Trùng Nhiên

Chương 181: Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả. (2)

Mãi không thấy tiết mục bắt đầu, phía dưới có người sốt ruột cằn nhằn.

“ Cứ tưởng tiết mục của cái ban nhạc này bỏ rồi chứ, vẫn còn cố à? Thật đúng là bọn họ định bêu mặt năm thứ nhất của chúng ta sao?”

“ Đừng nói như thế, có thể lên sân khấu là thắng lợi rồi, dù sao lần đầu tiên mà, ai chẳng có lần đầu như thế, dù là năm thứ hai thì năm ngoái cũng là chim non mà .|

Trên sân khấu sột soạt một hồi, đột nhiên cheng một cái, là tiếng chập cheng rơi xuống đất, sau đó là tiếng ngã, tiếng trống, tay trống Phó Tiêu luống cuống bò dậy trong bóng tối, phía dưới khán đài đã vang lên những tiếng cười.

Trương Kỳ thấp giọng mắng: “ Làm cái gì thế Phó Tiêu, không hỏng nhạc cụ chứ ... Nếu không cậu chết chắc.”

“ Xin lỗi ... Xin lỗi ...”

Lâm Sở lau mặt, vừa lau xong thì ánh sáng trên trần chiếu xuống, mọi người đều nhìn thấy.

Tiếng cười rộ lên.

“ Trông cái thằng ngốc kia kìa. “ Tên trước kia đánh Lâm Sở chỉ sân khấu nói với đám anh em:

“ Còn bày đặt tổ chức ban nhạc.”

“ Chúng nó làm nhóm hài thì có, ha ha ha ...”

Ở chỗ khác, Vương Đan tròn mắt, lay Đồng Điền ở bên cạnh: “ Cậu ta, cậu ta là Lâm Sở đấy.”

“ Ừ, mình thấy rồi.”

Đồng Điền và Vương Đan sống trong khu tập thể của nhà hàng Sơn Hải quen biết Lâm Sở. Vì hắn sống trong khu tập thể kế bên, từ nhỏ tới lớn thường gặp nhau, nhưng mà không phải bạn bè, chỉ là biết nhau thôi, trên đường đi học gặp nhau cũng chào hỏi. Hơn nữa từ vẻ lúc túng đỏ mặt của Lâm Sở khi Đồng Điền vẫy tay chào, Đồng Điền nhận ra Lâm Sở thích mình, nhưng mà Lâm Sở chưa bao giờ thổ lộ. Không ngờ chàng trai ít nói nhút nhát ấy hôm nay lại đứng trên sân khấu.

“ Cậu ta còn hát chính nữa. “ Vương Đan tựa như phát hiện một chuyện cực kỳ hoang đường: “ Cậu ấy định hát gì nhỉ?”

Đồng Điền làm sao biết được, cô khẽ lắc đầu.

Dương Hạ đã từ hậu trường đi ra, bên ngoài đã khoác thêm chiếc áo dày, bên trong vẫn là trang phục biểu diễn, cặp chân dài mướt mắt khoe hết ra ngoài. Thậm chí vì chiếc áo khoác che mất cái váy ngắn bên trong, nên cảm giác cô chỉ mặc mỗi áo thôi vậy, rất kích thích trí tưởng tượng của đám nam sinh tuổi mới lớn, làm những cặp sói háu đói không dời ra được, một số thậm chí còn không thèm kiêng nể gì cả, nhìn chằm chằm từ đôi chân thon dài ….

Cô chẳng quan tâm tới ánh mắt người khác, tới thẳng chỗ Diêu Bối Bối và Liễu Anh ngồi xuống: “ Không thấy Trình Nhiên lên biểu diễn sao?”

“ Không thấy, có khi cậu ấy làm sai vặt thật. “ Liễu Anh lắc đầu:

“ Có khi cậu ta gia nhập ban nhạc chẳng phải đề làm sai vặt đâu, hừ, hừ, bọn con trai ai cũng thế. “ Diêu Bối Bối đánh mặt về phía cánh gà, làm bộ biết thừa:

Chỗ đó Trình Nhiên và Tần Tây Trăn đứng cùng nhau, ý tứ gì khỏi nói cũng biết.

Dương Hạ thu hồi ánh mắt lại, hôm nay các cô hóa trang rất đậm, có chút khoa trương, gò má đánh phấn đỏ rực như đít khỉ vậy. Nhưng vẫn câu nói đó, trang điểm thế nào vẫn xem người, trời sinh đã xinh đẹp như cô, hiệu quả thu hút càng mạnh ….

Ban nhạc 57 độ này ban đầu nổi tiếng đều là nhờ danh tiếng của Tần Tây Trăn, vì "thanh danh vang dội" như thế nên nhiều người từ tới xem luyện tập, sau đó ôm tai bỏ chạy, nghe hết cả bài coi như sinh tử chi giao rồi.

Thế là độ nổi tiếng đâm ra làm hại bọn họ, ấn tượng của mọi người đây là cái ban nhạc rách nát, không ai chú ý nữa.

Bởi thế mà bọn họ không biết tiến bộ của ban nhạc sau này, nhiều học sinh đã đứng dậy rời chỗ đi nhà vệ sinh, đái một bãi quay về xem tiết mục khác là vừa.

Trên sân khấu, ban nhạc rốt cuộc an bài được vị trí, Lâm Sở hít sâu một hơi nói vào micro: “ Đây là lần biểu diễn của ban nhạc 57 độ, có chút hồi hộp, mong mọi người thông cảm ... Bài hát đầu tiên Xã hội chủ nghĩa tốt đẹp.”

Đèn tối xuống.

Người đi đái hàng thứ bảy khựng lại, quay đầu nhìn người hàng thứ năm, vẻ mặt sửng sốt.

Cái gì? Nó vừa bảo bài hát gì?

Khán đài vốn đang xì xào bàn tán cũng im ắng hẳn, mọi người đều nghĩ mình nghe nhầm.

Thời nào rồi mà còn hát cái bài đấy?

Trên sân khấu, Trương Kỳ mặc quần da áo da đen rất ngầu đi lên phía trước, mở màn bằng loạt ghita bass kích động.

Sau đó hai tay ghita chính phụ phối hợp vô cùng thuần thục, một loạt âm thanh điện tử và tiếng trống của Phó Tiêu đánh vào lòng người.

Lâm Sở tay cầm micro, miệng dí sát vào chiếc micro như muốn nuốt luôn vậy, lời hát hòa vào điệu Rock and Roll: “ Xã hội chủ nghĩa tốt đẹp ... Xã hội chủ nghĩa tốt đẹp ... Nhân dân Xã hội chủ nghĩa địa vị cao ... Phe phản động bị đánh đổ ... Chủ nghĩa đế quốc cúp đuôi chạy ...”

Phụt! Hiệu trưởng Mã Vệ Quốc phun ít trà khỏi miệng, tí thì muốn đập cốc trà, phó thị trưởng Trương Vĩnh Xuân sắc mặt vô cùng thống khổ.

Lời bài hát không phải vấn đề, nhưng mà trên sân khấu một kẻ như thằng điên rú lên “Xã hội chủ nghĩa tốt đẹp” thì lại cực kỳ thành vấn đề rồi. Là ai? Là ai lại đi duyệt cái tiết mục điên khùng này, định bôi nhọ chế độ à?

Dưới khán đài, đám nữ sinh gục người vào nhau mà cười cố giữ hình tượng không nổi, nam sinh thì vỗ đùi bôm bốp.

Ha ha ha ha .

Tiếng cười nghiêng ngả cả hội trường.

Lâm Sở giật đùng đùng như lên cơn động kinh: “ Nhân nhân toàn quốc đại đoàn kết ... Khơi lên phong trào xây dựng Xã hội chủ nghĩa ...”

Trong đầu tất cả những người đang cười chảy nước mắt kia cùng suy nghĩ. Vô đối rồi, cái ban nhạc này trước chưa từng có, sau chẳng ai bằng rồi.

Học sinh cười đến là vui, nhưng mà đám lãnh đạo trường thì sắc mặt chẳng dễ coi tí nào, bình thường thì đã đành đi, nhưng ở trong không khí này, thời khắc này, có cả phó thị trưởng phân quản giáo dục, cả trường hận không thể biểu diễn càng chính thức càng tốt, vậy mà hết một màn múa kia rồi lại tới thứ ca khúc kiểu trò hề này, không phải quá thiếu lễ độ à?

Chết rồi, chết rồi, đám duyệt chương trình làm sao thế hả, sao để một ca khúc như thế lên sân khấu biểu diễn.

Dùng nhạc Rock and Roll biểu diễn ca khúc của thời đại trước, tính chất hài kịch càng lớn hơn ý nghĩa bản thân ca khúc. Học sinh thì cười lăn cười bò, giáo viên trẻ cố nín cười, giáo viên có tuổi thì không hài lòng, nhưng vẫn chấp nhận được. Bọn họ dạy bảo thế hệ học sinh, tiễn đi cũng không biết bao nhiêu, học sinh mà, lạ gì bọn chúng, không phạm nguyên tắc vẫn chấp nhận được.

Bài hát này hay ở chỗ có thể tận tình mà hát, tận tình mà gào thét, phía dưới chỉ cần tùy tiện nghe là đủ, kỹ thuật không cần cao, nhạc chẳng cần chuẩn, có thể tác động không khí toàn hội trường. Quan trọng nhất là hóa giải sự căng thẳng của lần đầu lên sân khấu, đồng thời đánh tan áp lực từ tiết mục trước của nhóm Dương Hạ.

Đây không phải là bài hát được đăng ký, là bài hát mà Tần Tây Trăn thi thoảng cho đám Lâm Sở dùng để giải tỏa mỗi khi luyện tập không như ý.

Vậy là lúc đó cô ấy chạy đi bảo họ đổi bài hát.

Trình Nhiên quay sang nhìn Tần Tây Trăn khoanh tay tự tin xem biểu diễn sân khấu. Cô gái này, bình thường rất ngốc, nhưng cứ đụng tới chuyện gì liên quan tới biểu diễn lại thành con người khác.

À, còn cả tiền nữa.

Y không khỏi nảy ra suy nghĩ, nếu chính cô ấy đứng trên sân khấu sẽ còn rực rỡ tới mức nào, cô gái này sinh ra là giành cho ánh đèn sân khấu. Vậy mà bây giờ chỉ có thể đứng nhìn, y thấy hơi chạnh lòng.

Nhìn phản ứng nhiệt liệt của xung quanh, Trình Nhiên tán thưởng: “ Cô thắng rồi.”

Ban nhạc 57 độ biểu diễn 2 bài, Trình Nhiên và Tần Tây Trăn mỗi người chỉ đạo một, ai thua mời cơm cả ban nhạc, tuy lúc này ca khúc của y chưa biểu diễn, Trình Nhiên cam tâm chịu thua.

“ Không đâu. “ Tần Tây Trăn lắc đầu, ánh mắt nhìn lên sân khấu xen lẫn tự hào cùng ghen tỵ và khao khát: “ Bọn họ mới là người thắng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận