Trùng Nhiên

Chương 713: Nhất định sẽ có một ngày.

Năm 2000, hạ tuần tháng 10, mùa thu ở phương nam rất đẹp, khí hậu vô cùng dễ chịu vừa lòng người.

Từ Lan tới Nam Châu một chuyến, nhờ công của Lý Vận mà quãng thời gian từ lúc Trình Nhiên tham gia cao khảo tới khi lên đại học cũng là giai đoạn Từ Lan bận nhất. Có điều dù bận rộn tới mấy, cô vẫn làm tròn bổn phận người mẹ, Trình Nhiên mỗi sáng thức dậy đều có bữa sáng vừa dinh dưỡng vừa hợp khẩu vị, còn cả đủ loại món ăn mà mẹ đi dự tiệc mang về cho. Khiến đại công tử Phục Long, Boss ẩn của CQ giữ được tinh lực sung mãn tham gia quyết chiến cao khảo.

Đoạn lịch sử này cũng giống hệt kiếp trước, khi đó mẹ y làm việc trong một quán cơm, thường xuyên mang món ăn thừa về cho Trình Nhiên, nay làm tổng giám đốc của công ty địa ốc, không ngờ vẫn làm như vậy, đây đúng là kỹ năng trời cho của mẹ.

Khi Từ Lan có được thời gian rảnh thì đã là hạ tuần tháng 10 rồi, hơn nữa cũng không hoàn toàn là rảnh, Từ Lan tới Nam Châu tới công tác, thuận tiện tham quan trường của con.

"Mai mẹ mới có thời gian qua chỗ con, sao, muốn ăn gì thì nghĩ cho kỹ đi, mẹ ở Nam Châu không lâu đâu, mời con ăn bất kỳ thứ gì con muốn."

Hồi xưa mẹ bận thì bận, Trình Nhiên vẫn cảm thấy mình là bảo bối trong nhà, lên đại học rồi sao địa vị tụt dốc không phanh, còn là đi công tác mới tranh thủ qua thăm con, chưa gặp mặt đã nói thời gian không nhiều, sao cứ có cảm giác không phải là con đẻ mà như nhặt về ở bãi rác về thế nhỉ?

Ít nhất khi còn là trạng nguyên tỉnh đi khắp nơi giúp mẹ nở mày nở mặt mà, giờ dùng xong liền vứt à?

Sau khi đón mẹ, Trình Nhiên dẫn đi quanh trường một vòng, cũng chẳng tới nhà hàng cao cấp đánh chén một bữa thỏa thuê như mẹ nói, mà ăn một bữa cơm ở nhà ăn nghiên cứu sinh hay ăn, đồ ăn ở đây ngon hơn một chút, tất nhiên cũng đắt hơn.

Đến lúc này Từ Lan mới nói vui mừng nói: “ Thì ra Đại học Trung Nam lớn thế này cơ à, ừ, trường con không tệ đâu.”

Nhìn vẻ mặt phấn chấn của mẹ, khóe miệng Trình Nhiên giật giật, lòng nghĩ cung phản xạ của mẹ quá dài đi, đi nửa ngày rồi mới nhớ ra khen trường của con à?

Chi nhánh của Địa ốc Viêm Hoa ở Nam Châu đã lập nên, cũng có được một mảnh đất ưng ý, nằm trong địa khu Ngũ Lý Trang. Vào tháng tạp hội nghị địa ốc Nam Châu mở ra, khi đó mười mấy tạp chí truyền thông có ảnh hưởng trong nước cùng rất nhiều tạp chí địa ốc trong nước đổ tới Nam Châu.

Nhiều người cảm khái, đó là hội nghị địa ốc có quy mô cao nhất lớn nhất từ trước tới giờ.

Hội nghị diễn ra trong bối cảnh Trung Quốc gia nhập WTO khiến nhiều ngành nghề phải đối diện với nhiều thách thức, vị trí địa lý của Nam Châu đặc thù, xưa nay là nơi binh gia tranh giành. Hội nghị lần này cũng khiến công ty địa ốc Nam Châu ngửi mùi "địch tới dưới thành".

Ở trong hội nghị này, địa ốc Viêm Hoa khởi nguồn từ công ty chuyên xây dựng nhà ở cho công chức Phục Long, trở thành một trong số đơn vị quan trọng tham gia xây dựng trung tâm triển lãm lớn nhất Châu Á, giành được địa vị không nhỏ trong nghề đã đề xuất "vận động cải cách nhà ở". Nhà ở phải quay trở lại với tích chất thích hợp cho cuộc sống, phù hợp nhu cầu người dùng, tạo nên hệ sinh thái, sáng tạo ngôi nhà trong mơ của nhà tiêu dùng.

Kỳ thực nói thẳng ra thì giống với hệ sinh thái nhà ở tiểu khu hoa viên đời sau, cách thức này cần dùng thêm nhiều đất đai để xây dựng cơ sở hạ tầng, tạo ra trải nghiệm sống dễ chịu chứ không phải là xây cho thật nhiều nhà san sát nhau để kiếm tiền. Nhưng mà giai đoạn này vẫn còn giai đoạn mày mò, sơ khai, đại bộ phận công ty phát triển địa ốc còn chưa có chung nhận thức.

Một công ty mới như Viêm Hoa làm sao có tư tưởng vượt xa cả mười mấy năm tích lũy của công ty địa ốc lâu năm? Tất cả nhà nhờ khởi điểm của họ, chính là xây nhà cho nhân viên Phục Long.

Thực sự là địa ốc trong nước giai đoạn này đã đạt tới nút cổ chai của sản nghiệp, mọi người xây nhà cửa na ná nhau, toàn là những cái hộp vuông vức, không gian tận dụng tối đa, chẳng khác nào sống trong hộp bê tông cốt thép.

Thế nên cần một tiếng nói mới, khái niệm mới, nhiều công ty liền liên kết tạo thế.

Viêm Hoa liền đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Viêm Hoa nhờ hội nghị đó mà trở nên nổi bật, phía Nam Châu cũng được chia một chén canh, giờ mảnh đất Ngũ Lý Trang thành ruộng thí nghiệm, nhiều cặp mắt đang chĩa vào đó.

Ví thế giời gian tới, Từ Lan sẽ còn phải tới Nam Châu.

Ăn cơm xong Từ Lan dẫn Trình Nhiên tới cửa hiệu thể thao ở gần trường, mua cho Trình Nhiên vài bộ quần áo, sau đó lại đi tham quan một hồi nữa, tới khi mệt rồi dừng chân ở quán cá nướng ngoài cổng bắc trường. Quán được mở trong ngôi nhà cũ, cũ lắm rồi, nhưng mùi vị rất ngon, giá cả không đắt, là điểm đến yêu thích của sinh viên trong trường khi muốn cải thiện cơm nước.

Lúc này trong quán cũng đã khá đông người, sinh viên với đủ thứ giọng trời nam đất bắc tập trung một chỗ, rất náo nhiệt, nói chuyện như cãi nhau. Hai mẹ con ngồi xuống một góc, bóc lá ra để lộ con cá nướng nóng hổi thơm ngọt, Từ Lan nhìn Trình Nhiên ăn uống ngon lành mới hỏi nhỏ: “ Này, con và cô bé Hồng Thược vẫn còn qua lại chứ?”

“ Dạ, bọn con vẫn giữ lên hệ ạ.”

“ Nếu con muốn đi Anh học thì cũng được đấy.”

Trình Nhiên ngẩng đầu lên: “ Dạ?”

“ Trước kia mẹ và cha con luôn dạy con phải biết tự lập, phải dựa vào bản thân, vì sao? Thực ra là vì nhà mình không có điều kiện, cha mẹ không có bản lĩnh, nhưng bây giờ thì khác rồi, nhà ta có điều kiện rồi, thứ con muốn, hãy theo đuổi đi, cha mẹ ở ngoài kia vất vả, còn không phải vì con sao? Có ưu thế thì phải tận dụng thật tốt. “ Từ Lan ôn nhu xoa đầu con, nhớ lại ngày đó, trong bóng tối cô đấm giường nói một câu "đều tại chúng ta không đủ bản lĩnh", thế rồi hai vợ chồng mất ngủ, nay bôn ba vất vả cũng vì nói với con trai câu này:

Cha mẹ vẫn cố được, con cứ theo đuổi thứ mình muốn đi.

Đừng để phải hối hận.

Câu nói của mẹ làm Trình Nhiên xúc động, đồng thời đồng thời gợi lên trong y rất nhiều.

Du học? Trước kia Trình Nhiên chưa từng nghĩ tới, vì kỳ thực y vẫn mang suy nghĩ "con nhà nghèo".

Kỳ thực ngay cách làm việc của y cũng thể hiện rõ ràng lối suy nghĩ này, cứ nói mình không nhảy vào thị trường chứng khoán vơ tiền, không tham gia thị trường tài chính, là vì không muốn lạm dụng ưu thế trùng sinh, nhưng sâu xa hơn có phải vì mình sợ? Vì lối suy nghĩ ăn chắc mặc bền chiếm ưu thế?

Từ Tam Quốc Sát tới CQ, Thiên hành đạo quán, nếu nói hay một chút thì y tiến từng bước một là biểu hiện của lão luyện chững chạc, nhưng nếu nhìn góc độ khác thì sao? Liệu có yếu tố khác ảnh hưởng tới mình không? Vì dụ như lối suy nghĩ cẩn trọng chắc chắn quá mức của đứa bé con nhà nghèo.

Với điều kiện của nhà mình, thực ra nhiều thứ không cần bắt đầu từ khởi điểm thấp như thế nữa, mình có thể làm lớn hơn.

Xem ra mình có thể bị nhiều bó buộc quá.

Có lẽ giai đoạn này điểm yếu đó chưa lộ ra, nhưng đến khi sản nghiệp y lớn tới mức nhất định thì sao, với cách suy nghĩ thiếu phóng khoáng đó, có lẽ chính y thành lực cản của công ty, thành công nhất định sẽ không thành vấn đề, nhưng có thể chẳng bao giờ làm được gì to tát.

Thế nên Trình Nhiên thực sự suy nghĩ về việc du học, muốn đi xa hơn, nhìn nhiều hơn.

Nhất định một ngày y sẽ làm thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận