Trùng Nhiên

Chương 645: Phố K (2)

Chính khách Mỹ có thành kiến với Trung Quốc không ít, cho nên lần này cha y tới hợp tức kỹ thuật, tiền đồ gập ghềnh, mở ra cục diện mới hay không rất khó nói.

Đương nhiên, chuyện dù khó đến mấy thì cũng phải đi bước đầu tiên, lĩnh vực khoa học công nghệ cao trong nước một nghèo hai trắng sao so được với nước Mỹ, muốn tiến bộ thì phải học người thầy giỏi nhất.

Đi lang thang một lúc thì Trình Nhiên thấy đói, cũng tới buổi trưa bọn họ kiếm tiệm humburger để ăn, mùi vị không khác mấy ở trong nước, đi mấy vạn ki-lô-mét để ăn cái humburger, Trình Nhiên thấy mình đúng là có một không hai.

Giữa trưa cũng là nửa đêm trong nước, mà Trình Nhiên thức đêm nhiều nên không cảm thấy gì, tới nơi lạ cũng khó ngủ nên lang thang tiếp, thi thoảng chặn vài người lại hỏi han, đối phương đều rất vội vã nên y không làm phiền nhiều. Đây là thành phố có nhịp sống rất gấp, không thong thả như ở Thành Đô.

Đến lúc phố xá lên đèn bọn họ mới quay về địa điểm hẹn trước, nơi nơi Điền Phong đứng ở cửa đón, đây là một nhà hàng cao cấp địa phương, ở trước cửa có phục vụ viên mang rất nhiều loại ca vát cho bọn họ lựa chọn, đây là đặc điểm của quán ăn này, mọi người phải ăn mặc chính thức đeo ca vát, nói trắng ra là để tạo cảm giác nghi thức.

Nghe nói nghị sĩ quốc hội và cao tầng chính phủ dùng cơm ở đây nhiều không kể xiết, nói không chừng đang ngồi ở bàn ngay bên là vị bộ trưởng hoặc nghị sĩ bang nào đó.

Đi vào bên trong nhà hàng đúng là ai cũng ăn mặc chính thức thật, đoàn người phía Phục Long thì không cần nói, mặc vest lên máy bay cơ mà, đi ra nước ngoài là chuyện to tát lắm. Ngoài ra có Robert của công ty vận động hành lang kia và một quan viên bộ thương mại.

Trình Phi Dương trước kia học kỹ thuật toàn bằng sách tiếng Anh, trình độ đọc hiểu tiếng Anh ở lĩnh vực chuyên môn còn ăn đứt Trình Nhiên, chỉ là năng lực nghe nói thì nát, trình độ khẩu ngữ không hơn nổi Điền Phong chỉ biết nói "Are you ok?".

Thế nên Tôn Quảng Chấn làm nhiệm vụ phiên dịch.

Quan viên Mỹ kia tên là Benjamin không phải là người tích cực, nói không nhiều, nhưng khi ông ta nói thì phía Phục Long ngừng giao lưu, nghe đối phương nói, dù chẳng hiểu.

Đó không phải là đối phương làm cao, mà là do bên bọn họ không đủ tự tin, coi bản thân ở vị trí thấp hơn là tất nhiên.

Toàn bộ tiết tấu do đối phương nắm giữ.

Theo ông ta nói bọn họ sẽ phải trải qua ba quy trình, thứ nhất là thẩm tra bản quyền, thứ hai thẩm tra kỹ thuật, thứ ba là thẩm tra tiêu chuẩn kỹ thuật.

Đối phương đưa ra rất nhiều vấn đề, có câu hỏi gần như chất vấn, thậm chí không hề che giấu thành kiến và suy đoán.

Trình Nhiên tập trung lắng nghe phân tích tâm thái của Benjamin, theo cảm nhận riêng y, thái độ của ông ta rất cứng rắn, song cũng có cố gắng giao lưu với phía Phục Long để tìm hiểu mục đích của họ, không phải là một mực làm khó một cách vô lý.

Điều này cũng đồng nghĩa là thành kiến tự nhiên rất sâu, không lạc quan lắm.

Bữa cơm kết thúc, Benjamin rời đi, cao tầng Phục Long cảm thụ được áp lực từ sự bất tín nhiệm, tâm tình mọi người không tốt, thanh toán tiền, bữa này hết hơn 2500 USD, trong đó riêng chai rượu vang mà Benjamin thích đã hơn 800 USD.

Sau đó từ phía Robert biết, quan viên như Benjamin, thu nhập hàng năn tầm hơn trăm nghìn USD, thuộc giai cấp trung lưu, nhưng phải nuôi gia đình, con trai lớn ông ta học đại học Princeton, chi phí đắt đỏ, còn phải gánh khoản nợ đại học. Bình thường ông ta không ăn mấy chỗ này, hôm nay có phía Phục Long với công ty vận động hành lang thanh toán mới đến đây, và đây cũng là nguyên nhân khiến nhà hàng cao cấp ở phố K làm ăn phát đạt.

Cho nên có câu nói, nhiều luật pháp nước Mỹ không soạn ra ở quốc hội mà là ở nhà hàng phố K.

Hai ngày sau đó đoàn người Trình Phi Dương tiếp tục gặp quan chức nước Mỹ, tin tức bắt đầu tổng hợp lại, hiện giờ công ty Trung Quốc tới phố K không chỉ có bọn họ mà còn có công ty khác đang hoạt động.

Vận động hành lang khác kiểu chạy chọt ở Trung Quốc, là gì, đó là ở Trung Quốc thì làm một cách lén lút, ở đây thậm chí còn tổ chức một cách rình rang, nên ở phố K, thứ ít lo thiếu nhất là thông tin.

Ba ngày sau Trình Phi Dương nhận được lời mời tới từ nam nhân mặc vest, biểu thị mình tới từ hội thương mại Trường An.

Trình Nhiên nhớ hôm mình tới nước Mỹ có gặp đoàn người này, có phóng viên đón đợi, hôm sau y có đọc tin trên báo, vài nhân vật trong đó không hề xa lạ với y.

Người tới giới thiệu rõ ràng mục tiêu và tôn chỉ tổng thể của phái đoàn thương mại của họ, cuối cùng mới kín đáo tỏ rõ ý đồ với Trình Phi Dương.

Hành vi Phục Long tới Mỹ tìm kiếm hợp tác nghiên cứu kỹ thuật, rất có khả năng sẽ cho một số người đang tuyên truyền luận điệu "uy hiếp từ Trung Quốc" có cái cớ.

Đương nhiên hoạt động của Phục Long chưa chắc ảnh hưởng lớn như vậy, dù sao ít nhiều cho người ta thêm ít lý do, nên tránh được thì tránh.

Đối phương còn hết sức đường hoàng nói tới chiến lược lớn của quốc gia hiện nay là gia nhập WTO, hiện đang là thời điểm mấu chốt, bọn họ hiểu hành vi muốn tiến vào chuỗi sản nghiệp của Phục Long, tham vọng rất hùng tráng. Nhưng ở mặt công nghệ, nước Mỹ bất kể là quốc hội hay chính phủ đều theo dõi kỹ, không để uy hiếp xuất hiện.

Vì thế Phục Long trước tiên hãy làm tốt phận sự của mình, đừng đụng chạm tới dây thần kinh mẫn cảm của quần thể lợi ích nước Mỹ. Nếu không hành động của Phục Long sẽ khiến cho cuộc đàm phán của rất nhiều công ty thuộc hội thương mại Trường An rơi vào thế bị động.

Người ta chuyển lời xong, Trình Phi Dương nghe hết khéo léo từ chối lời mời dự tiệc của phía đoàn thương mại Trường An, rõ ràng anh ngay từ đầu đã vung đao lên, còn muốn người ta vươn cổ ra à, cho dù là đồng hương, nhưng bữa tiệc này này còn tham gia làm gì nữa.

Trình Nhiên cảm thấy rất tức cười, đối phương dựa vào cái gì đưa ra yêu cầu trịch thượng đó.

Dù y biết hiện giờ có các công ty khác cùng lĩnh vực với Phục Long đang hoạt động ở phố K, bọn họ tất nhiên không muốn Phục Long có được kỹ thuật hạch tâm, nhưng thông qua cách này đòi Phục Long cúi đầu.

Trình Nhiên có chút mơ hồ về tâm thái bề trên của đối phương.

Đối phương có thể dùng thủ đoạn ngáng chân, phá đám, y đều hiểu, nhưng kiểu "chỉ đạo" này vô cùng vớ vẩn.

Xem ra phía bên đó không bận tâm thái độ của phía Phục Long, mà bọn họ chỉ cần truyền lời tới thôi.

Chuyến đi này vốn khó khăn rồi, Trình Nhiên e còn nhiều vấn đề, hơn nữa lại tới từ chính đồng hương trong nước.

Ngày hôm sau có một người quen tới tìm, Ngô Chi Sơn nguyên tổng giám đốc Bối Thác Thành Đô.

Ngô Chi Sơn cạnh tranh với Phục Long ở tỉnh Tứ Xuyên gặp bất lợi, sau đó phó tổng giám đốc Vương Lập Cương vì vụ án Lôi Vĩ mà sa lưới pháp luật, hắn được điều tới tổng bộ Bối Thác Thượng Hải, ngồi ghế phó tổng giám đốc, quyền lực không thấp.

Trong phái đoàn thương mại Trường An tới Washington có cả công ty Bối Thác, Ngô Chi Sơn là đại biểu.

Con người Ngô Chi Sơn kỳ thực không tệ, có một mặt đàng hoàng, hắn và Trình Phi Dương từng gặp nhau trong rất nhiều cuộc họp chính phủ lẫn ngành nghiệp, trò chuyện trao đổi với nhau, dù Phục Long và Bối Thác có đâm nhau ứa máu, hắn vẫn trò chuyện khách khí, không đánh mất phong độ.

Ngô Chi Sơn tới làm Trình Phi Dương bất ngờ, đây là nhân vật cấp bậc trong cả sản nghiệp viễn thông, được gọi là "học thấu Đông - Tây", có cả bài viết đưa tới cho thủ trưởng tối cao, vì thế mới có điều chỉnh cục diện viễn thông như bây giờ, Trình Phi Dương sao dám coi hắn là bại tướng, nên nhiệt tình đón tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận