khí chất thoát tục, tài hoa hơn người, C, sắp ngạt thờ, D. Tất cả đáp án trên đều đúng.’

Trình Nhiên không nhịn được cười.

‘Sắp phải tham gia hoạt động rồi, khi cậu nhận được lá thư này rồi viết thư trả lời thì khả năng mình nhận được thì hoạt động kết thúc. Ôi, thời gian trôi qua nhanh quá, chớp mắt một cái mà nửa năm đã qua đi.’

‘Năm 94, 95 đúng là năm kỳ tích điện ảnh, toàn phim kinh điên lưu truyền trăm năm, trước đó không lâu mình mới xem The Shawshank Redemption, vì thế xem lại Different Seasons lần nữa ...’

Không có lời lẽ hoa mỹ, cũng chẳng có kết cấu như bài văn, tựa như tùy tiện nghĩ ra cái gì viết cái đó, Trình Nhiên nhận ra, Khương Hồng Thược viết thư không viết liền một mạch, giống như cô thấy có chuyện gì thú vị, hoặc nổi hứng lên sẽ viết vài dòng, đợi thư đủ dài gửi đi.

Đôi khi cảm giác có thể dùng hình thức thư tín nhìn trộm cuộc sống của cô ấy, đồng thời là cuộc trải nghiệm khác.

Tất nhiên cuộc sống không chỉ có chuyện vui vẻ, ví như gần đây trên ti vi đưa tin một học sinh ở Thập Trung Thành Đô mắc bệnh hiểm nghèo, cả trường quyên góp, trong thư Khương Hồng Thược lướt qua, tránh không nói tới.

Trong thư trả lời Trình Nhiên nói Khương Hồng Thược có thể nói với y cả chuyện không vui, y sẵn lòng san sẻ bớt cảm xúc tiêu cực của cô.

Thế nhưng chỉ nhận được lời thông cảm của cô.

Trình Nhiên không biết Khương Hồng Thược không muốn truyền cho sự u ám đó.

Hay là vì quan hệ hai người chưa sâu sắc tới mức đó ...

Đọc xong Trình Nhiên nắm chặt thư, mỗi lần có được thư của Khương Hồng Thược, y luôn mang hai loại tâm tình, không thỏa mãn, đồng thời muốn lập tức viết thư trả lời, khiến y thật hoài niệm WeChat, có thể giao lưu ngay tức thì.

Tạ Phi Bạch ít nhất lần này biết lịch sự không xem trộm thư của Trình Nhiên, nhưng mà ảnh thì hắn nhìn rồi, trông rất chính quy, chắc thư từ cũng khiến người ta buồn ngủ như vậy.

Nhàm chán ...

Đã gửi ảnh rồi thì ít nhất gửi ảnh áo tắm chẳng hạn mới bõ công chứ, ảnh kiểu này gửi trăm cái cũng ý nghĩ gì?

Trình Nhiên cất thư vào người, trên đường về phòng học, nói :” Mà này, mày hiểu lầm Dương Hạ đấy, cô ấy có viết tặng tao cuốn sổ, nhưng lúc ấy lại không rõ để quên ở đâu nên mới mới mượn tạm một tấm thiếp. Không ngờ là thiếp dùng rồi, lúc về nhà cô ấy mới phát hiện ra cuốn sổ ở nhà, đưa tao rồi.”

“Ra vậy, sao cũng được” Tạ Phi Bạch nhún vai, dù sao hắn với Dương Hạ không có quan hệ gì:

“Khác, tao không muốn ai nghĩ xấu về Dương Hạ.” Trình Nhiên nói rất nghiêm túc.

“Tao hiểu rồi.” Tạ Phi Bạch gật đầu, đột nhiên hỏi:” Mày nhất định phải thích Dương Hạ nhiều lắm đúng không?”

Tình Nhiên khẽ gật đầu “ừ” một tiếng.

Tạ Phi Bạch không nói gì thêm, nói ra hắn cũng trưởng thành hơn đa phần bạn bè, hai người không cần nhiều lời. Đang đi hắn đột nhiên huých Trình Nhiên một cái.

Lúc này bọn họ đang đi trên con đường qua lầu hành chính, ở đây có bảng tin, mỗi ngày có nhân viên phụ trách thay thế báo dán trên đó, đều là những tờ báo có lượng phát hành lớn như Nhất báo Sơn Hải, Báo đô thị Thành Đô, Báo sáng Thiên Phủ.

Thuận theo hướng Tạ Phi Bạch chỉ, Trình Nhiên thấy trong mấy bức ảnh trang 4 tờ Báo đô thị Thành Đô, không ngờ có một bức ảnh y hệt mình đang cầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận