Trùng Nhiên

Chương 624: Hẳn là xấu hổ lắm.

Không nhiều lời, ai nấy nhận nhiệm vụ đi làm việc của mình, Trình Nhiên giữ Lâm Hiểu Tùng và Triệu Thanh lại, hỏi chi tiết phía Chương Ngư .

Lâm Hiểu Tùng nói tương đối khéo léo, Chương Ngư sau nhiều lần bị từ chối, có lãnh đạo trường cho rằng hắn là kẻ lửa đảo, có trường thấy hệ thống vốn có của mình dùng rất tốt, chẳng cần mua phần mềm của anh, nếu không thì hắn cũng không thuyết phục được đối phương, chẳng bán được.

Tóm lại là húc sưng đầu rồi, cuối cùng Chương Ngư về nói với Lâm Hiểu Tùng, tôi thấy mình không thích hợp làm cái này, chúng ta nên thuê ít người bán giúp, tôi nên tập trung vào chuyên ngành sẽ thực tế hơn.

Trình Nhiên cảm thán: “ Tỉnh ra rồi, thật không dễ dàng.”

Lâm Hiểu Tùng gật đầu: “ Đúng thế, có điều sau này thầy Chương mà biết chúng ta bẫy hắn, không biết có nổi điên không?”

Một người có thể làm gì, không làm được cái gì, đó là quá trình tự nhận thức, thông thường là gặp phải thất bại mới có được kết quả.

Trình Nhiên bảo Lâm Hiểu Tùng buông tay để mặc Chương Ngư làm gì thì làm, để hắn húc đầu vào tường, chứ thực ra Lâm Hiểu Tùng có thể cho hắn đáp án, thậm chí ra tay một cái là xong xuôi, nhưng Trình Nhiên không cho Lâm Hiểu Tùng làm thế.

Nhiều chuyện nếu không trải qua bản thân thăm dò, để người khác trực tiếp chỉ ra đáp án thì chỉ biết "làm như thế nào", mà không biết "vì sao phải làm thế".

Trình Nhiên bật cười: “ Nổi điên cái gì, phải cảm kích tôi mới đúng. À phải rồi chú Triệu, tình hình cái trường tiểu học kia thế nào?

Triệu Thanh là người làm việc cẩn thận tỉ mỉ, hắn đã đích thân đi một chuyến: “ Khổ lắm, một lời khó nói hết, mấy năm trước cơ cấu giáo dục trấn công khai mở quyên góp xã hội, nhưng chỉ làm cái hoạt động tặng sách cũ, còn tiền thì không có. Chuyện này chẳng đi đến đâu ...”

Trình Nhiên quyết đoán nhanh: “ Vậy chú rút 20 vạn từ tài khoản của cháu, thuê người sửa trường học đi, cái đó là ẩn họa không đùa được. Nếu như Chương Ngư cứ thấp thỏm về chuyện này, sẽ phân tán tinh thần khi làm việc, sẽ rất bất lợi cho Hoa Chương mới thành lập ...”

Triệu Thanh xua tay: “ Được rồi, được rồi, không cần nói câu sau, chúng tôi đều biết cậu là ông chủ tàn nhẫn, ngày ngày chỉ nghĩ cách vắt kiệt giá trị người dưới.”

Lâm Hiểu Tùng cười ha hả phụ họa, sau đó quay lại chủ đề chính hôm nay: “ Vậy chúng ta sẽ trả lời cho bên Ngự Bích thế nào, cô trợ lý tổng giám đốc kia vẫn còn ở Thành Đô, người ta đàm phán với chúng ta chỉ là một phần hành trình, hành trình khác là phỏng vấn nhân viên bên này. Đào được người từ chỗ chúng ta chưa làm họ thỏa mãn.”

Trình Nhiên nghĩ một lúc nói: “ Thế này đi, để tôi viết cho tổng giám đốc của họ một phong thư, mua bán không còn vẫn còn tình nghĩa mà, không cần phải làm quan hệ quá căng thẳng, anh bảo vị trợ lý kia mang về.”

“ Chỉ sợ mọi người thất vọng. “ Lâm Hiểu Tùng nhắc, vì đa phần nhân viên CQ còn rất trẻ tuổi, cho nên ai cũng đợi đáp trả Lô Anh đích đáng cho hả giận:

“ Phá hỏng kế hoạch của đối phương là được rồi, cần gì làm chuyện trở mặt vô nghĩa đó, người ta cũng xuất phát từ mục đích thương nghiệp, đâu phải thù oán gì với CQ. “ Trình Nhiên nói là làm, y không biết tiếng Pháp, cho nên dùng tiếng Anh viết thư:

Lô Anh kết thúc hành trình ở Thành Đô, mang theo lá thư của Trình Nhiên về Trung Hải.

Phong thư đó phong bì dùng giấy xi măng, còn cả niêm phong bằng si, rất trang trọng. Lô Anh thấy buồn cười, có ích gì không? Ai chẳng biết đây là chiêu lấy lui làm tiến, bề ngoài thì từ chối, tỏ thái độ không vươn đầu chịu chém, kỳ thực là thế này, viết thư cho tổng giám đốc, chắc chắn là ngôn tử khẩn thiết.

