Trùng Nhiên

Chương 101: Mùa hè năm 1997. (1)

Một chiếc xe ô tô mang biển chính phủ lái vào phía sau Ly Sơn, men theo con đường núi quanh co tới cấm khu quân sự của bộ đội Lôi Đạt. Đây là nơi mà thành phố cho tới giờ vẫn chưa tiến hành khai thác du lịch, phong cảnh nguyên sơ độc đáo, thiếu khách sạn cơ sở giải trì, nhưng thắng ở chỗ yên tĩnh, lại có bộ đội đóng quân, không có người nhàn tản quấy nhiễu.

Lý Tĩnh Bình thường tới nơi này leo núi rèn luyện, từ cấm khu quân sự đi vào, leo chừng năm sáu dặm đường núi, lên tới đỉnh uống ngụm nước suối, trong lành ngọt mát. Lại đón gió núi bốn bề, bao nhiễu phiền nhiễu do công tác gây ra bị đưa đi hết. Đó là bí quyết để ông ta duy trì thể lực và đầu óc tỉnh táo.

Mặc trang phục thể thao leo một mạch lên tới đỉnh núi, Lý Tĩnh Bình quay đầu lại thì thư ký Tôn Vĩ đã bị tụt lại một quãng khá xa, đợi hắn lảo đảo tới nơi, Lý Tĩnh Bình chê thể lực của hắn quá kém.

Tôn Vĩ chỉ bộ đồ thể thao có hình Scooby-Doo nói đứt quãng: “ Thị trưởng, hôm nay ngài … mặc chiến bào con gái tặng, làm sao tôi thắng được ... Chỉ là bộ trang phục này, không thích … hợp mặc bên ngoài.”

Lý Tĩnh Bình cúi đầu nhìn hình con chó lớn trước ngực đang ngoạc miệng cười, thấm thoắt mà Khương Hồng Thược đã đi gần một tháng rồi, ông rất nhớ nhung, cái áo này trước kia Khương Hồng Thược bắt thế nào ông cũng không chịu mặc, giờ chủ động mặc lên cho vơi nỗi nhớ: “ Hồng Thược cố tình đấy, con bé nghịch lắm.”

“ Nói ra cái tên Hồng Thược cũng rất đặc biệt, ở Sơn Hải chúng ta, đường lớn ngõ nhỏ đều có người rao bán khoai lang, cô bé chắc xấu hổ lắm.”

“ Biết làm sao, tên nó do ông ngoại nó đặt, đó là cái tên trẻ con rất thịnh hành ở niên đại của ông cụ mà.”

“ Hồng Thược lúc này hẳn đang làm quan cuộc sống mới ở Thành Đô rồi. “ Tôn Vĩ khen ngợi: “ Cô con gái của thị trưởng cũng giỏi thật, muốn đứng đầu một cái là đứng đầu được ngay, đó là nhờ gien di truyền tốt.”

Lý Tĩnh Bình buồn phiền: “ Nó ở bên cạnh thì phiền không thôi, nó đi một cái làm lòng tôi cứ trống rỗng, có điều cũng yên tâm làm việc rồi, không cần mỗi ngày đúng 5 giờ 30 phải về nhà theo yêu cầu của nó nữa. Năm sau thành phố chúng ta được chọn tổ chức lễ hội du lịch quốc tế, là cơ hội nhảy vọt trăm năm khó gặp của Sơn Hải. “

“ Đúng thế ạ. “ Tôn Vĩ phụ họa: “ Sơn Hải chúng ta là thành phố du lịch hàng đầu quốc gia, bất kể hoàn cảnh địa lý hay phong cảnh đều được trời cao ưu đãi, nhưng mà Phù Châu ở bên cạnh thèm đỏ mắt, bọn họ chỉ hận chúng ta không phá được vụ án 6.2, hỏng ở chuyện đó, giờ họ thất vọng lắm.”

“ Đừng có bình luận bừa bãi. “ Lý Tĩnh phê bình, thư ký này của ông ta năng lực công tác cao, khiếm khuyết là còn trẻ, nói chuyện hơi tùy ý một chút: “ Chuyện này cuối cùng cũng ở lại thành phố chúng ta rồi, không cần quan tâm chuyện khác nữa. Giờ tỉnh cấp hai tỷ tài chính tiền kỳ, sẽ lần lượt tới nơi, chúng ta phải tính cho kỹ, làm sao để dùng tốt số tiền này.”

“ Thị trưởng vẫy giữ ý định xây nhà xí trước ạ? “ Tôn Vĩ hỏi, ý đồ này lúc vừa đưa ra, rất nhiều người bất ngờ và hoài nghi,

Lý Tĩnh Bình đứng ở đỉnh núi nhìn xuống thành phố: “ Năm sau trước tổ trù bị tỉnh nghiệm thu, thành phố ta phải hoàn thành xây dựng 188 nhà về sinh công cộng.” Người ta nói, thành phố Nhã Lệ là tiểu Thành Đô trong tỉnh, tổng giá trị sản xuất, kinh tế đều trước chúng ta, lần này chúng ta nhất định mượn luồng gió du lịch để phát triển. Năm sau xem chỉ tiêu, nói không chừng chúng ta sẽ lên vị trí thứ hai tỉnh, cái danh "Tiểu Thành Đô" cũng bị chúng ta cướp mất.”

Lý Tĩnh Bình biết Tôn Vĩ thực lòng chú ý tới chính tích của ông, thời buổi này, chính tích đều lấy GDP làm chỉ tiêu khảo hạch, cứ lấy con số ra, đó là thứ không ai cãi lại được.

Thế nhưng Lý Tĩnh Bình cho rằng chấp chính một phương không chỉ có con số kinh tế khô khan, có gì bằng nhìn địa phương mình chấp chính thay đổi từng ngày, nhìn từng công trình thiết thực với kinh tế dân sinh từng bước thành hiện thực, có gì kiêu ngạo hơn nhìn đời sống người dân tốt hơn.

Khi Lý Tĩnh Bình đang nhìn ngắm thành phố, hoạch định ra tương lai cho thành phố Sơn Hải, ông nhận được một cuộc điện thoại tới từ Bắc Kinh.

Ông cụ bảo Lý Tĩnh Bình về nhà một chuyến.

Đặt điện thoại xuống, Lý Tĩnh Bình còn chưa hết ngạc nhiên.

Bình thường chỉ khi nào lễ tết, ông cụ nói với mình một hai câu cũng là hiếm rồi, thậm chí ngay cả khi Khương Hồng Thược gặp nguy hiểm, ông cụ cũng không nói gì, vậy mà lại có chuyện gì khiến mình phải về một chuyến?

Không kịp nghĩ nhiều, Lý Tĩnh Bình an bài Tôn Vĩ sắp xếp lịch trình mua vé máy bay lên thủ đô.

Kỳ nghỉ hè tới rồi, sau khi có sự tham gia của tập đoàn Hoa Cốc, chuyện cải tổ ở Hoa Thông đã chính thức khởi động, thời đó quốc xí cải tổ thường là dùng cách đem tài sản công ty bán cho nhân viên nội bộ.

Tuy nói là tiến hành đấu thầu công khai là phương pháp minh bạch nhất, nhưng vì áp dụng thực tế rất khó, cho nên phải từ bỏ, đặc biệt là công ty thiên hướng kỹ thuật như Hoa Thông, công khai sẽ bất lợi cho việc giữ bí mật thương nghiệp, cho nên chuyển nhượng nội bộ gần như thành phương thức duy nhất.

Được sự trợ lực của Tạ Hậu Minh, Trình Phi Dương sẽ chiếm 60% cổ phần ở công ty cổ phần hữu hạn Tân Phục Long thoát thai từ Hoa Thông, Hoa Cốc chiếm 30% cổ phần, còn nhân nhân viên chức khác chiếm 10%.

Trong mắt tổng công ty ở Thành Đô, công ty con tại Sơn Hải là gánh nặng, khi tổ thẩm tra xuống bị cản trở phải quay về, tổng công ty coi như đã vứt bỏ cái đống lộn xộn này. Nếu có thể biến nó thành tiền vốn sung túc quay về tổng công ty, đây được coi là chính tính giữ tài sản quốc hữu không bị thất thoát, giám đốc công ty con là Tống Hoa cũng được điều tới một công ty trực thuộc ở Thành Đô làm giám đốc, so với công ty con ở thành phố nhỏ thì khác biệt trời với đất, nên ông ta tích cực tác thành.

Đám người Triệu Bình Truyền không ngờ đã giúp Trình Phi Dương một việc lớn, bởi bọn họ tổ chức biểu tình bao vây cửa công ty con, tổng công ty càng cho rằng công ty con ở Sơn Hải là ung nhọt cần cắt bỏ sớm, nên khi Hoa Cốc đánh tín hiệu, mọi chuyện trở nên dễ dàng.

Dưới sự nhiệt tình của nhiều bên như vậy, chuyện không thuận lợi mới quái.

Thông thường mà nói khâu an bài và bồi thường công nhân viên chức là phiền phức nhất khi cải tổ, công chức nhà nước, đâu nói đuổi là đuổi được, phải có trách nhiệm chứ. Lúc mới đầu, tất cả mọi người không tin vào công ty mới được cải tổ, nhiều người đã trải đường lui rồi, chỉ muốn lấy tiền bồi thường cho xong, nếu phải mua tuổi nghề của nhân viên, sẽ là số tiền mặt cực lớn. Thế nhưng khi Hoa Cốc tham gia vào công ty mới, thế thì chuyện khác hẳn rồi, không ít người muốn chia công ty muốn lấy tiền đổi ý, ngược lại bày tỏ nguyện vọng tới công ty mới.

Song vẫn có nhiều người quyết đoán, cho rằng cầm tiền vào tay mới chắc.

Thế nhưng Trình Nhiên cho rằng, thế nào cũng có một ngày những người kia nhìn lại phải dậm chân đấm ngực. Chỉ người đứng trên dòng sông dài thời gian mới có cơ hội nhìn lại như thế, luôn thấy những người vì tầm nhìn hạn hẹp, khiến sau này phải cảm khái "tạo hoa trêu người ..."

“ Trình Nhiên, có thấy bản kế hoạch công ty mới của cha đâu không? “ Trình Phi Dương ở trong phòng tìm tài liệu vừa hỏi.

“ Đây đây ạ. “ Trình Nhiên ở trong phòng nói vọng ra, sau đó chạy ra ngoài phòng khách, miệng ngậm cái bánh, tay cầm tập tài liệu dày hơn cả sách giáo khoa, vừa đi còn vừa cố đọc nốt: “ Con đang đọc dở, cha đợi con một chút.”

“ Cái thằng bé này lại xem mấy thứ của người lớn rồi. “ Trình Phi Dương đi tới cầm lấy bản tài liệu này, đánh lên đầu Trình Nhiên: “ Xem cái này làm gì, con hiểu được chắc?”

Gần một tháng qua hắn cứ mất tài liệu gì thì thủ phạm chỉ có một mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận