Trùng Nhiên

Chương 668: Thần điêu hiệp lữ, tuyệt tích giang hồ. (1)

Gây ra bao nhiêu chuyện như vậy không sao, vậy mà chỉ hát một bài liền bị kiểm điểm, lại còn thông báo cho phụ huynh, vợ chồng Trình Phi Dương, Từ Lan nhìn con mình, chẳng biết nói thế nào cho phải nữa, ai cũng mong con cái mình giỏi giang nổi bật hơn người, cơ mà hơn kiểu này ai mà muốn.

Cuối cùng Từ Lan hỏi “con cố tình phải không?”, Trình Nhiên nhe răng cười “dạ!”.

Trình Nhiên đúng là cố tình thật, suốt từ kỳ nghỉ đông tới giờ, xảy ra bao chuyện như thế, tâm trạng Trình Nhiên luôn ở trạng thái đè nén. Thất bại ở Mỹ, y tự bảo mình, chẳng ai bách chiến bách thắng, khi biết chính mẹ Khương Hồng Thược gây ra chuyện này, y lại tự nhủ, dì ấy làm đúng chức trách chuyện thành ra như thế do dì ấy không biết Phục Long đang có kế hoạch lớn thế nào, rồi Khương Hồng Thược đi du học, y cũng an ủi, ừ, như vậy tốt nhất cho cô ấy.

Lý trí thì như vậy đấy, nhưng cảm xúc thì y không được giải tỏa, mọi thứ cứ tầng tầng dồn nén mà không có đường phát tiết.

Hôm đó lên phát biểu trước toàn trường, lại là một chuyện mà y bị phải làm dù chẳng muốn, đứng trước toàn trường, Trình Nhiên quyết định “điên” một lần, dù sao ở trường học mà, hậu quả có lớn cũng tới đâu được.

Nghĩ là làm, Trình Nhiên điên tới bến luôn, thế nên ăn luôn quả xử phạt, may không ghi vào học bạ.

Hú hồn thật.

Nhưng mà đã lắm.

Cuộc đời cao trung của Trình Nhiên sắp kết thúc, y chỉ nổi hứng buông thả một lần thôi, xem như phát tiết toàn bộ chuyện y phải dồn nén trong lòng cả thời gian dài đi.

Trời đang nóng dần lên, giai đoạn tiếp theo của cuộc đời sắp tới.

Tạ Phi Bạch trên CQ có vẻ ngập ngừng, gần đây hai người tán gẫu, Trình Nhiên có thể cảm giác được hắn khang khác. Bây giờ cả cha và mẹ hắn đều không ở nhà, cho nên bà ngoại hắn tới ở trông coi hắn, bà hắn khó tính lắm, nhưng gặp phải chuyện gì không vừa lòng lại không nói ra, bảo đợi cha hắn về mới tính xổ một thể. Tạ Phi Bạch khổ không kể xiết, thế nhưng đối với bà ngoài mình nói nặng không được nói nhẹ không xong, thậm chí không đôi lúc dám có chút trái ý nào.

Đừng có nghĩ rằng bà ngoài hắn chỉ là bà già lải nhải, là giáo sư đại học Vân Nam nghỉ hưu, từng là học sinh của Đại học Tổng Hợp Tây Nam, tiếc là chỉ học chuyên nhành ở đó hai năm, nhưng khi đó được thấy rất nhiều học trưởng học tỷ làm người ta ngước mắt nhìn, mỗi lần trường họp mặt đều đáp máy bay tới, nhưng chưa bao giờ đeo những nhân vật cao không với tới đó trên miệng. Bình thường lải nhải toàn chuyện lặt vặt trong nhà, chỉ có tới lúc lễ tết có những cuộc điện thoại ở Bắc Kinh hoặc là nước ngoài gọi tới hỏi thăm mới thấy sự khác biệt của bà.

Cũng có đôi lúc Tạ Phi Bạch thảo luận chuyện kinh doanh với Trình Nhiên, nói chuyện ra dáng lắm, thậm chí nhắc tới bài tập. Những lúc như thế Trình Nhiên khó có thể liên tưởng tới lão đại Nhất Trung năm nào miệng phí phèo điếu thuốc, thích nói chuyện bằng nắm đấm hơn là bằng miệng.

Mọi khi trò chuyện cũng bình thường, Tạ Phi Bạch là loại thẳng tính, vậy mà lần này hắn lại giấu giấu giếm giếm, nên Trình Nhiên mới nổi hứng truy cứu tới cùng. Mãi Tạ Phi Bạch mới chịu nói, thì ra một hôm hắn từ Thiên hành đạo quán về nhà, đi qua Trung học Tây Bắc, gặp được một người quen thời sơ trung, bị hắn bắt nạt tới chuyển trường, không ngờ chuyển tới Thành Đô.

Trình Nhiên hỏi mày bắt nạt người ta ra sao, Tạ Phi Bạch nói là không nhớ cụ thể, đại khái là thấy thằng đó thích ra vẻ thanh cao, hay nhìn đều hắn, thấy hắn bắt nạt người khác thì thích dùng đạo lý dạy bảo, dùng lời khi đó mà nói là nhìn thằng đó kiểu gì cũng thấy chướng mắt.

Một lần Tạ Phi Bạch cảnh cáo một nữ sinh thích buôn chuyện, thực ra hắn chưa làm gì cả, chẳng qua hung danh của hắn khiếp quá, người ta mới nhìn thấy hắn đã khóc, tên kia nhảy ra chửi mắng hắn bắt nạt con gái. Tạ Phi Bạch tất nhiên là cho anh chàng chính nghĩa đó một trận nhừ tử, còn ném luôn xuống cống. Từ đó trở đi tên kia đại khái hiểu sức mạnh cường quyền rồi cho nên không dám lắm chuyện nữa, nhưng đám bạn Tạ Phi Bạch không tha, bắt nạt hắn tới chuyển trường luôn.

Trình Nhiên thậm chí thấy Tạ Phi Bạch làm chuyện khốn kiếp hơn nữa cơ, thế nên chỉ hỏi :" Gặp rồi thì đã xin lỗi chưa?"

" Xin ... Lỗi ... Á?" Tạ Phi Bạch trả lời :" Mày điên à?"

Sau đó offline luôn.

Nhìn biểu tượng của hắn xám đi, Trình Nhiên lờ mờ cảm giác được trạng thái của Tạ Phi Bạch, có lẽ nói trúng tim đen hắn rồi, chẳng qua hắn đang đấu tranh tư tưởng.

Thiên hành đạo quán, đường Biên Thành, phố Tẩy Diện, Trung học Tây Bắc.

Ba tháng cuối cùng trước khi tốt nghiệp, tỉ lệ Tạ Phi Bạch xuất hiện ở trường học giảm mạnh, trốn học như cơm bữa, thường xuyên tới Thiên hành đạo quán cắm chốt, cũng đi qua Trung học Tây Bắc.

Về sau Tạ Phi Bạch nghe nói vài chuyện, nam sinh kia tên Triệu Hành, nói một cách nghiêm khắc thì không phải bị hắn ép chuyển trường, cha hắn là một kỹ sư, thời đó trong mắt số đông thì kỹ sư to lắm. Chính vì có người cha làm gương, Triệu Hành học tập rất tốt tính cách cũng có phần tự cao, không ngờ cha hắn ngoại tình, chuyện ầm ĩ tới cả đơn vị, thân bại danh liệt liền uống thuốc ngủ tự tử, không cứu lại được. Mẹ hắn đưa hắn đi nơi khác học.

Tạ Phi Bạch dựa vào tiếng tăm trước kia gọi điện cho bạn cũ nghe ngóng mới biết đầu đuôi.

Giờ lại gặp lại nam sinh đó.

Hình như so với trước kia chẳng thay đổi nhiều, Tạ Phi Bạch cũng chẳng hiểu mình tìm đối phương làm gì, lòng có chút lo sợ, thấy đối phương vui vẻ chào bạn học, lòng nhẹ nhõm hơn.

“ Vớ va vớ vẩn, xin lỗi cái đếch, cái thằng chỉ giỏi lắm chuyện. “ Tạ Phi Bạch bực với chính bản thân, chưa bao giờ hắn làm chuyện thiếu rõ ràng như thế, ném điếu thuốc bỏ đi:

Vừa đi qua một cái ngõ, bên trong có người lao ra, hắn không kịp phản ứng lảo đảo lùi lại sau, không ngờ bị đạp một phát vào lưng, Tạ Phi Bạch ngã lăn xuống đất.

Trước mặt là nam sinh năm xưa và hai ba đứa bạn học, còn hỏi " có phải hắn không?"

Tạ Phi Bạch đứng lên, với kinh nghiệm chiến đấu của hắn, đáng lẽ không phản ứng chậm thế này, nhưng hôm nay phong độ tụt dốc, bị người ta bao vây kẻ đấm người đạp, một trận đòn như mưa trút xuống.

Vài người qua đường đứng lại xem, có bác gái đi chợ sớm, có ông già dạo phố, nhưng tất cả chỉ bàng quan.

Tạ Phi Bạch tuy phạt ứng chậm bị áp đảo, nhưng từ đầu tới cuối hắn không thực sự ngã xuống đất, mà luôn ở trạng thái bật dậy bất kỳ lúc nào, đỡ hết mấy đòn vào chỗ hiểm, đối phương càng giận, ra tay càng nặng.

Hắn học tán đả từ đội hình sự, trải qua vô số trận thực chiến, da thô thịt dầy, kỳ thực chuyện bị phục kích này gặp không ít, trừ đối tượng tấn công mình hơi bất ngờ ra, còn lại chẳng đáng gì. Đối phương liên tục đánh hắn, thậm chí còn nhảy lên mượn lực đá vào đầu hắn, mấy đòn hiểm kiểu đó, Tạ Phi Bạch tất nhiên không để bị đánh trúng, trong lúc đỡ đòn, hắn nhìn thấy đôi mắt đầy thù hận.

Đối phương cầm một cái gậy, là loại gậy vuông, bốn phía có cạnh, tới trước mặt Tạ Phi Bạch, có hơi điên cuồng: “ Mày còn nhớ tao không, mày còn nhớ tao không?”

“ Xin lỗi. “ Tạ Phi Bạch đột nhiên nói như thế:

Đối phương ngẩn ra, cái gậy hơi hạ xuống, nhưng xung quanh là tiếng chửi bởi kích động, tiếp đó Tạ Phi Bạch cảm giác đầu mình chịu lực va đập cực mạnh, làm hắn choáng váng ngã xuống, sau đó bị đánh thêm vài cái nữa mới bỏ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận