Trùng Nhiên

Chương 268: Đến lúc tính chuyện chuyển nhà rồi!

“ Cha nói cái gì thế? Làm như trong phim Hong Kong, con có ý đồ cướp ghế của cha vậy.” Trình Nhiên dở khóc dở cười, thành tích đi xuống là có thật, tuy mỗi tháng kiểm tra không xếp hạng, nhưng vẫn có kẻ hiếu sự đi nghe ngóng thành tích của y, điểm số hai tháng gần đây của y liên tục tụt xuống, bị người ta vượt qua rồi:

Nguyên nhân có nhiều, thứ nhất là cái tính của Trình Nhiên, dễ thả lỏng, bảo y lúc nào cũng tập trung cao độ là không thể nào. Thứ tới chuyện Tần Tây Trăn rời đi khiến y buồn bã sa sút một thời gian. Thứ tới nữa là nếu mỗi kỳ kiểm tra mà đều dồn hết sức thì hao phí tinh thần, còn không dồn hết sự tập trung vào đó sẽ thua người khác thôi.

Mặc dù Trình Nhiên lĩnh ngộ ra không thích phương pháp học tập, thi cử, nhưng không thể xem thường những người liều mạng lấy y là đối thủ.

Trình Nhiên có hơi hối hận, biết thế trước kia mình cứ đứng khoảng top 10 thôi có phải thong dong rồi hay không? Bây giờ đừng nói là top 10, chỉ cần tụt xuống top 2 thôi là khó sống trong nhà rồi.

Tuy thành tích có tụt xuống, Trình Nhiên đủ tự tin tới kỳ thi chính thức mình lấy lại phong độ.

Rốp!

Trình Nhiên cắn miếng táo giòn tan, man mát ngòn ngọt, thật là thích, y yêu chết cái thân thể trẻ trung này, lúc nào ăn cũng thấy ngon, bất kể đói hay không: “ Con không định kế nghiệp cha, mệt lắm, con chỉ muốn sống nhẹ nhõm một chút.”

Trình Phi Dương hừ một tiếng: “ Con mơ đi, cuộc sống không bao giờ nhẹ nhõm.”

“ Tại cha không biết tìm niềm vui trong đó thôi.”

“ Đoạn cuối cùng con nói với Cố Thành Tây ấy, thao tác thực tế không dễ dàng đâu, cha lo sẽ có người chỉ trích chúng ta cạnh tranh không chính đáng.”

Sau nỗ lực không ngơi nghỉ, Trình Nhiên rốt cuộc cũng tranh thủ được một địa vị đối thoại tương đối công bằng với cha mình: “ Cha, ngại gì chứ, Phục Long muốn lớn mạnh mà không có bất kỳ bình luận không hay nào à, có khả năng đó không? Như bây giờ chẳng phải có người nói cha có ngày hôm nay là do có người bên trên làm chỗ dựa à? Nói cha quan thương câu kết, vậy cha phải làm sao, không làm nữa chắc? Chỉ cần pháp luật không cấm thì chúng ta cứ làm thôi. Người ta bị cha mất đoạt mất miếng bánh, cha không để người ta nói xấu vài câu à? Chẳng lẽ muốn người ta khen cha nữa ... Cha nghĩ thật hay, chuyện tốt gì cũng muốn, đâu ra.”

Hai cha con cách cái bàn nhỏ người ăn táo, người bóc quýt, bất thình lình Trình Nhiên bị gõ đầu một phát.

Trình Nhiên xoa trán, thiếu chút nữa là y chửi bậy rồi.

Trình Phi Dương gật gù: “ Nói cũng phải, chúng ta là kẻ thách thức, phải dùng chiêu số mà đối thủ không ngờ tới, nếu vẫn dựa theo quy tắc người ta định ra mà chơi thì làm gì có cơ hội. Con đừng có suốt ngày nghĩ mấy chuyện này nữa, giờ còn muốn thi vào Thập Trung Thành Đô không? Thái độ lơ là này của con, đoán chừng không thi vào nổi đâu. Cha nói cho con biết, đừng nghĩ con ở Nhất Trung thế nọ thế kia mà kiêu ngạo, Thành Đô là nơi tập trung học sinh ưu tú toàn tỉnh, con biết dân số của Sơn Hải là bao nhiêu không? Mới 1 triệu thôi, dân số toàn tỉnh là 76 triệu đấy, đã hiểu chưa, cho nên con phải nỗ lực hơn mới được. Nếu thành tích của con không tốt, cha không đi làm nữa, ở nhà trông coi con học tập.”

Trình Nhiên lơ đễnh buột miệng: “ Cha, tầm mắt phải nhìn xa một chút chứ, sự nghiệp của cha lớn lên, con muốn học đâu chả được.”

Kết quả là chọc vào tổ ong rồi, Trình Phi Dương đặt quả quít xuống, quay hẳn người sang, mặt vô cùng đáng sợ: “ Cha nói cho con biết, tư tưởng này của con là không thể chấp nhận được. Đây là cái thói gì vậy, con người phải dựa vào chính bản thân mình mới được. Cha có thể cho con, nhưng nếu con không giữ gìn được thì sớm muộn cũng mất sạch, nói tới cụ tổ con, trước kia là nhà địa chủ lớn, trong nhà có trang viên, có người làm, có cả tàu thuyền, kết quả tới đời mấy anh em ông nội con, do không học hành tới nơi tới chốn, kết quả cả gia nghiệp lớn không còn gì ... Nhà không có tiền, cha nghỉ học sớm nhập ngũ ...”

Nghe đoạn quá khứ mà cha nói chai tai này, Trình Nhiên thống khổ nhắm mắt lại, cha y ít nói, một khi đã nói là lải nhải còn phiền hơn cả mẹ nữa.

Xuyên qua cửa sổ căn phòng cũ, có hai cha con, con cúi đầu ủ rũ, cha vung tay lớn tiếng giáo huấn, cảnh đó hòa vào trời đêm mênh mông.

Trừ thi thoảng cung cấp cho Phục Long ý kiến tham tán ra thì Trình Nhiên không can thiệp vào việc của cha mình, y chỉ quan sát thôi, không phải chuyện nhất định lên tiếng thì không lên tiếng, hơi sức đâu chứ.

Nhưng Trình Phi Dương không chịu quên tuyên bố hôm đó của con trai, coi đó là dấu hiệu đáng báo động, nên liên tục nhắc nhở Trình Nhiên học tập cho tốt mới là điều y nên làm nhất ở thời cao trung là giai đoạn đáng nhớ nhất cuộc đời này.

Tối hôm đó Trình Phi Dương còn đem tư tưởng muốn " ngồi mát ăn bát vàng" của con trai ra kể với vợ, hai vợ chồng đoán, đây là cái tuổi nổi loạn, chúng nó có nhiều suy nghĩ bốc đồng cũng không có gì lạ, nhưng cần theo dõi uốn nắn.

Ở trong khu tập thể không phải thế sao, thường xuyên nghe người xung quanh than vãn con cái vào tuổi nổi loạn, khó bảo, khó quản, hôm nọ mẹ Du Hiểu còn tìm ra sách người lớn trong phòng hắn, kết quả một trận chó chạy gà bay. Từ Lan cũng lén lút vào phòng Trình Nhiên lục lọi, tuy không tìm thấy gì, nhưng mà có mấy thẻ bài hình nhân vật nữ ăn mặc hở hang, khoe mông khoe ngực .... Làm Từ Lan một phen hối hận, năm xưa đáng lẽ năm xưa cấm nó học vẽ từ sớm mới đúng.

Hai vợ chồng lại nói tới chuyện sớm muộn cũng phải chuyển nhà lên Thành Đô, Trình Phi Dương bảo vợ nên thôi việc sớm đi còn lo chuyện khác, nhà hàng Sơn Hải tới năm nay cũng không chống đỡ nổi nữa, muốn bán tài sản, có mấy nhóm người tới khảo sát, cuối cùng chưa đâu vào đâu, kẹt chính là ở chỗ bồi thường cho công nhân viên.

Vì thế Trình Phi Dương mới muốn vợ nghỉ trước, tiền bồi thường nhận ít đi một chút không hề gì, giờ tiền lương của hắn đã vượt xa tổng lương của hai vợ chồng trước kia rồi, phí sinh hoạt không phải lo nữa. Công ty nhắm vào Thành Đô, trụ sở sẽ phải chuyển lên đó, đằng nào cũng không làm nữa, không bằng sớm chuẩn bị, cùng lắm lên Thành Đô vào Phục Long, chuyên môn vợ hắn là kế toán mà, làm đâu chẳng thế.

Từ Lan thì không muốn làm việc dưới quyền chồng, nghe chồng chỉ huy. Phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời mà, cô muốn có sự độc lập của mình. Chỉ là bao năm qua cống hiến cho xis nghiệp, làm việc ở đó tự nhiên như hít thở vậy, giờ nghỉ việc rất không đành lòng.

“ Hay là em nghỉ lấy tiền bán tuổi nghề, cộng với tiền thưởng năm ngoái của anh, cùng tiền vợ chồng mình tích góp, mua nhà ở Thành Đô trước đã rồi tính sau.”

Trình Phi Dương nhíu mày: “ Công ty chuyển lên đó, sẽ xây nhà máy, xây cả nhà cho công nhân viên chức, mình mua nhà làm gì nữa?”

“ Anh tính kiểu gì thế, không nghĩ cho kỹ đi, nói là xây được à, cứ cho là xây đi nhưng xây tới ngày tháng năm nào mới xong chứ, mới lên đó có nhà ở rồi sao?”

“ Thì tất nhiên không phải xây mới hoàn toàn, ý anh là muốn tìm nhà xưởng cũ mua lại, giờ đâu thiếu, sau đó cải tạo ở tạm đã ...”

Tà Lan gạt đi ngay: “ Anh nói hay nhỉ, nhà xưởng anh mua ở đâu, vành đai hai hay là ba? Anh muốn để con nó cũng ở tạm trong nhà máy à? Sau đó năm sáu giờ sáng muốn nó dậy bắt xe buýt đi học? Anh đành lòng nhìn con vất vả vậy à? “
Bạn cần đăng nhập để bình luận