Trùng Nhiên

Chương 234: Lạc nhật viên. (2)

“ Vô nghĩa, vô nghĩa, mọi việc tôi làm hai năm qua thành vô nghĩa rồi.

Tần Tây Trăn giọng nghèn nghẹn, thất vọng lẫn bất lực: “ Giờ tôi đã hiểu vì sao cha tôi chỉ mong tôi được ổn định yên bình, nếu tôi đi trên con đường này, đón chờ phía trước không biết có bao nhiêu chuyện bẩn thỉu như vậy. Tôi tránh được lần này, liệu tránh được lần sau không? Hay đến một lúc nào đó, đợi tôi phấn đấu mà không ý nghĩa gì, tôi chính là người sẽ chủ động leo lên giường những người như thế?”

“ Có khi tôi nên chấp nhận an bài trong nhà, làm một công việc ổn định, kết hôn với một người tôi không thích cũng chẳng ghét .... Cuộc sống ở Sơn Hải không có nhiều áp lực, như thế có thể thong thả đợi con tôi ra đời ... Theo em tôi có nên làm vậy không?”

Trình Nhiên như nhìn thấy một phần bản thân trong đó, y cũng phải từ bỏ mọi sở thích của mình, rốt cuộc tồn tại một cách vô cảm máy móc, không đáp mà hỏi lại: “ Cô cam tâm sao?”

“Tần Tây Trăn cúi đầu chua chát: “ Cuộc đời là thế mà, không muốn cũng phải chấp nhận thôi.”

Phía trước hai người có một đoạn đê, nơi đó có cái dốc cao dẫn tới ngọn núi, Trình Nhiên đột nhiên chỉ: “ Chúng ta đi lên đó đi, xem ai đi lên trước.”

“ Trẻ con! “ Tần Tây Trăn bĩu môi, nhưng không từ chối:

Hai người đi về phía đê, trên đê có ống nước lớn, Tần Tây Trăn giang tay ra, hai chân vắt chéo nhau như khi múa ba lê. Nền tảng vũ đạo cực tốt giúp cô nhanh chóng đi sang bên kia, sau đó quay lại cười khanh khách trêu chọc Trình Nhiên lóng nga lóng ngóng nhích từng bước một.

Men theo đê lại đi lên sườn núi, con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, hai bên là từng bụi Hương thảo và hoa Ngu mỹ nhân, cao thấp nhấp nhô, xen lẫn là con suối nhỏ nước chảy róc rách, trong vắt mát lạnh.

Đi tiếp nữa thì không còn đường rồi, phải dùng cả chân lẫn tay để leo lên, nhưng không ai có ý định dừng lại hết, tranh nhau leo, Tần Tây Trăn cảm thấy nóng, cởi áo khóc ra buộc bên hông, gò má đỏ hồng vì vận động cô ưỡn bộ ngực căng tròn đón lấy ngọn mát mẻ, làm Trình Nhiên cảm giác không uống đã say.

Mặt trời cứ thế nghiêng dần đi, tới khi hai người họ tới chỗ cao nhất thì còn sót lại chút ánh sáng le lói sau rặng mây dầy, cái hồ làm biên giới với thành phố đã sáng lên ánh đèn.

Trình Nhiên tiếp tục bước đi, dẫm lớp lá rụng dày xốp đã tích tụ lâu năm, đằng sau tảng đá to bị che khuất, vài gốc cây cao rậm rạp vây lại thành một không gian kín đáo nho nhỏ.

Đứng trên núi cao, con người chỉ thấy mình theo nhỏ bé.

“ A, a, a.... “ Tần Tây Trăn dốc hết sức hét thật to: “ Thật đẹp, nhiều lần tôi đạp xe đi qua nơi này nhưng chưa bao giờ đi lên đây cả, không ngờ chỉ một chỗ bình thường lại có cảnh đẹp như vậy, vì sao em biết nơi này?”

Trình Nhiên đút hai tay vào túi, không la hét, chỉ lặng lẽ nhìn mặt trời lặn xuống, giọng trầm hẳn xuống: “ Vì em đã tới đây không dưới mười lần rồi.”

Tần Tây Trăn nghe giọng y cảm thụ được gì đó :”Một mình à?”

“ Bất kỳ độ tuổi nào, bất kỳ thời gian nào cũng chỉ có một mình.”

Hôm đó Trình Nhiên biết Dương Hạ đã bay mất rồi, y cứ thế đi mãi đi mãi theo hướng máy bay của cô bay đi, cho tới lúc gặp con dốc này rồi leo lên đó muốn nhìn thật xa, tình cờ phát hiện ra nơi này.

Về sau mỗi lần về Sơn Hải, có cơ hội Trình Nhiên lại leo lên nơi này, nhìn ra xa, lần nào cũng chỉ có một mình, đây là lần đầu tiên y chia sẻ với người khác về nơi này.

Cùng khung cảnh, nhưng cảm xúc khác nhau rất nhiều. Tựa như cuộc sống này vậy, anh coi nó là đầm nước chết thì chỉ thấy nó bốc cái mùi thum thủm, coi nó như con thú bị nhốt trong lồng thì sẽ phải chiến đấu với nó, coi nó bừng bừng sức sống thì khắp nơi là trời xanh mặc sức bay cao.

Tất cả mọi quang cảnh lọt vào mắt Tần Tây Trăn, mặt trời tráng lệ đang lặn, thành phố ở xa dần lên đền, và chàng trai ở trước mắt ....

Giữa đất trời mênh mông, Trình Nhiên đứng đó mắt chăm chú nhìn phương xa vô định, chợt khiến cô sinh cảm giác kỳ lạ, rõ ràng vẫn là đứa học sinh cũ của cô, nhưng không còn ấn tượng là thằng nhóc ranh mãnh nữa, gương mặt ấy nửa sáng nửa tối, bớt đi nhiều sự non nớt, thêm ý vị của nam nhân trưởng thành, nhất là ánh mắt kia có vẻ u uất thành thục của người kinh qua sương gió.

Một tích tắc, trái tim cô thoáng rung động.

Thực sự là cảnh.

Đại mạc cô yên trực

Trường hà lạc nhật viên.

Trình Nhiên đứng im lặng một lúc lâu quay sang nhìn Tần Tây Trăn, giơ cuốn sổ tay lên, hào khi sinh ra nói lớn: “ Cô làm nhiều như vậy cũng chỉ vì muốn có một bài hát của người đó thôi, cần gì chứ? Em cho cô mười bài.”

“ Mười bài? “ Tần Tây Trăn tưởng mình nghe nhầm:

“ Đúng, mười bài. “ Dáng vẻ Trình Nhiên khi nói sẽ cho Tần Tây Trăn mười bài hát, rất có phong thái của chủ tịch bá đạo, kỳ thực trong lòng thấp thỏm không thôi:

Bởi vì Trình Nhiên cũng chẳng ngây thơ tới mức cho rằng dựa vào một bài hát hay là nổi tiếng được, như Nhạc Bình Hồng bảo Tần Tây Trăn cỏ tiền mua bài hát của Uông Trung Hoa kỳ thực là mua danh tiếng của ông ta. Nhờ vào danh tiếng của ông ta, người ta mới chú ý tới ca sĩ hát nó, từ đó Tần Tây Trăn mới lọt được vào tầm mắt của mọi người. Trong giới underground đầy người tài năng, không thiếu dung mạo, nhưng tới giờ vẫn chỉ biểu diễn ở quán bar, chẳng mấy ai biết.

Cho nên dù Trình Nhiên có trong tay rất nhiều ca khúc lưu hành được đời sau nâng lên hàng kinh điển, nhưng cũng chẳng có gì đảm bảo những bài hát đó ở thời không này có thể giúp Tần Tây Trăn cất tiếng hát oanh động bốn phương.

Cũng chẳng có gì đảm bảo bài hát đó được thừa nhận ở thời đại này.

Như Hồng Lâu Mộng vậy, có lẽ sẽ trường tồn thiên thu vạn đại, tiếp tục nuôi sống vô số người. Nhưng mà năm xưa Tào Tuyết Cần chết trong nghèo khó, để lại vợ góa tiền nong không có, chỉ còn vài ba người bạn thương tình, ma chay qua quýt.

Hay như Van Gogh cả đời chỉ bán được một bức tranh, bị coi là tên điên thất bại, cuối cùng tự tử trong cùng khốn. Sinh mệnh ngắn ngủi của ông ta chẳng thể đợi được tới lúc thế giới coi là thiên tài vĩ đại.

Cho nên Trình Nhiên nghĩ, liền một lúc cho Tần Tây Trăn một đống bài hát, để tăng thêm tỉ lệ thành công cho cô.

Kết quả Tần Tây Trăn chẳng cảm động mà dở khóc dở cười: “ Mười bài liền, em làm như Tam Quốc Sát ấy, thích là có thể sản xuất số lượng lớn được ...”

Cô từng nghe bài hát do "chú họ Trình Nhiên" sáng tác rồi, rất hay, nhưng là một giáo viên âm nhạc, cô chỉ có năng lực giám định ca khúc, chứ thiếu năng lực nắm bắt thị trường, càng không biết làm sao để bài hát hot lên, cô cũng chẳng dám nghĩ tới chuyện đó. Giống như Nhạc Bình Hồng nói với cô, tham gia lễ hội âm nhạc, ca khúc hay thì tất nhiên là cần rồi, thứ tới là phải xem là ca khúc ai viết, công ty băng đĩa có chấp nhận không? Nếu không biểu diễn tốt tới mấy, chẳng lọt vào mắt công ty băng đĩa, không ai phát hành album cho, vậy thì cũng vô nghĩa.

Uổng cho mình vừa rồi còn bị thẳng nhóc này làm rung rinh mất mấy giây, bài hát gì mà làm như củ cải ấy, Tần Tây Trăn bĩu môi: “ Em định đưa cho tôi bát hát thế nào, viết bây giờ .. Á ...”

Cô không tiếp tục chế giễu nữa, vì Trình Nhiên bắt đầu hát rồi.

Đầu tiên là một bài hát tiết tấu rất nhanh, chưa đợi Tần Tây Trăn hoàn hồn thì lại là một bài tiếng Việt, đợi nghe xong vội hỏi: “ Này, này, em vừa hát gì thế?”

Dù sao cũng không phải người nói ngôn ngữ hệ Mân Nam, dù Tần Tây Trăn hát tiếng Việt không tệ, nhưng mà nghe tiếng Việt lại chẳng hiểu.

Trình Nhiên chẳng đáp, cứ thế hát từ bài này tới bài khác, chẳng hề có nhạc đệm, đứng trên sườn núi cứ ngửa cổ hát vang, chẳng biết xấu hổ.

Nhưng mà người nghe duy nhất là Tần Tây Trăn chẳng thấy buồn cười, đôi mắt nai đó lấp la lấp lánh, còn sáng hơn sao lúc này.

“ Phù ... “ Hát liền một lúc xong mười bài, hay là hơn, Trình Nhiên chẳng rõ, coi như hôm nay đi hát Karaoke cũng được:

Đến khi quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt đã không biết dùng lời lẽ nào hình dung của Tần Tây Trăn.

“ Thế đã đủ chưa, mấy ngày nữa kiếm thời gian em tới cùng cô thảo luận biên tập ca khúc, từng bài từng bài một, cho dù không thể làm từng bài thật hoàn mỹ, nhưng chỉ là tiểu tiết thôi, chủ yếu vẫn là cái thần bài hát.”

Tần Tây Trăn tựa hồ còn chưa tiêu hóa hết được những gì mình vừa nghe thấy, bởi vì từ âm điệu, phong cách, ca từ đều khác nhau, đều là bài hát cô chưa từng nghe thấy. Tất cả khiến cô choáng ngợp, đó thực sự là thịnh yến âm nhạc ... Nếu như nói tất cả những bài hát này do một người hát ra thì cô không thể hình dung ra được một người có thể tài hoa tới mức đó.

Bởi vì càng am hiểu nên cô mới càng chấn động.

Mà vấn đề cũng từ đó sinh ra, Tần Tây Trăn có chút e ngại: “ Tôi thực sự có thể kiểm soát nổi những thứ đó, mỗi loại phong cách đều khác biệt lớn, tôi làm được sao?”

“ Em thấy cô làm được đấy, cái hôm mà em nghe cô dùng đàn dương cầm đàn ca khúc trẻ con tới mức điên cuồng, tiếng cười bộ dạng của cô khi đó ám em mất ba ngày, em thấy trên đời này còn phong cách nào mà cô không tiêu hóa nổi chứ?”

Nếu không phải trong lòng còn đang ngổn ngang rồi bới thì Tần Tây Trăn đá cho Trình Nhiên lăn xuống núi luôn rồi.

Trình Nhiên khẳng định: “ Đừng sợ, cô Tần, cô là con ngựa hoang, định sẵn sẽ rong ruổi khắp thảo nguyên bao la.”

Tần Tây Trăn ngước mắt lên nhìn Trình Nhiên, nói ra một lời làm cô phải hối hận: “ Còn em thì sao, có đi cùng không?”

Khụ, khụ, khụ.

Trình Nhiên hắng giọng nhắc nhở, lúc này đêm tối , chỉ có một nam một nữ, không nên nói những lời nguy hiểm như thế.

Tần Tây Trăn mặt đỏ rát, chỉ muốn chỗ nứt nào đó trên mặt đất, chui đầu vào luôn cho rồi. Trời ơi, mình vừa nói cái gì thế, Tần Tây Trăn, có phải mày điên rồi hay không, nói cái gì thế chứ.

Rất nhiều năm sau, Tầy Tây Trăn vẫn còn nhớ buổi tối ngày hôm đó, trên sườn núi cao, dưới bầu trời bao la lấp lánh ánh sao, có một chàng trai hát cho cô nghe hết bài này tới bài khác.

Khi đó cô không có gì hết, nhưng tưởng chừng có tất cả mọi thứ.

Bất kể bao nhiêu lần nhớ lại, cô vẫn thấy vô cùng hạnh phúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận