Trùng Nhiên

Chương 326: Bầu trời này phải đổi rồi.

Thị trường là như thế, khi một công ty nào đó lũng đoạn, sẽ xảy ra chuyện chèn ép độc đoán, nhưng Bối Thác tát áo vét cá thế này, đánh mất hết lòng người, được không bằng mất.

Bối Thác để nhà cung ứng của mình tới tìm đối thủ là thất bại của họ.

Đồng thời đây cũng là cơ hội cho Phục Long, Trình Phi Dương suy nghĩ một lúc nói: “ Thế này đi, Phục Long sau này còn phải cần tới mọi người, dựa theo tiêu chuẩn thị trường bây giờ để xác định, giá cả không để mọi người thua thiệt. Lão Chương, anh thấy sao?”

Lão Chương là Chương Bắc, nhà cung ứng lâu năm của Hoa Thông, trước kia Trình Phi Dương còn ở Sơn Hải đã tiếp xúc rồi, vẻ mặt khổ sở:” Tổng giám đốc Trình, không phải mọi người không đồng ý, ai lại chê việc, nhưng mà giờ tiền hàng ở trong tay Bối Thác, chúng cũng lo chúng tôi ngả sang Phục Long, nên siết rất chặt, chúng tôi không có tiền xoay vòng vốn. Vả lại Vương Lập Cương có quan hệ với giới hắc đạo Thành Đô, qua lại mật thiết với Bang Lôi Vĩ ... Chúng tôi đều là người làm ăn đàng hoàng, sao dám dính dám tới chúng. Tổng giám đốc Trình, chúng tôi tới tìm anh là mong anh nể tình nghĩa xưa, chúng ta không trống giong cờ mở làm gì, chúng tôi chỉ cần một ít đơn đặt hàng của Phục Long, lén lút làm, qua khó khăn này là được.”

Trình Nhiên cũng đang chống cằm suy nghĩ biện pháp thì nghe cha y nói một câu phun bánh ra ngoài.

“ Làm thế không phải biện pháp giải quyết, Phục Long đang kỳ phát triển, cần nhà cung ứng. Thế này đi, tôi ứng trước cho các anh 40% tiền hàng, bù tổn thất tiền hàng bị giữ của các anh, nhận đơn hàng của Phục Long hay không các anh tự quyết.”

Từ Lan rót trà cho Trình Nhiên run tay, suýt nữa khiến con bị bỏng.

Lão chồng mình muốn bại gia rồi.

Hai mẹ con họ còn thế, khỏi nói trong phòng khách, đám nhà cung ứng đứng bật dậy, ai nấy nhìn nhau, nếu Phục Long có thể ứng trước tiền hàng, có tài chính quay vòng, bọn họ sợ gì bị Bối Thác bóp cổ.

Vị xưởng trưởng gầy gò râu dê bước tới, dùng cả hai tay nồng nhiệt nắm tay Trình Phi Dương: “ Tổng giám đốc Trình đúng là người làm ăn lớn ... Rất thẳng thắn, nhưng cho tôi hỏi thẳng, Phục Long có được bao đơn đặt hàng?”

Đúng là người tinh minh, dù Phục Long ứng trước tiền, nhưng đơn đặt hàng quá ít, chẳng phải được không bằng mất.

Người khác có suy nghĩ tương tự.

Trình Phi Dương ra hiệu cho mọi người ngồi xuống: “ Tôi hứa ngay tại đây, chúng tôi tới Thành Đô là để chiếm thị trường này, các anh nhìn đi, người chúng tôi đi Miên Thành, Quảng An, Vu Thành ... Giờ thị trường thế nào, chúng tôi chiếm 90% rồi, Thành Đô rồi cũng thế. Hơn nữa không chỉ vậy, chúng tôi còn làm miếng bánh lớn hơn nữa, tương lai đơn hàng của Phục Long chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn, chúng tôi cần các anh làm cánh tay trái phải cho Phục Long.”

Lần này đám đông bình tĩnh hơn, người trầm mặc suy tư, người có vẻ kiêng kỵ.

Nam nhân vừa thấp vừa béo, bụng to vượt mặt lên tiếng: “ Tôi nói trước luôn, chỉ cần tiền tạm ứng của Phục Long chuyển vào tài khoản, tôi cho máy chạy. Kệ mẹ Bối Thác, mấy năm qua chịu ấm ức đủ với bọn chúng rồi.”

Người ở bên do dự: “ Lão Vương, Vương Lập Cương tới kiếm chuyện thì sao?”

“ Cứ đến, cả nhà Vương Đông Minh này ở đó, muốn mạng cứ lấy, trước kia không có đường nào khác phải theo hắn, giờ lão tử không chơi nữa.”

“ Nói hay ... Nói hay.”

Nói hay thì nói hay, chả giải quyết được gì cả, chuyện này phải thong thả thương lượng, xem đơn đặt hàng Phục Long thế nào đã, đáng để liều không.

Chương Bắc nửa lo âu nửa cảm kích nói: “ Lão Trình, chúng ta quen biết lâu năm rồi, tôi tin con người anh nên mới dẫn đám huynh đệ tới đây ... Giờ anh ôm lấy việc này phải đề phòng Vương Lập Cương, thằng cha đó chuyên chơi trò bẩn thỉu, quan hệ rộng. Bang Lôi Vĩ ở Thành Đô tiếng tăm cũng có, đồn đại có cả người mất mạng trong tay chúng, lũng đoạn mấy công trình trong thành phố ... Năm ngoái Thành Đô có vụ nổ súng giữa đường là do chúng làm, sau đó có người nhận tội thay. Trước đó có tin đồn râm ran nói Bối Thác muốn tìm người hắc đạo dạy bảo anh, tuyệt đối không phải chỉ nói chơi đâu.”

Đám nhà cung ứng kéo nhau đi, mỗi người một tâm sự riêng, chẳng nhẹ nhàng hơn lúc đến, không ít người đánh mắt với đoán chừng là muốn kiếm chỗ nói chuyện.

Trước kia không có cách nào khác thì cắn răng mà chịu đựng, giờ có hi vọng, đâm ra lo được lo mất.

Nhưng mà quà thì họ để lại hết, Trình Phi Dương nhét vào tay họ trả lại, họ chạy nhanh như trộm, bất lực nhìn phòng khách toàn trừng gà, hoa quả, bánh trái rồi rượu thuốc: “ Anh cứ hai ba ngày lại nhấn mạnh không được nhận quà của khách hàng, đối tác, đôi khi phải thừa nhận, từ chối là việc vô cùng khó khăn.”

Từ Lan vào phòng khách, lo âu nói: “ Phi Dương, em nghe họ nói tới Bang Lôi Vĩ gì đó ...”

Trình Phi Dương ngắt lời, hắn xuất thân quân ngũ không để những kẻ đó vào mắt: “ Đám hắc đạo chỉ có thể làm mấy việc lén lút thôi, không phải chính đồ, Phục Long nên phát triển thế nào vẫn làm thế.”

Từ Lan chưa kịp nói thêm thì Điền Phong đã tới cửa gọi: “ Lão Trình, Tôn Quảng Chấn từ Mỹ về rồi.”

“ Ở đâu?”

“ Đang ở dưới lầu.”

“ Vậy bảo lên nhà đi ... “ Trình Phi Dương chỉ đống quà cáp xung quanh: “ Mấy người bên cung ứng mang tới tặng đấy, nhà tôi ăn không hết, anh lấy một ít đi.”

Điền Phong cười ha hả: “ Anh giữ lấy đi, có phải gì quý giá đâu, quy tắc là chết, người là sống, nếu cứ khư khư quy tắc, đừng hòng công tác, xã hội này nghìn năm là thế, anh chống sao được ... Xem Trình Nhiên kia kìa.”

Cả nhà quay sang một cái, té ra Trình Nhiên đã lục lọi trong đó vài thứ mình thích ăn đầy mồm rồi, còn giơ ngón cái tán đồng với Điền Phong, thấy cha trợn mắt với mình, nhe răng cười khen: “ Cha, vừa rồi thật khí phách.”

“ Chuyện này cha vốn biết trước khi tới Thành Đô rồi nên mới dám quyết như thế, ban giám đốc thông qua từ trước, nếu danh tiếng Bối Thác mà tốt một chút, cha dám tới Thành Đô đấu với họ sao? Bọn họ ỷ độc chiếm thị trường làm xằng làm bậy thì Phục Long phải làm việc thuận lòng người. Trình Phi Dương tự tin nói: “ Bầu trời này sớm phải đổi rồi.”

Lát sau Tôn Quảng Chân mặc vest trang trọng đi vào, thời gian trước hắn được phái tới Tennessee tham gia triển lãm thiết bị điện tử viễn thông. Phục Long cũng đang tích cực tìm kiếm cơ hội ở thị trường nước ngoài, mặc dù sản phẩm của Phục Long chưa được thị trường cao cấp bên ngoài tín nhiệm, nhưng ở mặt thiết bị hàm lượng kỹ thuật thấp lại có ưu thế, chất lượng không kém nước ngoài, mà lại có ưu thế giá, cho nên Phục Long phái không ít đội ngũ ra nước ngoài xem có cơ may nào không.

Tôn Quảng Chấn trở về, thần sắc mệt mỏi, nới lỏng cà vạt nói: “ Khi chúng tôi giới thiệu sản phẩm, người ta hỏi Trung Quốc mà cũng có công ty sản xuất thiết bị à? Từ đầu tới cuối không ai tin tưởng, chúng tôi tìm tới những công ty nhỏ, quy mô vài chục vạn USD, hợp tác cũng không thành công. Người của Ủy ban Đầu tư Nước ngoài tại Hoa Kỳ tới ngăn cản, khinh người quá lắm.”

Trình Phi Dương không quá thất vọng: “ Công ty trong nước muốn tiến vào Mỹ, đặc biệt ở lĩnh vực kiến thiết kỹ thuật công nghệ, họ đề phòng rất nghiêm. Thứ tới họ cũng không tin tưởng thực lực của chúng ta, tóm lại muốn vào thị trường của quốc gia phát triển là sách lược lâu dài, không thể kỳ vọng thành ngay được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận