Trùng Nhiên

Chương 370: Sướng.

Không cần phải nói nhiều về ngày khai trương nữa rồi, đám đông nghìn nghịt kia đã chứng tỏ độ thành công của Thiên hành đạo quán.

Ít nhất trai trương thành công rồi.

Thiên hành đạo quán vừa khai trương một cái giống như ném tảng đá cực lớn vào giới giải trí Thành Đô, khơi lên muôn tầng sóng.

Tạp chí Trào lưu mới cho đăng tin về sự kiện này như sau :" Quán cà phê đầu tiên, cũng như duy nhất về board game ở Thành Đô đã khai trương. Chúng tôi bất ngờ phát hiện, trong hiện trường chật kín khách, đông nhất không phải là thanh thiếu niên, mà là giai tầng trí thức mới, nơi này tựa như câu chuyện cổ tích cho người trưởng thành, mọi người chìm đắm trong huyễn tưởng, giống thời còn nhỏ, chia sẻ niềm vui trò chơi với bạn bè."

Một tác giả chuyên mục của Tuần san cuộc sống làm một bài phân tích dài " ... Rốt cuộc đã bao năm rồi chúng ta không còn giống tuổi thơ, ngồi dưới cây si già chơi cờ, chơi Đại phú ông với bạn bè. Cà phê board game sinh ra không phải là một sự ngẫu nhiên, cuộc sống của chúng ta đang biến đổi quá nhanh, đây là thời đại khiến người ta hoang mang mất phương hướng, có lẽ vì thế chúng ta cần tìm lại nhiệt tình thời xưa."

Báo thương nghiệp Thành Đô viết cũng viết những lời có cánh:" Phóng viên báo chúng tôi tới tham quan, phát hiện dù trời tối, quán cà phê mới vẫn kín khách, chủ quán biểu thị, họ dẫn dắt tiêu phí chính xác, trò chơi lành mạnh, nghiêm cấm cá cược ..."

Mặc dù những phóng viên này được Trình Nhiên bỏ tiền mời tới, nhưng y không yêu cầu họ phải khen ngợi, dù có chút thiên vị, nội dung bài báo cơ bản là thật.

Khai trương vào thứ bảy, ngày hôm đó toàn bộ đám trẻ con của khu tập thể Hoa Thông tới giúp, Ôn Lan và Dư Hồng mặc trang phục phục vụ như hai con bướm xinh chạy qua chạy lại lôi kéo không ít người qua đường dừng bước. Đám con trai do Lão Tam Lý Vĩ Lộ và Liên Tiểu Hổ ở ngoài bận rộn duy trì trật tự, tất cả mặc áo thun màu đen, sau lưng là bốn chữ "Thiên hành đạo quán" viết theo lối chữ thảo.

Mất mười ngày chuẩn bị, ai nấy đều thuần thục lắm rồi.

Đám đông tụ tập bàn tán rất đông, nhận tờ rơi in màu, bàn tán không thôi.

Tương Chu còn nhìn thấy Vương Đồng Quang tới, hắn hơi bất ngờ, Vương Đồng Quang còn dẫn theo bốn năm người bạn, đều là bạn bè thân nhất trong vòng tròn của hắn, trong đó một là con trai phó kiểm sát, một cô gái nhà mở công ty Trung dược lớn, mọi người gọi là "nữ dược vương", vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, cứ tò mò nhìn Trương Chu.

“ Ê Nhị Oa, đây là chuyện làm ăn của Trình tiểu ca à? “ Vương Đồng Quang chủ động lấy điếu thuốc lá ra mời: “ Tao chuyên môn dẫn bạn bè tới hưởng ứng này, kỳ thực hôm qua bọn tao tới rồi, nhìn thấy đông quá, nên không gây phiền phức cho bọn mày làm gì ... Sau này có rắc rối gì, cứ nói một tiếng.”

Tương Chu nhận lấy điếu thuốc, không ngại hỏi thẳng: “ Sao mày đổi tính thế?”

“ Trước kia người anh em không hiểu chuyện, mày đừng để ý. “ Vương Đồng Quang hôm đó không biết thân phận của Trình Nhiên, Trình Phi Dương là nhân vật thế nào chứ, con bà nó, đến xã hội đen cầm súng còn bị người ta phi thân truy sát, đám người Phục Long đúng là không biết sợ chết. Cuộc đấu tranh này ai thắng ai bại thì đường dài mới biết ngựa hay, nhưng nhân vật như Trình Phi Dương rõ ràng không nên đụng vào, người ta dù sa cơ thất thế đi ra giang hồ lăn lộn dư sức rồi.

Hôm đó Vương Đồng Quang trở về đúng là bị lời cho cha hắn làm sởn gai ốc, nhưng hắn cũng là loại sảng khoái, chuyện đã thế rồi, không hẹp hòi để bụng, dứt khoát hóa can qua thành bạch ngọc luôn.

Kệ Tương Chu vẫn nửa tin nửa ngờ, thấy có chỗ trống liền vẫy tay bảo bạn bè vào chiếm chỗ trước, ở lại trò chuyện.

Hai khu tập thể ở gần nhau, khó tránh khỏi mâu thuẫn, nhưng mà tuổi này thì thù oán gì lớn được, kiểu như hàng xóm láng giềng không cãi nhau vài câu không vui vậy, ngẩng đầu cúi đầu thấy nhau, ngồi xuống làm chén rượu, có gì trong lòng nói ra là mâu thuẫn tiêu tan.

Nhìn Tương Chu một mặt chỉ huy phục vụ viên chưa thuần thục, một mặt giải quyết sự cố nhỏ xung quanh, quán đông như thế mà hắn điều hành đâu ra đó, Vương Đồng Quang không khỏi nhìn với cặp mắt khác: “ Nhị Oa, mày có tài đấy.”

“ Tài gì đâu, quen rồi thôi, mấy năm qua chuyện gì tao cũng làm rồi, từ từ tổng kết ra kinh nghiệm, cũng chỉ làm được mấy cái việc vặt vãnh, kỳ thực nơi này kinh doanh kiểu gì, làm sao để có lãi, tới nay tao chả hiểu ... Nhưng ít nhất tao có thể giải quyết mấy chuyện nhỏ này cho cậu ấy. “ Tương Chu thực sự từ bưng bê quán ăn, quản lý quán nét, ra ngoài mặc áo cao su mời khách, thậm chí ra công trường làm việc, tiếp xúc đủ thứ chuyện trời ơi đất hỡi rồi, biết xử lý nó:

Vương Đồng Quan thấy mình thực sự không bằng, trừ nhiều tiền chút, thủ đoạn chơi bài cao một chút nếu quẳng hắn vào vị trí Tương Chu bây giờ, chắc mười phút là hắn nổi điên.

Không làm phiền Tương Chu nữa, quay về chỗ đám bạn bè đang tìm hiểu trò chơi mới, hắn có vẻ thiếu tập trung, giống đang suy nghĩ cái gì.

Trình Nhiên từ tầng trên đi xuống, ghé tai Tương Chu chỉ dẫn vài câu, có người giống phóng viên đang chụp ảnh xung quanh, liền tránh vào một góc, ăn mặc giống học sinh bình thường tới chơi vậy, không gây chủ ý chút nào.

Thi thoảng lại đi qua chào đám bạn bè trong khu tập thể, nhìn vào trong quán thấy đoàn người Vương Đồng Quang, hơi bất ngờ rồi cười gật đầu với hắn, Vương Đồng Quang vẫy tay đáp lại.

“ Đó là Trình tiểu ca mà anh nói đấy à? Khá soái đấy.” Cô gái mặc váy thời thượng ngồi phí bên kia bàn nhìn thấy hỏi:

Một nam tử ngẩng đầu lên: “ Con của tổng giám đốc Phục Long đấy à, gần đây mấy người trong viện kiểm sát tới tìm cha tôi nói chuyện cải tạo hệ thống gì đó cũng nhắc tới Phục Long, xem ra định dùng thiết bị của họ ... Ê ê, tới lượt tôi mà, ăn gian hả, mà quân của tôi có đặt chỗ đó đâu ...”

Qua loa vài câu cả đám vùi đầu vào chinh chiến trên chiến trường giả tưởng.

Tối ngày khai trương tổng kết doanh thu, được hơn một vạn bốn nghìn đồng.

Quán board game ở tầng 1 được hơn 1000 mét vuông, đặt 34 bàn thường, 5 cái bàn dài tám người, có thể chứa 120 khách, đồ uống không quá đắt, thường là mười đồng, đó cũng là mức chi tiêu bình quân của một người. Trình Nhiên không nâng giá lên cao hơn, là để người tới chơi không phải mang gánh nặng tâm lý, nhưng chủ lực chi tiêu là lấy giai tầng cơ sở tiền lương có thực lực kinh tế nhất định, phương thức xã giao bằng game mới mẻ này, kỳ thực biến tướng thu hút bộ phận đó.

Ngoài ra còn có thu nhập nhờ bán board game.

11 giờ đóng cửa, biết được tình hình thu nhập, Tương Chu cảm giác như ngồi trên đống vàng, đây là số tiền hắn chưa từng thấy.

“ Như vậy một tháng chẳng phải kiếm được ba bốn chục vạn sao?”

Trình Nhiên nhìn xấp tiền dày trước mắt, trong lòng rất vui vẻ, đây là thành quả bước đầu sau thời gian dài chuẩn bị lên kế hoạch: “ Chớ quên chi phí chúng ta bỏ ra lớn thế nào, đừng quên chi phí vận hành không rẻ. Chúng ta là người đi đầu, cho nên nếm mật ngọt, ngoài ra có lúc cao điểm và vắng khách, không thể lấy con số ngày đầu ra làm chuẩn được.”

Tương Chu tự tin: “ Chúng ta sẽ từng chút từng cải tiến, tôi tin chất lượng phục vụ đi lên, trải nghiệm tốt rồi, làm ăn không kém được.”

Trình Nhiên mở hai chai coca, đưa hắn một chai: “ Vì tương lai.”

Hai chai coca chạm nhau, cả hai cùng ngửa cổ tu ừng ực, cảm giác mát lạnh sáng khoái lan tỏa toàn thân.

Tương Chu hét lớn: “ Sướng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận