Trùng Nhiên

Chương 192: Nam nhân của vua hải tặc (2)

Nơi đó là chỗ để báo chí của nhà Tạ Phi Bạch, mỗi năm mỗi quý đều có bưu tá đi xe đạp, bấm chuông hỏi có đặt báo không, chuyện này là truyền thống nhiều năm nhà họ. Cho nên gói thức ăn, lót bàn, tập viết bút lông đều là dùng báo cũ. Thời này trừ radio, ti vi ra thì báo chí là phương thức thu thập tin tức chủ yếu. Thân phận như Tạ Hậu Minh, báo càng nhiều như núi, mỗi ngày đều có hai ba chục tờ báo mới.

Mọi người nhìn không hiểu.

Trình Nhiên giải thích ý mình: “ Cùng với tiến bộ kỹ thuật, giá phần cứng sẽ giảm theo từng năm, tương lai máy vi tính phổ cập, mỗi người có một cái không phải là mộng tưởng, mọi người đều có thể vào mạng, thứ cần nhất không phải thông tin sao?”

“ Nếu buổi sáng thức dậy pha trà pha cà phê, không phải là mở báo ra đọc, mà là mở máy tính vào các website, từ đó có thể biết tin tức xảy ra khắp nơi trên cả nước và thế giới. Mỗi người còn có thể tìm thấy tin tức mình cần, từ công việc, du lịch, thời tiết, điện ảnh, thậm chí là người yêu ... Không cần ra khỏi nhà, không cần báo chí nhiều như núi cũng có thể nắm bắt toàn bộ thông tin mình cần, đó có phải là cách tiếp nhận thông tin tốt nhất không?”

Ở một vài việc, người lớn xung quanh Trình Nhiên đã thành thói quen nói chuyện với Trình Nhiên như người lớn, không coi lời y như đứa trẻ mà bỏ qua.

Còn Trình Nhiên, dù rất thích cuộc sống đều đặn yên bình này, nhưng tựa hồ đối diện với làn sóng thời đại mới, khi thế giới sẽ biến đối thành bộ dạng hiện giờ hiếm người hình dung ra. Y không khỏi kích động muốn tham gia vào quá trình phong vân khuấy động ấy, nếu như chỉ đứng nhìn thôi, có lẽ tương lai sẽ là một nuối tiếc

Trình Nhiên không muốn phải nuối tiếc.

Y không đặt kỳ vọng quá cao, không lập một mục tiêu cụ thể, y chỉ muốn mình được là một phần trong đó, dù là không trực tiếp.

Tạ Càn cũng nghe anh mình kể về thiếu niên này, nên không bất ngờ về biểu hiện của Trình Nhiên: “ Trong nước đã có trang tin như cháu nói rồi, nhưng mà chưa nhiều công năng như vậy .”

“ Cháu cũng hay vào internet, đâu phải là chưa nhiều công năng ạ, mà còn sơ khai lắm, chỉ cần dám nghĩ dám làm, chúng ta sẽ vượt qua họ, tất nhiên không thể liền một lúc tung ra quá nhiều, thời đại không theo kịp .”

Trình Phi Dương vỗ vỗ vai Trình Nhiên: “ Cái thằng bé này ấy, chuyện nó thích làm nhất là suy nghĩ vẩn vơ, từ nhỏ đã vậy, lúc thì muốn làm họa sĩ, khi lại nói sẽ làm tay đua ...”

“ Không vớ vẩn chút nào, không vớ vẩn chút nào ...” Tạ Càn kích động xoa tay, rốt cuộc gặp được người tán đồng với suy nghĩ của mình, thậm chí dám nghĩ hơn: “ Trình Nhiên, kệ họ, họ không hiểu lời chúng ta nói đâu, đi đi, sang bên kia, chúng ta thong thả bàn .”

Thôi chết, Trình Nhiên nhận ra ánh mắt háo hức đó, thế này e rằng phải qua một đêm rất dài, rất dài đây .

Quả nhiên trò chuyện tới tận 11 giờ 40, Tạ Càn mới chịu buông tha cho Trình Nhiên, lúc này đã quá khuya rồi, dù xe buýt hay taxi cũng chẳng còn, Tạ Hậu Minh bảo lái xe của mình đưa nhà Trình Nhiên về.

Trong xe, Trình Nhiên ngồi nhìn đường phố trôi vèo vèo qua cửa sổ, y cũng bị sự nhiệt tình của Tạ Càn truyền nhiễm. Vào thời điểm quốc xí đồng loạt gặp vấn đề, gây ra làn sóng nghỉ việc, vô số người mất bát cơm, khi phần đông nghĩ rằng thời khắc tuyệt vọng nhất cuộc đời, chuẩn bị cho tương lai gian khổ thì một làn sóng mới đang âm thầm sinh ra.

Tương lai, những nhân vật đi lên từ làn sóng internet đều là người không ai không biết, cả thế giới bị cuốn theo định luật Moore của ngành tin học, cứ mỗi khoảng thời gian lại có thay đổi nhảy vọt.

Người như Tạ Càn kỳ thực có rất nhiều, bọn họ ôm hi vọng mượn làn sóng này mà vươn lên, có người mới đầu nhanh chóng thành công, nhưng lên quá nhanh ngã tan xương nát thịt, có người trải qua nhiều năm chìm nổi, cuối cùng mệt mỏi rút lui, cũng có người đạp lên vô số xương cốt thành vị thần thay đổi thế giới.

Trình Nhiên không biết Tạ Càn có tương lai thế nào, nhưng ngày hôm nay y cảm giác đã nhìn thấy thứ mình muốn theo đuổi rồi, y tưởng tượng cầm thanh kiếm, xông vào quần hùng, cuối cùng vươn lên một cách chói lọi.

Tương lai đó, Trình Nhiên mong đợi nó tới.

Tiễn nhà Trình Nhiên đi rồi, Tạ Hậu Minh và Tạ Càn quay về phòng khách, pha ấm trà nóng hỏi: “ Cậu thấy sao?”

Tạ Càn không trả lời ngay mà suy nghĩ một lúc mới nói: “ Xem ra là em đa nghi quá rồi, nhà bọn họ đúng là rất đơn giản. Hai cái cửa hiệu ở khu thương mại Thành Đô giá trị ra sao chứ, gia đình họ không thể không rõ, ha ha ha ... anh nói đúng, vợ chồng nhà họ rất chân thành. Ngược lại Trình Nhiên thú vị đấy, tâm trí nó thành thục, rõ ràng khi em nói ra, em thấy nó cân nhắc ... Những đứa bé khác sẽ nhìn cha mẹ rồi quyết định, nó thì không, rất tự chủ. Có lẽ nó còn ngại thể diện, em để nó về suy nghĩ, nói không chừng nó sẽ nhận.”

Tạ Hậu Minh cười: “ Trình Nhiên động lòng là bình thường, chứng tỏ nó hiểu được giá trị của tiền bạc, không phải đứa ngây ngô. Nhưng tin anh đi, cuối cùng nó vẫn từ chối thôi.”

“ Mới mười bảy tuổi thôi, đúng là thú vị .” Tạ Càn cảm thán: “Nhìn chúng em thấy mình già rồi.”

“ Lần này thôi đấy nhé, tại cậu cứ khăng khăng nên anh mới để cậu làm thế. Đừng thăm dò nữa, mất hết tình cảm, nhà họ nhận hay không nhận chẳng nói lên gì cả, anh cảm thấy nhà đó hợp khẩu vị, thế là đủ.“ Tạ Hậu Minh khoát tay không cho Tạ Càn tiếp tục đề tài này nữa: “ Cậu cứ nghĩ chuyện của cậu đi, nói chuyện lâu như thế, có thêm ý tưởng gì không?”

“ Đúng là tuổi trẻ, dám nghĩ thật, nó còn có lòng tin vào sản nghiệp đó hơn em, nến tương lai quy mô thị trường và tiến bộ kỹ thuật có thể đạt tới mức nó nghĩ thì ...” Tạ Càn thở mạnh một hơi, cảm giác có gì đó nghẹn trong lòng: “ Thật đúng là khiến người ta trông đợi. Trí tưởng tượng thực sự quá phong phú.”

Đâu chỉ là trí tưởng tượng quá phong phú.

Vốn là hai người cùng chung cái nhìn, thậm chí Tạ Càn coi Trình Nhiên như thính giả tốt để phát tiết hoài bão trong lòng. Kết quả trải qua một phen nói chuyện, hắn nhanh chóng từ giảng viên biến thành người chỉ biết phụ họa, nghe Trình Nhiên lôi hết ý tưởng này tới ý tưởng kia ra nói, mặc dù khiến lời hắn muốn nói ra phải mặc nghẹn trong cổ, nhưng đồng thời cũng là cảm giác vô cùng mỹ diệu.

Thế quái nào mà mình đường đường là người lão luyện giang hồ, trước mắt thằng bé đó lại thành người nghe, không, nói chính xác hơn thành học sinh rồi.

Đâu xuất hiện thằng bé quỷ quái như thế chứ?

Hắn còn có chút không phục, nhưng càng suy nghĩ hắn càng thấy từng lỗ chân lông nở ra, những bế tắc trước đó được lời Trình Nhiên gợi mở, nhanh chóng có giải đáp.

Đột nhiên Tạ Càn đứng dậy, có chút kích động: “ Thời không đợi ta, có vài việc em phải làm luôn bây giờ đây, nếu không thì chậm chân mất.”

Về sau Tạ Càn còn sai cấp dưới gọi điện thoại tới tìm Trình Nhiên, là một cô gái, giọng hết sức dễ nghe, nói ‘ Giám đốc Tạ đã căn dặn chúng tôi rồi, giấy tờ đã chuẩn bị đầy đủ, anh Trình khi nào rảnh rỗi, chúng tôi mang giấy tờ tới ký tên?’. Đương nhiên bị Trình Nhiên chính thức từ chối.

Suy nghĩ của Trình Nhiên cũng khá giống Tạ Hậu Minh.

Hôm đó cứu người không hề có tính toán gì, về sau hai nhà qua lại, Trình Nhiên thậm chí mới đầu không muốn nhà mình tiếp xúc quá sâu với Tạ Hậu Minh, sợ Tạ gia có biến cố gì thì gia đình nhỏ bé của mình không chịu nổi. Về sau dần dà cũng cảm thấy ông ta là người đáng kết giao, chi có thế.

Không cần biết Tạ Càn có ý gì, có lẽ là hắn thực sự muốn biểu đạt cảm kích, có lẽ trong mắt người ta, phân lượng anh chỉ đến thế thôi sao? Khả năng sẽ không cố ý có loại suy nghĩ ấy, nhưng trong quá trình tiếp xúc, thế nào cũng sinh ra cảm giác ưu việt hơn.

Y không muốn để cha mẹ mình phải chịu điều đó.

Nói đi thì nói lại, bỗng nhiên thêm một người chú, Tạ Càn là người rất có năng lực, rất có ý chí, là người không cam phận an nhàn. Trình Nhiên chẳng phải muốn cuộc sống vẻ vang, muốn địa vị lẫy lừng, y thuần túy muốn biểu đạt một thái độ, muốn tham gia vào cái thời đại sục sôi này, y cũng đã nỗ lực.

Nguyện vọng đó của y có thể thực hiện thông qua quân cờ Tạ Càn này.

Cho nên tối hôm đó, lần đầu tiên Trình Nhiên không hề che giấu chút gì, đem toàn bộ kiến thức của mình trút vào Tạ Càn.

Chuyện này nếu người bình thường, có lẽ thấy choáng váng, không hiểu, không tin, giỏi lắm thì chỉ tặc lưỡi tán thưởng là hết.

Nhưng Trình Nhiên biết tới chỗ Tạ Càn sẽ khác, khả năng những lời mình nói là sự gợi mở, giúp hắn mở rộng tầm mắt. Tạo dựng lên bộ khung cho Tạ Càn ở cái thời đại mọi người còn đang ném đá qua sông này.

Tạ Càn ở lại Sơn Hải vài ngày rồi đi, trước khi đi còn mời hai nhà ăn một bữa cơm, chính thức nói với Trình Nhiên, sẽ dựa theo kiến nghị của y để lập nên một trang web.

Trình Nhiên không khỏi cảm khái, có tiền, có kỹ thuật, có nhân lực, đủ thiên thời địa lợi nhân hòa.

Nhưng mà không phải chỉ một mình Tạ Càn có cái năng lực đó, lúc này đây vô số ông lớn và đội ngũ của họ đã chuẩn bị tiến vào chiến trường này.

Trình Nhiên rất chịu khó xem báo, nhưng cho tới tận bây giờ vẫn chưa thấy tin tức gì của những người đó, không biết họ có tồn tại hay không, có lẽ bây giờ họ vẫn là người vô danh tiểu tốt. Nhưng không sao, Trình Nhiên tin rằng không có con người đó, sẽ còn có người khác.

Mượn ngọn gió chính sách quốc gia, vô số người giong buồm tiến lên, giống như thời đại Hàng Hải, tiền về danh vọng tài phú.

Nhưng ở trên vùng biển đó, có không biết bao nhiêu xoáy nước, bao nhiêu đá ngầm, bao nhiêu giông tố, bao nhiêu đội thuyền bị nhấn chìm, hoặc bị đồng bọn tiêu diệt, cuối cùng tới được kho báu của vua hải tặc ... À, có được danh vọng tiền bạc, có một chỗ đứng ở Hoa Sơn luận kiếm, chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.

Ngày hôm đó Trình Nhiên tiễn chân thuyền trưởng đầu tiên của mình tiến vào đại hải trình.

Kết thúc bữa cơm, Trình Nhiên vẫy tay với Tạ Càn ngồi trên chiếc Passat: “ Chú út, thuận buồn xuôi gió nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận