Trùng Nhiên

Chương 396: Chuyện nghiêm trọng rồi.

Khương Hồng Thược có rất nhiều người yêu quý, tương ứng có lượng không nhỏ nữ sinh ghen ghét, bình thường bọn họ bị hào quang của cô áp đảo, không bới móc được gì cả. Hôm nay họ có được cơ hội rồi, lời của Tôn Tiêu không khác gì nói trúng tiếng lòng họ, nhao nhao lên tiếng phụ họa.

Trong phòng học lớn này có cả học sinh năm nhất và năm ba, nhiều người chưa biết Khương Hồng Thược là ai. Đương nhiên là lời của "chuyên gia giáo dục" sẽ có trọng lượng hơn, thế nên có vài tên đứng dậy nhìn cô gái đứng nổi bật giữa phòng đó buông một câu chớt nhả "đúng là rất xinh đẹp", làm xung quanh cười rộ lên.

Còn đám học sinh năm thứ hai tất nhiên biết Khương Hồng Thược, nhưng ngay cả nữ thần trong lòng họ đối diện với người ta cũng bị bẻ gãy rồi, họ làm gì được.

Thế nên chỉ biết nhìn cô thương xót đồng tình.

Khương Hồng Thược đã bao giờ gặp phải tình cảnh này, cô không để ý tới thái độ người xung quanh, nhưng Tôn Tiêu làm cô thất vọng. Đối phương không có tinh thần tranh luận, không dám truy đuổi chân lý, chỉ muốn bảo vệ luận điểm mà giở thủ đoạn công kích cá nhân, thái độ giễu cợt của của Tôn Tiêu rất rõ ràng rồi. Người này không có tư cách của một nhà giáo dục lại rao giảng chuyện giáo dục, làm cô tức giận.

Vũ Hân ngồi bên có chút sợ hãi, thấy lãnh đạo trường cũng quay xuống nhìn về phía Khương Hồng Thược, ánh mắt ý vị cảnh cáo, cô vội vàng kéo tay bạn mình ngồi xuống, không cách nào kéo nổi.

Trình Nhiên không đi được nữa rồi, y biết tính Khương Hồng Thược, cô không chịu thua, chuyện này không kết thúc êm đẹp được tới bên cạnh một thành viên hội học sinh làm công tác phục vụ hội trường, hỏi mượn micro. Người kia định từ chối, bắt gặp ánh mắt đáng sợ của Trình Nhiên, không dám nói gì đưa micro tới.

Khương Hồng Thược vẫn quật cường nhìn chằm chằm vào Tôn Tiêu: “ Nếu đúng như bác miêu tả, học sinh tham gia cắm trại chỉ là một đám trẻ con, giống như chúng ta đi chụp ảnh, chụp một nơi toàn cảnh đẹp, hoặc chụp một ngóc ngách toàn chuyện xấu. Dù tất cả đều là thật, nhưng đó không phải là toàn bộ sự thực, lời bác nói ….

Tôn Tiêu cười phá lên lần nữa ngắt lời Khương Hồng Thược: “ Này bạn học nhỏ, để tôi nói cho cháu biết thế nào là toàn bộ! Toàn bộ chính là truyền thống văn hóa của chúng ta, từ xưa tới nay đều cổ vũ nghe lời, không cổ vũ có suy nghĩ riêng, cổ vũ trung dung, đi theo số đông, không cổ vũ cạnh tranh mạo hiểm, cổ vũ ổn thỏa, không cổ vũ suy nghĩ viển vông. Cổ vỗ ‘lòng hướng về một nơi, kính chiếu vào một chỗ’, không cổ vũ cá kính độc lập, cổ vũ trẻ con noi theo cha mẹ, không khơi lên hứng thú và khao khát tiềm tàng.”

“ Giống như các cháu ngồi đây, các cháu từ nhỏ tới lớn, có lần nào cha mẹ các chấu không lấy thành tích của các cháu ra làm tiêu chuẩn đánh giá các cháu? Có lần nào không yêu cầu các cháu phải có điểm số tốt? Bởi vì tiêu chuẩn thành công của chúng ta quá đơn nhất, hiện giờ cha mẹ chỉ cho rằng học tập tốt, thi vào một trường đại học tốt là thành công.”

“ Cho nên thí nghiệm trẻ con Trung Úc là một sự phiến diện, trại hè cũng là sự phiến diện khác, nhưng là hình ảnh thu nhỏ của vấn đề chúng ta so với người khác. Bạn học này nói đừng quá phiến diện, đó không phải là toàn bộ, chúng ta đúng là không thể lấy gáo đong biển, nhưng có thể từ nhỏ nhìn thấy cái lớn, từ một cái lá rụng mà biết mùa thu về.”

Tôn Tiêu giang rộng tay: “ Hôm nay tôi nói tới tư duy phê phán, cô bạn này liền đứng ra, muốn biểu thị học sinh Trung Quốc cũng có tư duy phê phán ... Nhưng không phải là cách tư duy này, trẻ con nước Mỹ phê phán dựa vào thực tế, có lý có cứ, không phải bảo vệ tự tôn và hư vinh của mình, đi bịa đặt, ương ngạnh cố chấp cãi cùn. Cho nên từ đó có thể thấy con đường giáo dục của chúng ta còn xa.”

Khương Hồng Thược lúng túng đứng sững ra đó, đối phương chụp hết cái mũ này tới cái mũ khác, dùng đủ thủ đoạn tranh luận lẫn lộn, đánh tráo, công kích cả nhân, cô lại không thể dùng thái độ tương tự để đánh trả.

