Trùng Nhiên

Chương 708: Tử Tử Lăng và Sư Phi Huyên .

Trình Nhiên vỗ vỗ vai hắn, ở chuyện này y có chút đồng cảm với Lão Quách, mình và Dương Hạ không khác là bao, Dương Hạ rất có chí tiến thủ, yêu cầu cao, không cần biết sau này y đạt được thành tựu gì, một khi y dừng lại, cô sẽ thất vọng, cho rằng y có thể tiến xa hơn.

Sẽ luôn như vậy, vào được đại học Trung Nam không hề tồi, nhưng đáng lẽ y có lựa chọn tốt hơn lại lựa chọn cái kém hơn, kết quả ăn hai cái tát.

Mặc dù Diêu Bối Bối nói, sau đó Dương Hạ khóc rất nhiều, rất hối hận, nhưng Trình Nhiên biết, tương lai có chuyện tương tự, khả năng y vẫn bị tát là rất cao.

Thế nên ở chuyện này Trình Nhiên đồng cảm cao độ.

Nghĩ tới Dương Hạ lại nghĩ tới Khương Hồng Thược, xưa nay cô luôn độc lập tự chủ, đại khái là nhờ có điều kiện gia đình chứng lưng cho cô có thể làm bất kỳ chuyện gì mình muốn, lại có cô út nuông chiều, nên tính cách của cô cũng có một mặt rất rất hiếu thắng, mạnh mẽ.

Mặc dù Khương Hồng Thược không thúc ép y rõ ràng như Dương Hạ, nhưng Trình Nhiên chẳng thể mình tụt lại.

Một bạn gái một thanh mai trúc mã, thực sự là khiến y đôi lúc thấy áp lực như núi.

Đôi uyên ương kia rốt cuộc cũng kết thúc màn chia tay, Vương Tân Bác lái xe chở ba người bạn về trường, dọc đường đi La Duy phát biểu cảm tưởng, nói Vương Tân Bác quá hạnh phúc, hắn quyết định cũng phải yêu đương oanh liệt một phen, nếu không phí tiền cha mẹ cho đi học đại học.

Sau đó đột nhiên cả một đám chĩa mũi súng vào Trình Nhiên đã lười biếng nằm ở ghế sau, nói tới bạn gái du học ở Anh của y, ngay cả Trình Nhiên cũng thừa nhận chưa bao giờ vượt qua cô, vậy thì thuộc loại trí tuệ siêu tuyệt nhân loại, Trình Nhiên chẳng qua chỉ là hòn đá lót đường ở một giai đoạn, cơ bản không có kết quả tốt. Bằng chứng là không thấy Trình Nhiên và bạn gái tán gẫu "chàng chàng thiếp thiếp", thế nên hai người kỳ thực chỉ còn quan hệ trên danh nghĩa, chẳng bằng nhanh chóng chấm dứt đoạn tình cảm vượt không gian này, kiếm em gái trong trường cho thực tế.

Những lời đó Trình Nhiên chẳng thèm phản bác làm gì, tuy trong lòng không phải đôi lúc cũng khó tránh khỏi có suy nghĩ linh tinh, nhìn chung Trình Nhiên đủ tự tin vào bản thân. La Duy với Lão Quách hôm nay mồm thối như vậy chẳng qua nhìn thấy Vương Tân Bác có cô bạn gái cấp hoa khôi nên trạng thái có chút bất ổn, tìm người phát tiết.

Vương Tân Bác lái xe đưa ba người về trường, còn hắn thì quay về nhà, Lý Duy buổi tối có hoạt động câu lạc bộ cho nên không về nhà nữa. Ba người ăn cơm ở quán nhỏ ngoài trường, La Duy rộng rãi mời khách, gần bảy giờ tham gia buổi tọa đàm ở khoa số học.

Buổi tọa đàm hôm nay liên quan tới kỹ năng thiết kế Flash của câu lạc bộ thiết kế vi tính, phó chủ tịch Lý Mộng Hàm và Trương Tĩnh là bạn cùng phòng, vì người tham gia hôm nay khá đông, bọn họ phải cống hiến cả ghế ở trong phòng, bản thân Trương Tĩnh cũng tới giúp bạn, giảng đường khoa cũng là cô thông qua hội sinh viên mượn. Sau khi kết thúc hoạt động cô phải trả chìa khóa cho quản lý khoa, nên định nghe thử buổi tọa đàm này.

Cuối tuần này Trương Tĩnh không về nhà, một mặt là ở trường tự học, hai nữa cha cô đi điều tra nghiên cứu rồi, cô nghe được vài lời bàn tán về chuyện trong cơ quan, hình như là có điều động quan trọng tới Nam Châu, cho nên sẽ có chút điều chỉnh, thời điểm mẫn cảm này, có người án binh bất động, cũng có người càng thêm tích cực.

Hiển nhiên cha cô nằm trong phạm vi bị ảnh hưởng, ông chọn cách ứng phó tích cực.

Trương Tĩnh thấy mẹ mình gần đây tâm trạng bất an còn nói một câu kiểu làm nũng :" Mẹ yên tâm, nếu điều tới một kẻ xấu, cha nhất định đấu lại." Đương nhiên mẹ cô bảo cô nói năng linh tinh, Trương Tĩnh không để ý, chủ yếu nói cho mẹ giải tỏa căng thăng.

Dù sao chuyện đó chẳng ảnh hưởng gì tới cuộc sống đại học yên bình, cũng là chuyện cô chưa tiếp xúc được. Chỉ là đôi khi Trương Tĩnh cũng nghĩ tới, suy ngẫm vài đạo lý trong đó, tự rút ra vài học của mình, tự thúc đẩy bản thân tham gia hội sinh viên, chen chúc vươn lên, muốn dùng thực tế thể hiện bản thân.

Trên màn hình chiếu, từ bối cảnh Windows biến thành hình động người máy do nhiều hình khối tạo thành, cùng với nhạc nền báo hiệu buổi tọa đàm đã chật ních người tham gia bắt đầu.

Trương Tĩnh không quá chú ý tới nội dung tọa đàm, cô chống cằm có hơi lơ đễnh nhìn quanh, đầu theo đuổi ý nghĩ riêng, bất chợt khóe môi hơi cong lên, cô nhìn thấy "Từ Tử Lăng của khoa hóa học" ngồi cách đó không xa.

Dung mạo lẫn vóc dáng của cô đều xuất sắc, ở mặt này Trương Tĩnh vô cùng tự tin, trong trường có nhiều người theo đuổi cô, có người nhìn trộm cô, vây quanh sân tennis xem cô chơi bóng với cặp mắt thô bỉ, những cái đó đều không khiến cô bận tâm. Chỉ có tên tân sinh viên đó, suýt nữa đẩy cô vào thế khó, sau đó báo một cái tên giả ...

Trình Nhiên cũng nhận ra "Sư Phi Huyên" đang nhìn mình, hơi bất ngờ chút thôi, cô gái này xưng tên như thế hàm ý vạch trần lời nói dối của y.

Đối phương còn từng gọi cho mình một bát thịt kho, thế nên coi như cũng có chút ít giao tình, theo phép lịch sự mỉm cười chào hỏi.

Kết quả Trương Tĩnh liếc mắt đi chỗ khác luôn, coi y như không khí, khiến y cười một cách xấu hổ.

“ Tự nhiên lại cười, ngớ ngẩn à? “ La Duy quay sang hỏi:

Trình Nhiên chữa thẹn: “ Đột nhiên nghĩ tới một câu chuyện cười thôi.”

Phía Trương Tĩnh, cô kỳ thực vẫn dùng khóe mắt nhìn Trình Nhiên, nghĩ tới y cười với không khí như thằng ngốc, không khỏi thấy buồn cười, nhưng cô là con nhà nòi, coi như qua rèn luyện rồi, nên không thể hiện gì qua nét mặt.

Đại học Trung Nam có hơn 4 vạn sinh viên, diện tích trường học cực lớn, nếu không phải là học cùng một khoa, ở cùng một khu kí túc xá, gặp được người quen ở khoa khác coi như là bất ngờ nho nhỏ.

Trương Tĩnh không nhìn y nữa, Trình Nhiên chú ý tới nội dung tọa đàm đang tiến hành, buổi tọa đàm kéo dài một tiếng rưỡi thì kết thúc, không có gì quá ấn tượng, chủ yếu có hoạt động để các thành viên mới hòa nhập vào câu lạc bộ.

Giảng đường được dọn hết bàn đi, sau đó xếp ghế vòng quanh màn hình chiếu tạo không khí gần gũi, lúc này Lý Duy nói phải cùng người trong câu lạc bộ khôi phục lại giảng đường như cũ, bảo Trình Nhiên và Lão Quách giúp một tay. Lão Quách chửi mắng hắn, bảo sao hôm nay lại mời bọn họ tham gia, hóa ra muốn huy động thêm cu li.

Giờ còn làm sao được nữa, giúp đỡ một tay thôi, Trình Nhiên và Lão Quách bê mấy cái ghế lên lầu, chọn việc nhẹ nhất mà làm, còn việc năng hơn như khiêng bàn thì có người câu lạc bộ lo. Lúc này người ít hơn, nên có người chú ý tới Trình Nhiên, nói một câu :" Cậu là Trình Nhiên à, bài diễn giảng hôm khai giảng hay đấy."

Cùng có người hỏi :" Cậu dùng CQ không, add nick tôi nhé."

Số người đứng lại hỏi Trình Nhiên phần đông là nữ sinh, vừa từ cao trung lên đại học một cái, mấy cô gái bạo dạn hơn không ít. Lão Quách bê được một chuyến, nhân lúc không ai chú ý liền đánh bài chuồn.

Chủ tịch câu lạc bộ thiết kế máy tính chào mời: “ Cậu cũng hứng thú với phương diện thiết kế vi tính à, đây là một kỹ năng rất quan trọng đấy, tham gia câu lạc bộ của chúng tôi đi, với trình độ của cậu sẽ tiến bộ rất nhanh, năm sau tôi phải đi thực tập rồi ...”

Cứ như thế, đến khi Trình Nhiên thoát thân được thì đã mà 10 giờ rồi.

Từ khu phòng học đi ra, lúc này ngoài sân không còn ai nữa, gió thổi xào xạc, bóng cây đung đưa, chỉ có ánh đèn đường vàng vọt làm bạn, kỳ thực nếu đi sâu vào rừng cây tối tăm kia sẽ có phát hiện bất ngờ. Trình Nhiên không làm chuyện vô nhân tính đó, đi được mấy bước thấy một bóng người cao cao thon thả đang khiêng ghế ghế, tay trái phải phải đều xách hai ghế gỗ có chỗ tựa, trên ghế còn đặt các loại sách, vì sức khỏe không đủ, nên lúc đi lúc nghỉ.

Sách tên ghế bị tuột một ít cô gái đó dừng lại nhặt lên, ánh đèn chiếu qua gò má nõn nà trong đêm.

Sư Phi Huyên.

Trương Tĩnh nhặt sách cũng có cảm giác nghiên người nhìn.

Từ Tử Lăng.

Mặc dù khi nãy đối phương lờ mình đi, nhưng trường hợp này mang theo tinh thần nhân đạo, Trình Nhiên đi tới hỏi:” Có tự mang được không?”

Gần như theo thói quen mỗi khi đó nam sinh tiếp cận, Trương Tĩnh lắc đầu:” Không sao, tôi tự làm được.”

“ Ừ. “ Trình Nhiên nhún vai một cái đi thẳng một mạch:

Trương Tĩnh đứng đó mắt mở to, chưa hết sững sờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận