Trùng Nhiên

Chương 573: Ngứa ngáy.

Tần Tây Trăn chỉ văn phòng, từ hành lang nhìn xuống thấy được quán bar tầng một hết sức đông đúc. Trình Nhiên mở cửa văn phòng, Tương Chu đang vùi đầu làm việc, thấy Trình Nhiên liền nói: “ Tôi đang chỉnh lý thống kê mà phòng hậu cần đưa lên tháng này, hai ngày nữa gửi vào hòm thư của cậu.”

“ Không vội, tôi cần dùng máy tính, anh ra ngoài đóng cửa lại hộ.” Trình Nhiên xua tay:

Tương Chu "vâng" một tiếng nhường chỗ, khi đi qua Tần Tây Trăn, cô khẽ mỉm cười gật đầu với hắn.

Đến khi chuẩn bị đóng cửa, đầu óc Tương Chu mới như choàng tỉnh, quay ngoắt lại nhìn Tần Tây Trăn ú ớ không nói lên lời: “ Chị, chị là ....”

“ Cậu là Tương Chu phải không? Tương Nhị Oa, Trình Nhiên có nhắc tới cậu. “ Tần Tây Trăn bật cười, chuyện này cô gặp nhiều rồi:

“ Làm, làm phiền rồi. “ Tương Chu toát mồ hôi, không dám hỏi han nhiều, khép cửa lùi ra.

Cửa đóng lại rồi, Tần Tây Trăn vẫn thấy bóng Tương Chu nắm chặt tay qua lớp kính mờ, lại không nhịn được cười.

“ Đang tiêu hóa, kệ anh ấy. “ Trình Nhiên mở file tài liệu bảo mật, nhường chỗ: “ Đều ở đây cả, chỉ xem đi, có cả tính toán thẩm tra và tình hình thực hiện kế hoạch năm nay.”

Tần Tây Trăn ngồi xuống ghế cầm lấy chuột vi tính , mắt phản chiếu màn hình, vui vẻ nói: “ Triển khai cả nghiệp vụ quảng cáo nữa rồi cơ à, mức bán ra rất tốt, tài chính sung túc, cậu dùng số tiền này vào việc gì thế?”

“ Có hai công ty internet cần nuôi, đều là thứ đốt tiền.”

“ Ồ, thời gian trước cậu nhảy vào thị trường chứng khoán là vì nguyên nhân này?”

Cứ nhắc tới tiền là tinh như quỷ, Trình Nhiên gật đầu: “ Vừa vặn gặp cơ hội nữa, nếu không tôi không tùy tiện tham gia đâu.”

“ Có còn thiếu tiền không?”

“ Thiếu, càng nhiều càng tốt mà.”

Tần Tây Trăn suy nghĩ: “ Vậy bỏ cả tiền hoa hồng của tôi ở Thiên hành đạo quán vào đó đi.”

Trình Nhiên chê bai: “ Ít quá.”

Mắt con hamster nheo lại thành khe hẹp: “ Chẳng lẽ còn muốn tôi bán thân thể này tiếp tục nuôi cậu à?”

Đúng lúc này Tương Chu gõ cửa bê đồ uống pha chê vào, nghe được câu ấy thì “kinh hoàng”, sau đó ấp úng nói một câu "quấy rầy rồi", cài đầu thò vào một nửa rụt lại, chạy mất dép.

Hai người vội vàng chạy theo gọi Tương Chu quay lại, biểu thị vừa rồi chỉ nói đùa thôi, không phải là thật.

Tương Chu đặt đồ uống xuống bàn, mồm liên tục nói: “ Tôi biết, tôi biết, ha ha ha, sao có thể như vậy được, ha ha ha ... Hai người tiếp tục nói chuyện, tôi ra ngoài, ra ngoài.”

Trần đời chưa thấy cái nụ cười nào nó gượng gạo như vậy, Tần Tây Trăn trừng mắt với Trình Nhiên, Trình Nhiên oan ức vô cùng, là ai nói linh tinh chứ.

Tương Chu đi ra ngoài, lưng áo đẫm mồ hôi, cảm xúc thật khó tả, lòng thấy hư vinh tăng mạnh, vừa rồi khẳng định là nói đùa thôi, nhưng mà chứng tỏ thiếu gia nhà mình và tiểu thiên hậu quan hệ không tầm thường ... Đồng thời cũng vô cùng đau khổ, chuyện này tất nhiên không thể chia sẻ với bấn cứ ai, hơn nữa còn phái cố áp chế, nhắc nhở nhân viên không ai được tới khu văn phòng, nhớ ra hoa quả tươi vừa mang từ Mễ Huyện tới, đích thân xuống bếp, chế tác đĩa hoa quả thật đẹp.

Gạt bỏ chuyện Tương Chu sang bên, sau khi nghe Trình Nhiên nói qua tình hình của mình, Tần Tây Trăn hỏi: “ Sao không tiếp tục đầu tư vào chứng khoán?”

Trình Nhiên nhún vai đáp: “ Chuyện đó cần vận may và thời cơ, giống như đi săn ấy, một thợ săn lành nghề cả đời săn bắn kinh nghiệm phong phú, nhưng thể nào chẳng có lần không săn được gì. Nhảy vào trò chơi thao tác tài chính này, thắng trăm lần chỉ cần thua một lần là có khi nhảy lầu, vào tù, thân bại danh liệt. Làm sao yên tâm bằng kiếm tiền một cách chắc chắn.”

“ Cũng phải. “ Tần Tây Trăn thở dài: “ Nhưng mà chưa đủ tiền, tôi cũng phải kiếm thêm mới được.”

“ Làm âm nhạc thật tốt không phải chính là kiếm tiền rồi sao?”

“ Không phải âm nhạc nào cũng kiếm được tiền, có cái không phù hợp với thẩm mỹ của công chúng, không kiếm được tiền. Với lại âm nhạc là lý tưởng, ai nói kiếm tiền không phải là lý tưởng.”

“ À .. Nói cũng đúng. “ Trình Nhiên đưa cho Tầy Tây Trăn cốc hồng trà mà Tương Chu pha, tay nghề Tương Chu khá lắm, hơn nữa biết Trình Nhiên thích vị thuần nhất, không cho quá nhiều đường, nổi bật vị của lá trà, nhiệt độ nắm bắt vừa chuẩn, man mát, không tới mức buốt:

Đây là trà trồng trên núi cao 2000 mét, Thiên hành đạo quán thiết lập quan hệ hợp tác với người trồng, thành chuyên cung ứng cho quán, ngon hơn hẳn thứ sản phẩm dây chuyền, chi phí không cao, Trình Nhiên tham ô một ít để tự pha uống.

Tần Tây Trăn ngẩng đầu lên, uống một hơi hết nửa cốc trà: “ Bây giờ xã hội có cái thói, cho rằng minh tinh đều muốn gả vào hào môn, còn hào môn thì gọi minh tinh là thứ con hát đầy khinh miệt, mời người ta tới biểu diễn, coi người ta như làm công ấy. Nên tôi muốn có thật nhiều tiền, nói đơn giản một chút, tôi muốn làm bà chủ, còn là bà chủ lớn. Để ở trước mặt những kẻ đó, họ không dám nghĩ là tôi làm công cho họ, mà là hợp tác với họ.”

Trình Nhiên đoán chừng cô trực tiếp trải qua chuyện ấy rồi nên mới tức giận thế, nhai cục đá nhỏ rôm rốp: “ Chí hướng của chị thật lớn.”

“ Cho nên ... “ Tần Tây Trăn đặt cuốc trà xuống, mặt dí sát vào mặt Trình Nhiên, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, nhìn thẳng vào mắt y:

Con mắt là cửa sổ tâm hồn, trong tâm lý học có một môn chuyên nghiên cứu ánh mắt từ đó nhìn thấu tâm lý một người, môn khoa học này đa phần vận dụng vào điều tra tội phạm. Nhìn vào mắt của một người, chú ý kỹ từng biến hóa nhỏ, có thể đọc ra nhiều điều, do dự, khó xử, cương quyết, lạnh nhạt hay nồng cháy.

Trong cuộc sống bình thường, chúng ta tất nhiên không thể ngang nhiên nhìn chằm chằm vào mắt người ta như vậy, nhưng Tần Tây Trăn thấy, cô có thể làm thế với Trình Nhiên.

Trình Nhiên run tay, thiếu chút nữa muốn lùi lại, ngay cả Khương Hồng Thược, vì tuổi tác và từng trải, cho nên giữa hai người còn có một khoảng cách nhất định, có chút trở ngại tâm lý trong lòng Trình Nhiên.

Với Tần Tây Trăn thì khác, luận khí chất hay dung mạo có thể nói là cô gái đẹp nhất y từng gặp, lại là cô gái đã hoàn toàn trưởng thành, giữa hai người có xảy ra bất kỳ chuyện gì, Trình Nhiên hoàn toàn không có chút gánh nặng tâm lý nào.

Chỉ cần y nhích người thêm một chút thôi, chỉ một chút thôi, chỉ cần tín hiệu nhỏ từ Tần Tây Trăn, giữa hai người có thể xảy ra mọi chuyện, lớp giấy mỏng giữa hai người sẽ tan tành.

Thế mà ở hoàn cảnh như vậy, Tần Tây Trăn cứ nhìn xoáy vào mắt y: “ Cậu có biện pháp ... Tôi muốn cậu chỉ cách cho tôi, tôi muốn làm nhà đại tư bản.”

Cô gái này, mặc dù đã trải qua nhiều chuyện hơn hẳn người thường, dù từng đứng trên sân khẩu lớn nhìn xuống chúng sinh, thế nhưng vẫn còn sự ngây thơ như lần đầu y gặp ở Sơn Hải.

Trình Nhiên đứng sau bàn, Tần Tây Trăn từ ghế đứng dậy, mũi hai người chỉ cách nhau một ly, mắt y nhìn chằm chằm vào cánh môi hồng nhuận, thực sự là quá gần rồi, toàn thân y nóng ran, cổ khô khốc.

Chẳng lẽ cô ấy không cảm thấy gì sao?

Một cô gái đối diện với một chàng trai gần trong gang tấc như vậy mà thản nhiên nói chuyện làm ăn, Trình Nhiên không cam tâm, vì thế cổ họng kho cong, môi khô, tự tôn nổi lên, y vẫn kiên cường không tiến không lui: “ Hiệu sách có bao nhiêu sách dạy kinh doanh, chị không đi xem, hỏi tôi làm gì?”

“ Không hài lòng, cậu đang né tránh. “ Tần Tây Trăn cũng không lui bước: “ Trên thế giới này vơ tay một cái tóm được cả đống người ra rả lý thuyết, nói thì ai chả nói được, nhưng biết làm thế nào thì ít lại càng ít. Thật không may, ai bảo cậu là người như thế, tôi thấy mình rất có thiên phú rồi, nhưng tiền kiếm hai năm không bằng cậu thao tác ở thị trường chứng khoán hơn một tháng.”

“ Chị có thể lùi lại một chút rồi nói không? “ Trình Nhiên hết chịu nổi rồi, vì hơi thở như lan của Tần Tây Trăn cứ liên tục phả vào mặt y, ngứa ngáy vô cùng, mà lại là loại ngứa ngay không gãi nổi:

Mà bảo Trình Nhiên lùi lại thì y không nỡ.

“ Không! “ Tầy Tây Trăn từ chối dứt khoát, vẫn chóp mũi đối diện chóp mũi, mắt đối diện mắt, nhìn không chớp: “ Đừng có di chuyển đề tài, cậu sợ chứ gì, sợ tôi vượt qua cậu, sau đó có ngày cậu hối hận ...”

Sợ, nực cười, mình mà sợ à? Không hiểu sao lời này lọt vào tai Trình Nhiên lại mang nghĩa khác, y tiến tới, chóp mũi hai người chạm nhẹ vào nhau, tựa hồ có dòng điện li ti từ chỗ tiếp xúc lan đi, hơi thở nóng hổi của hai người phả vào mặt nhau.

Trình Nhiên nhìn đôi môi đỏ mọng kiều diễm đầy ham muốn, từng chút từng chút một, hắn dần tiến sát đến. Tần Tây Trăn ngây người mở to đôi mắt nhìn y, từ bất ngờ dần chuyển sang ôn nhu…cuối cùng chầm chậm khép hai mắt lại.

- Tôi làm đĩa hoa quả, hai người nếm thử nhé?

Cửa văn phòng mở ra, Tương Chu hai tay bê khay hoa quả đi vào, tích tắc hắn hóa đá, lời đang nói đều ngưng bặt:
Bạn cần đăng nhập để bình luận