Vì Khương Hồng Thược quá rõ, với quan niệm trên dưới của Trung Quốc, cô ở thế yếu hơn, nếu phản kích cùng thủ đoạn, cô biến thành vô lễ, hỗn láo. Còn Tôn Tiêu vẫn còn chiêu cuối cùng nữa, ông ta có thể tỏ ra ‘tôi phê phán là vì tốt cho cháu’, người khác cũng nghĩ thế.

Bởi thế không phải cô không phản bác được ông ta, mà là không thể phản bác. Uất ức trào dâng trong lòng, hai tay cô bóp chặt, người đã hơi run lên.

Nhưng cô chỉ có thể chịu đựng.

Bóng dáng cô độc của Khương Hồng Thược đứng trong phòng học lớn làm nhiều học sinh nhói lòng, nhưng lo lắng Khương Hồng Thược tiếp tục tranh luận, đối phương đem chuyện hôm nay ra khỏi trường, khiến tất cả cùng biết.

Nói không chừng trong văn chương châm biếm thời cuộc của ông ta, lại có thêm một nữ sinh Trung Quốc giả dối hư vinh truyền khắp nơi.

“ Hồng Thược, ngồi xuống đi mà. “ Vũ Hân kéo tay Khương Hồng Thược sắp khóc tới nơi rồi:

Nhiều người nhìn sang Chu Húc, hắn là thành viên của câu lạc bộ biện luận, từng được giải tỉnh, Chu Húc cũng có thể nghĩ tới vấn đề như Khương Hồng Thược.

Hắn không có vũ khí để phản bác, vì hắn nghĩ giống Khương Hồng Thược, bọn họ ở vị trí yếu hơn, đứng ra cãi lại là thua ngay từ khởi điểm rồi. Lão già đó quá ác, miệng thì nó tư duy lý trí, nhưng lại lấy thân phận chèn ép người ta.

Hắn tức mà không làm gì được.

Giáo viên cũng đã chạy xuống chỗ Khương Hồng Thược, định khuyên giải cô, nữ sinh đại diện cho cả Thập Trung, không thể để hỏng như vậy.

“ Chúng ta đúng là một thế hệ sụp đổ, đột nhiên tôi nhìn ra nguyên nhân rồi.”

Có người đột nhiên lên tiếng, giọng nói truyền qua loa vang khắp phòng.

Mọi người nhìn nam sinh đó, hình như tên là Trình Nhiên, đứng đứng ở hành lang hang vị trí hàng ghế số năm.

“ Đó là vì có loại người như ông, hẹp hòi cố chấp, bất chấp sự thật, mồm miệng đầy lời dối trá ... Thứ chuyên gia giáo dục mua danh kiếm tiếng.”

Một lời kinh thiên động địa, hiện trường chết lặng, phòng học lớn sức chứa 1500 người, tính cả số học sinh đang đứng phải tới gần 2000, nhưng im ắng tới mức nghe thấy tiếng kim rơi.

Cạch một cái.

Có phóng viên đánh rơi cả máy ảnh, lãnh đạo trường học choáng váng, ý nghĩ đầu tiên của họ là, chết rồi, lớn chuyện rồi.

Khương Hồng Thược quay sang nhìn Trình Nhiên, bất ngờ mà lại không bất ngờ, hàng mi rung rung, nhưng lúc này mây đen bao phủ trong lòng cô.

Lời của Trình Nhiên vô cùng nghiêm trọng, nói nhẹ nhất cũng là coi thường bề trên, nói nặng hơn, Tôn Tiêu có thể tố cáo y xỉ nhục và phỉ báng, dù không bị pháp luật xử phạt, đưa lên báo chí một cái, sẽ càng bôi càng đen.

Mắng ông ta thì thống khoái thật đấy ... Nhưng danh tiếng ông ta quá lớn. Có thể đưa ra nghi vấn về lời ông ta nói, vẫn tính là trong nội dung tranh luận học thuật , nhưng một khi mắng chửi thì tính chất khác hắn, càng chống lại thì tiếp đó bị trói buộc cùng phản tác dụng càng lớn.

Một học sinh mà không biết tôn ti, không biết kính trọng, chẳng phải là cái thế hệ vô pháp vô thiên rồi còn gì?

Chỉ trong tích tắc Khương Hồng Thược đã hiểu thấu hậu quả, chuyện này lan ra, chỉ sợ Trình Nhiên bị đuổi học mất, mặt cô cắt không ra máu, trước đó cô chỉ tức giận, bây giờ là sợ hãi.

Ngay cả phóng viên kia cũng lắc đầu, chuyện này chắc chắn đưa lên báo, đứa học sinh này xong rồi, e trong nước không có trường nào dám chứa chấp.

Trình Nhiên không đợi cho giáo viên kịp ngăn cản đuổi mình ra ngoài, tiếp tục nói: “ Xin hỏi cái thí nghiệm Trung Úc đó được cho đăng ở báo nào, do cơ cấu nào thí nghiệm, có thể tra tư liệu kiếm chứng tự đâu?”

Tôn Tiêu chưa bao giờ bị người ta mắng thẳng mặt như vậy, tức tím mặt, nhưng trước mặt nhiều người như thế, ông ta không thể để mắt phong độ, huống hồ chỉ là một đứa học sinh nhãi con đang kích động mà thôi, thứ ngựa non háu đá, loại này quá dễ ứng phó: “ Chuyện này tự có ghi chép trên tạp chí tương quan, chẳng lẽ tôi phải tìm ra bây giờ cho cậu xem? Người trẻ tuổi, đọc nhiều sách vào, đừng nông cạn như thế. “
Bạn cần đăng nhập để bình luận