Trùng Nhiên

Chương 613: Ai đó là ai.

Từ khi cuộc phóng vấn này của Vương Ngọc Lan với cha mình trên báo, Trình Nhiên thấy không khác gì bị cha mình đào hố đẩy xuống, lại còn không phụ trách lấp đất.

Mấy cái chuyện xấu hồi nhỏ của Trình Nhiên, cha y kể tới sung sướng, ai xem bài phỏng vấn này chứ Trình Nhiên xem không nổi, mình có còn là trẻ con đâu, kể ra mấy chuyện này phải hỏi mình chứ? Chẳng lẽ không lộ tên thật là không sao à?

Không tôn trọng tí nhân quyền nào cả.

Có điều hi vọng cha mẹ Trung Quốc biết tôn trọng nhân quyền con cái thì …. thì chẳng biết tới bao giờ nữa, đại khái mấy chục năm sau Trình Nhiên chưa thấy cải thiện là bao.

Nhưng trong bài báo có những chuyện Trình Nhiên chẳng nhớ nữa, vậy mà người nhìn y khôn lớn, định sẵn không thể theo y tới cuối cùng lại luôn ghi nhớ.

Thế nên dù rất bực mình, nhưng từ đáy lòng cũng có chút chua xót khói nói thành lời.

Đại khái vì bài báo đó khiến mọi người cho rằng Trình Nhiên là thằng bé từ nhỏ sống trong dầu sôi lửa bỏng mà bây giờ có thành tích như vậy là kỳ tích, cho nên người gật đầu chào hỏi cùng quan tâm hỏi han khi tới trường tăng lên không ít, y gật đầu chào lại thôi cũng muốn gãy cổ.

Đã thế Trường Bình còn "đồng cảm" tâm sự :" Tôi cũng từng ăn mỳ ăn liền, ăn tới buồn nôn luôn ..." Làm Trình Nhiên muốn đá hắn lăn quay, nghe đã biết là giả, tên này nhà giàu hai đời rồi, đồng cảm cái đếch.

Điểm tốt duy nhất của bài phỏng vấn đó là Khương Hồng Thược rốt cuộc từ bỏ trạng thái kỳ lạ giữa hai người, dứt bỏ mấy cái đuôi, hai người tính đủ mọi kế mới tách được người khác đi ăn riêng với nhau.

Ai ngờ vừa gặp mặt Khương Hồng Thược nắm tay làm micro đưa tới trước mặt Trình Nhiên: “ Phỏng vấn một chút, cảm giác lên báo thế nào?”

Cái bộ dạng cách sông xem lửa cháy của cô nàng làm Trình Nhiên rất không thoải mái: “ Không phải ai cũng có thể phỏng vấn được mình đâu, không phải mỹ nữ phóng viên mặc váy ngắn áo sơ mi caro không tiếp.”

Gương mặt Khương Hồng Thược lạnh đi thấy rõ, thế nhưng chỉ trong tích tắc đã nở nụ cười như nắng xuân, cười rõ ngọt: “ Cậu nói đi, lần sau mình mặc ... Được không?”

Trình Nhiên vốn tưởng thế nào cũng có một cú đá bay tới, thế là có thể bỏ qua vấn đề "quá khứ đáng hổ thẹn" của mình, ai ngờ Khương Hồng Thược không mắc lừa, biểu hiện vì đại nghiệp mà nhẫn nhịn này của cô khiến Trình Nhiên giơ ngón cái khen ngợi.

Cuối thu đầu đông, buổi tối khá lạnh rồi, Trình Nhiên nhìn Khương Hồng Thược mặc quần bông bó nổi bật đôi chân dài thẳng tắp, vừa liên tưởng tới cảnh cô mặc váy ngắn vừa kể: “ Cảm giác gì chứ, tưởng tượng bạn lớn thế này, suốt ngày bị cha bạn đem chuyện hồi bé ỉa đùn đeo lên miệng, nói cho cả thiên hạ xem là hiểu. Muốn nghe thì kể hai ba chuyện xấu hồi nhỏ của bạn ra coi, xem như trao đổi.”

Khương Hồng Thược gật đầu: “ Trao đổi á, được thôi, chuyện xấu của mình nhiều lắm, nhất thời kể không hết, lần sau nhé.”

“ Đừng khôn lỏi như thế chứ, cái gì cũng lần sau.”

“ Có điều mình thấy đâu phải chuyện xấu, đáng yêu lắm mà. “ Hai người lúc này đi ngang qua tường hồng ngói lưu ly, có cảm giác bình yên tĩnh lặng, Khương Hồng Thược nói xong câu đó, hỏi: “ Vì sao lại là váy ngắn với áo sơ mi kẻ caro, có phải ai đó mặc như thế rất đẹp không?”

Ai đó ở đây không cần nói cũng biết là ai rồi, hôm đó tới trường báo danh, nhìn Dương Hạ trong bộ váy trắng đó, Khương Hồng Thược còn thấy động lòng.

Mặc dù Khương Hồng Thược luôn bảo bản thân không cần nghĩ nhiều, nhưng Dương Hạ và Trình Nhiên ở bên nhau thực sự quá tự nhiên, nhiều cử chỉ với bọn họ là vô tâm, nhưng trong mắt Khương Hồng Thược, mùi vị khác hẳn.

Cô cũng biết ghen tỵ chứ, thậm chí có lúc nghĩ linh tinh, phải chăng mình xen vào giữa Trình Nhiên và Dương Hạ.

Thế nên dẫn tới trạng thái kỳ lạ vừa qua.

Ai dè Dương Hạ cũng làm tương tự, thế là Trình Nhiên bị bỏ rơi, Khương Hồng Thược cũng có thể đoán ra tâm tư của Dương Hạ, hẳn là không khác cô là bao, cả hai cô đều không muốn làm người thứ ba.

Trình Nhiên rất tinh, y đã phần nào hiểu được các cô gái rồi, đảo mắt một cái mỉm cười: “ Chính là người trước mắt.”

Thầm nghĩ đáp án này khẳng định là chuẩn vô cùng.

“ Cậu ngốc à? “ Kết quả Khương Hồng Thược kiêu ngạo vênh mặt lên bước đi như con thiên nga cao quý: “ Mình đương nhiên mặc cái gì cũng đẹp rồi.”

Trình Nhiên muốn húc đầu vào tường.

Hai người cuối cùng quyết định dừng lại ở quán cơm Sa Huyện, gọi hai bán vằn thắn vị sủi cảo, hai lồng sủi cảo hấp, ngồi trong quán nhỏ ấm cúng ăn ngon lành.

Khương Hồng Thược hai tay ôm bát mì thổi canh phù phù rất đáng yêu, cô sợ nhất là nóng, kể là trời nóng hay canh nóng: “ Gần đây chắc là rất nhiều người muốn ăn cơm với cậu nhỉ?

Trình Nhiên gật đầu: “ Ừ, từ chối hết rồi.”

Khương Hồng Thược mỉm cười cúi đầu ăn, cô ăn rất văn nhã, dùng thìa múc một miếng vằn thắn, uống ngụm canh, sau đó mới ăn, thi thoảng gắp miếng sủi cảo, phải cắn hai ba miếng mới ăn hết. So với Trình Nhiên một thìa múc ba cái vằn thắn, ăn tới phồng cả miệng lên thực sự là khác biệt trời với đất, mà hai cái lồng sủi cảo cũng gần như do y tiêu diệt, Khương Hồng Thược chỉ ăn vài miếng rồi chủ động để phần cho y.

Nhìn Khương Hồng Thược một tay cầm thìa, một tay vén tóc mai thi thoảng xõa xuống, Trình Nhiên đã cảm thấy món ăn đầy đủ hương sắc vị rồi, đương nhiên sắc ở đây không phải là màu sắc món ăn: “ Ăn ít thế thôi à, chẳng giống hình tượng hung mãnh của bạn trên sân cầu lông tí nào.”

Kết quả Khương Hồng Thược đá một phát vào chân y ở dưới bàn:

“ Ăn thôi cũng không chịu yên ổn, nhịn cậu lâu lắm rồi đấy.”

Ăn xong hai người đi bộ về trường, lúc này dọc đường cũng có không ít học sinh lục tục đi về phía học sinh, năm thứ ba giống như chuẩn bị chiến tranh vậy, mọi người đều biết có một cuộc chiến sắp đối diện phía trước, vì thế bước chân cũng gấp gáp hơn vài phần.

Thay đổi ngày một rõ rệt.

Bình nước học sinh mang theo tới trường trước kia chỉ là nước hoặc trà, giờ thì pha bằng cẩu kỷ và các loại vật chất khả nghi, bài kiểm tra ngày một nhiều, sân bóng ít người chơi hơn, trên khán đài thêm người cầm sách ôn tập. Có học sinh đã xác định mục tiêu của mình, mặc dù vẫn còn rất mơ hồ, nhưng bắt đầu lập kế hoạch hướng tới. Có học sinh không biết làm sao, lãng phí thời gian nhìn ngày tháng tới gần.

Những đề tài về tương lai xuất hiện nhiều hơn.

Trong không khí đó, giọng nói của Khương Hồng Thược ở bên cạnh truyền sang: “ Cha cậu lập nên công ty lớn như thế, có phải giờ cậu không cần lo lắng gì nữa, chẳng cần nỗ lực, sau này kế thừa cha cậu là được?”

Trình Nhiên biết cô nói đùa song vẫn lắc đầu giải thích: “ Nói thế vì bạn chưa biết cha mình thôi, cha mình luôn nói ‘chúng ta cách sụp đổ chỉ có 18 tháng’, vì trong lĩnh vực điện tử có Định luật Moore, nói rằng số lượng transistor trên mỗi đơn vị inch vuông sẽ tăng lên gấp đôi sau mỗi 18 tháng. Trên cơ sở định luật này còn có phản định luật Moore, nói nếu như một công ty công nghệ hôm nay bán thứ sản phẩm giống 18 tháng trước, doanh số sẽ giảm một nửa. Thực tế còn tàn khốc hơn, cho nên cha mình không dám thả lỏng, nếu mình muốn nối nghiệp cha mình thì càng phải nỗ lực mới đúng ấy.”

Khương Hồng Thược lại hỏi: “ Vậy cậu đã nghĩ tới sau này mình theo đuổi nghề gì, đi con đường nào chưa?”

“ Còn bạn thì sao?”

“ Mình chưa kỹ ra, chắc là sẽ có một nghề chính, sau đó tùy hứng thú sẽ mở rộng ra vài nghề để nâng cao kiến thức.”

“ Mình cứ nghĩ nhà bạn muốn bạn làm công vụ viên chứ.”

“ Làm công vụ viên cũng không phải không được, nếu thực sự có thể làm vài chuyện cho đất nước, không phải rất tốt à?”

“ Thược dược, tướng của các loài hoa, chẳng phải kỳ vọng bạn làm quan lớn à?” Trình Nhiên nghĩ nếu như Khương Hồng Thược theo đuổi chính trị, vậy có thể đi theo con đường của mẹ cô, với bối cảnh và trí tuệ của cô, chắn chắn sẽ thuận lợi. Nhưng cũng có giới hạn không thể vượt qua, ít nhất Trình Nhiên biết, nhiều phụ nữ có tiếng nói trên chính trường, nhưng mà rốt cuộc vẫn làm cấp phó nhiều hơn cấp chính, với phong khí xã hội hiện giờ, nếu mạnh mẽ như nam giới thì bị coi là cuồng vọng, nếu phát huy ưu thế nữ giới thì bị coi là nhu nhược thiếu quyết đoán.

Con đường này có nhiều hạn chế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận