Trùng Nhiên

Chương 207: Dư âm về sau. (2)

Cục trưởng Vương mặt trắng bệch, vội giải thích: “ Thị trưởng, không phải như thế, đều là do người ta đồn đoán bậy bạ .”

“ Dù không có ngụ ý như thế thì làm bức tượng này cũng là quá tục, ai không biết còn nghĩ thành phố Sơn Hải chúng ta là nhà giàu mới nổi. Thành phố còn bao huyện nghèo như thế, làm cái tượng này có thích hợp không? Rồi sau này mọi người đánh giá chúng ta thế nào? Khi lễ hội du lịch quốc tế tới, người dân chỉ bức tượng này đánh giá, có phải muốn Lý Tĩnh Bình tôi thành trò cười?” Lý Tĩnh Bình càng nói càng khó nến được lửa giận:

Cục trưởng Vương thấy thị trưởng nổi giận thì không dám nói thêm gì nữa, liên tục nói kiểm điểm sâu sắc, Tôn Vĩ thành khẩn nói: “ Thị trưởng, tôi cũng phải kiểm điểm, chuyện này do tôi thiếu sâu sát. Tôi cũng biết cục trưởng Vương đang tìm chủ đề thiết kế, mời đầu nói đây là hai vật cát tường, ngụ ý Sơn Hải là vùng đất hổ gầm rồng ngâm, sẽ dương danh tứ hải ở lễ hội du lịch này, tôi chưa xem bản thiết kế, không ngờ lại như thế.”

“ Chớ có cho rằng tôi quá mẫn cảm, thói đời xưa nay là như thế, trên làm sao dưới học vậy, ở chuyện này phải cẩn thận một chút, có khe hở bịt ngay từ đầu, tốt hơn là sau này chạy khắp nơi bù đắp. Nếu Sơn Hải làm cái bức tượng lớn này, phía dưới sẽ thế nào? Lúc đó thì lấy lý do gì mà ngăn cản người khác. Hư danh là thứ hại người, làm việc chỉ cần chú trọng vào chuyện thực tế là đủ, chỉ cần khiến cuộc sống người dân được tốt lên, người dân tự nhiên nhớ cái tốt các đồng chí. Không phải là dựng một bức tượng may mắn, làm cái mê hồn bát quái trận là có phong thủy tốt. Tôi không muốn làm bức tượng lớn hoành tráng, mà tôi muốn thành bức tượng trong lòng người dân.”

Cục trưởng Vương liên tục vâng dạ, còn trong lòng có tin không thì chưa biết. Tôn Vĩ gật đầu, hắn hiểu lãnh đạo chấp chính nơi nào đều hận không thể để lại dấu ấn của mình ở nơi đó, dễ dàng nhất là xây dựng một công trình đẹp đẽ nào đó, dựng bức tượng gì đó, phía dưới thế mà lấy lòng là chuyện hiểu được. Trước kia Sơn Hải không có điều kiện làm mấy chuyện đó, lần này tranh thủ lễ hội văn hóa mới có cớ, không nghĩ Lý Tĩnh Bình phản ứng mạnh như vậy, xem ra thực sự không ưa, sau này hắn cũng phải điều chỉnh.

Lý Tĩnh Bình nguôi giận dần, vừa đi quanh công trường vừa bàn bạc công việc, Sơn Hải tuy nhỏ nhưng không phải ít vấn đề, phát triển du lịch cần bảo vệ môi trường, chuyện này ảnh hưởng lớn tới các mỏ than, nếu ở trong thời bất ổn chút vài năm trước, đủ khiến người ta thuê hung đồ rồi ... Sơn Hải là vùng nhiều núi nhiều rừng, dân tộc thiểu số nhiều, sống núi dựa núi sống ở sông ăn nhờ sông, thành thói quen rồi, không khéo là bị họ cắn trả.

Cho nên Lý Tĩnh Bình phải cẩn thận, hôm nay loại chuyện này, nếu không kịp thời phát hiện, chuyện "rồng nâng hổ lên" này truyền xuống dưới địa phương, gây ra phiền toái lớn. Làm việc khó khăn như vậy đấy, dù anh có làm được một trăm việc, một việc bất cẩn sẽ để tiếng xấu đời đời.

“ Chuyện của cậu mấy ngày qua thế nào? “ Lý Tĩnh Bình hỏi:

Tôn Vĩ mấy ngày qua thay Lý Tĩnh Bình tham dự mấy hội nghị, xem xét vài hạng mục, cùng đốc thúc xử lý vài vụ án kinh tế, báo cáo xong, nhớ ra một việc: “ Còn chuyện này nữa, hôm trước tôi có cùng vài người bạn học ăn cơm, sau đó tới quán Karaoke hát, liền gặp Trình Nhiên .”

Sau đó hắn kể chuyện Trình Nhiên theo sau người ta tới quán Karaoke thế nào.

Không phải Tôn Vĩ thuận miệng mà kể đâu, hắn làm thư ký cho Lý Tĩnh Bình nhiều năm rồi, biết khẩu vị của ông ta. Đừng nghĩ Lý Tĩnh Bình thân phận cao, kỳ thực ông ta có nhiều thú vui nhỏ, bình thường khi làm việc bộ dạng lo dân lo nước, chứ trong sinh hoạt khác lắm, đôi khi tiến cử cho ông một ca khúc lưu hành, một bộ phim, ông ta cũng bàn tán say sưa.

Lý Tĩnh Bình xuất thân nhà nghèo, tuyệt đại đa số sở thích bình thường như bách tính bình dân, không ham xe sang, không thích đồng hồ đắt tiền, không mê rượu ngoại ... Điều đó làm nên phong cách làm việc của ông ta, vụ thật, không ưa nịnh nọt phù phiếm.

Thế nên nghe những chuyện nhỏ nhặt về cuộc sống còn thích hơn là những lời tâng bốc.

Lý Tĩnh Bình không bình luận gì, cũng không tỏ thái độ gì, ở cấp bậc như ông ta, không dễ biểu lộ cảm xúc, huống hồ là chuyện vô cùng nhỏ nhặt còn là chuyện cá nhân như thế.

Tôn Vĩ đoán, Lý Tĩnh Bình xưa nay không ít lần khen ngợi Trình Nhiên, lần này im lặng, hẳn cũng là loại thái độ rồi .

Chuyện này Tôn Vĩ cũng chỉ kể mua vui cho Lý Tĩnh Bình thế thôi, không phải có ác ý gì với Trình Nhiên hết, nói thế nào thì tầng cấp cách biệt quá lớn mà, lúc đấy có tức giận hay thất vọng thì cũng qua rồi, trừ sự kiện tình cờ kia thì hai bên đâu có giao cắt gì nữa.

Huống hồ cô bé ấy cũng đi xa rồi, chút xíu liên quan cũng chẳng còn, chàng trai đó tốt xấu tự chuốc lấy thôi.

Chuyện xảy ra ở quán Karaoke Đỉnh Thịnh vẫn lưu truyền trong một số vòng tròn ở Sơn Hải. Sau đó Lưu Cẩm gọi điện thoại cho Tạ Phi Bạch, có ý xin lỗi, ý tứ đại thể là hắn không có ý gì cả, trước kia luôn coi Tạ Phi Bạch đi thi nộp giấy trắng là hành vi anh hùng, cho nên cách nói chuyện hôm đó mới không được ổn thỏa cho lắm ... Đồng thời cũng trách Tạ Phi Bạch, mọi người chơi với nhau bao năm rồi, đám người đó trước kia vẫn thế, Tạ Phi Bạch mới là người thay đổi.

Chuyện qua là qua, Tạ Phi Bạch không phải người để bụng, cũng xin lỗi vì hôm đó lỗ mãng, lướt qua chuyện này chỉ nói là mình uống hơi nhiều, có chút mệt mỏi nên muốn đi mà thôi.

Lời khách khí cứ vậy qua đi, cuối cùng lắng đọng lại, mũi giáo chỉ về phía Trình Nhiên, hôm đó ngang nhiên làm bẽ mặt Lưu Cẩm.

Hành vi "ngông nghênh" của Trình Nhiên hôm đó làm Lưu Cẩm rất cẩn thận với lai lịch của y, nên không có hành động gì ngay tại chỗ, Mà khi đó đâu phải chỉ hắn, còn có Trương Úy Nhiên, Lô Nghị những tên có gia đình cắm rễ rất sâu ở Sơn Hải. Trương gia kinh doanh lâm, kiến trúc. Lô Nghị nhiều tuổi nhất trong đám, trên 28 rồi, chính là tên không thích hát, cùng bạn gái học cao trung chui vào góc làm trò bậy bạ, trong nhà Lô Nghị dù chưa đạt tới tầng cấp Lưu Trọng Bình cũng không kém là bao, bằng vào quan hệ, Lô Nghị tự mình lập công ty, đã lấy được hạng mục xây dựng, công ty vừa cất cánh.

Trừ Lưu Cẩm và Tạ Phi Bạch đã quen nhau từ trước ra, những người khác đều do trưởng bối có nghiệp vụ qua lại, sau đó bọn họ mới tự nhiên theo đó mà tụ lại một chỗ. Cái vòng tròn này của họ đã có thể coi là vòng tròn công tử ca thượng tầng của Sơn Hải rồi.

Tất nhiên Sơn Hải vẫn còn những nhà kín tiếng lai lịch không tầm thường, nhưng chỉ là số ít thôi, hơn nữa những nhà này không liên quan tới lĩnh vực kinh doanh, thế nên khó nghe ngóng lai lịch. Mới đầu thì Lưu Cầm cũng liệt trình nhiên vào dạng này.

Nhưng rất nhanh cái vòng tròn đó phát huy sức ảnh hưởng của mình, mọi thông tin về Trình Nhiên moi ra hết.

" Nhà thằng đó trước kia ở công ty Hoa Thông, về sau cải cách đổi thành Phục Long, trước đó không lâu còn liên tục đưa tin chuyện cục bưu điện sử dụng thiết bị nội địa, nhớ không? Công ty đó là Phục Long đấy, có điều loại đơn vị như cục bưu điện sống dở chết dở nhiều năm, tiền đâu ra, đoán chừng là công trình thể diện thôi. Phục Long chỉ là một xí nghiệp làm thiết bị điện tín bản địa, giờ chạy xuống huyện kiếm cháo ..."

" Vì Phục Long do Hoa Cốc đầu tư, khả năng là Trình Nhiên qua đó mà quen biết Tạ Phi Bạch."

Với cái lai lịch đó của Trình Nhiên không đủ tư cách xách dép cho đám công tử ca.
Bạn cần đăng nhập để bình luận