Nhưng không có ý nghĩa gì đâu, Lô Anh cất phong thư vào cặp công tác.

Bọn họ khổng hiểu tổng giám đốc của mình lợi hại thế nào, tất cả sách lược nhắm vào CQ đều tới từ nữ nhân nước Pháp đó, muốn dùng một phong thư làm lay động người ta, tài hèn sức mọn làm được gì.

Lúc này là tháng 12, lễ chào mừng thiên niên kỷ mới là đề tài lớn gần đây, khả năng máy vi tinh vì qua thế kỷ mới, xử lý ngày tháng sai sót dẫn tới các loại sự cố hệ thống, làm toàn cầu khẩn trương. Ngày nào cũng có bài viết về vấn đề này, vô số chuyện gia, công ty, cơ cấu mất ăn mất ngủ vì nó.

“ Lời tiên tri về tận thế rất có khả năng xảy ra vào thời điểm này đấy. “ Ở trên lớp một đám học sinh giữa giờ tụ tập bàn tán, không chỉ có sự cố Y2K, mà cả tin đồn về ngày tận thế cũng rất có thị trường. Người đang tuyên truyền sự kiện này chính là Lý Gia, học sinh thường xuyên xếp top 5 trong lớp, tên này đầu óc hơi mê tín, nghe nói trước khi thi đều đi lễ chùa: “ Không tin chứ gì, đã xem phim kẻ hủy diệt của Mỹ chưa, khi đó rất có khả năng chuyện xảy ra thế này, virus máy tính nghìn năm được thả ra, máy vi tính toàn cầu gặp họa, rồi tự có ý thức của mình, lập nên skynet, khống chế toàn bộ tên lửa và công xưởng tự động, sản xuất ra người máy hủy diệt nhân loại.”

Đề tài nghe hết sức viễn tưởng như thế mà người tham gia bàn luận không ít, mặt rất nghiêm túc nữa chứ.

Trình Nhiên rất muốn nói với họ, mọi người thất vọng rồi, sự cố Y2K tuyên truyền rầm rộ kia cuối cùng lại là sấm tỏ mưa nhỏ, đại bộ phận máy vi tính toàn thế giới bình yên trải qua kiếp nạn.

Nhân loại cũng không bị hủy diệt, không có tên người máy nào được gửi về hết, cao khảo vẫn diễn ra, sau đó mỗi người một phương.

Chẳng biết bàn tán thế nào mà mà đề tài lạc cả vạn dặm.

“ Có biết Lý Triệu Vinh không?”

“ Biết biết, làm sao, làm sao?”

Tất nhiên là biết rồi, học sinh lớp số 1, được huy chương vàng số học.

Nữ sinh tên Trần Tuyết Kiều vẻ mặt hết sức thần bí: “ Có biết cậu ta và Dương Hạ ...”

Thế rồi không biết ai "suỵt" một tiếng rõ to, sau đó tiếng bàn tán nhỏ hẳn xuống, thi thoảng có vài ánh mắt rất khó diễn tả hết nhìn về phía Trình Nhiên.

Gần đây có "tin tức nội bộ" truyền ra, Trình Nhiên và Dương Hạ là thanh mai trúc mã, sự kiện này phối hợp với chuyện Trình Nhiên và Khương Hồng Thược nắm tay nhau khiến những cái đầu tinh quái thích tưởng tượng của đám học sinh nghĩ ra không ít chuyện ái muội.

Thế nên cứ nhắc tới ba người họ liền khiến bầu không khí trở nên vi diệu.

Mấy tin đồn này tựa hồ có chút ảnh hưởng tới Dương Hạ, Dương Hạ từ khi tới Thập Trung dường như trưởng thành hơn hẳn, trong ánh mắt hau háu của đám nam sinh Thập Trung, thường xuyên nhìn thấy cô mặt váy dài, tóc đen ngang vai, ôm cuốn sách đi qua trước mặt.

Đã thế Dương Hạ còn có vài phần khí chất lạnh lùng kiều kỳ, làm chùn bước những người có ý đồ tiếp cận.

Sau khi Trình Nhiên và Khương Hồng Thược công khai, y rất ít khi gặp Dương Hạ, cảm giác bỗng dưng hình bóng của cô ở sân trường ít hẳn đi vậy. Hôm ấy Trình Nhiên tình cờ gặp Dương Hạ, khi đó cô mặc chiếc áo khoác kèm mũ màu đen, một chiếc váy ngắn cùng đôi tất dài đen kéo dài qua đầu gối, xuất hiện giữa sắc trời âm u của mùa đông, mang tới vẻ đẹp hết sức ma mị bắt mắt.

Dương Hạ đi ngược hướng với Trình Nhiên, cô đang trò chuyện với bạn bè bên cạnh, nhìn thấy y quay đầu sang gật đầu một cái, rồi ánh mặt lại quay về phía người bạn bên cạnh, đại khái bị đề tài người bạn kia làm buồn cười, nở nụ cười đẹp đẽ.

Trình Nhiên vốn định nói chuyện với cô vài câu thì Dương Hạ cứ như thế đi qua rồi, bàn tay đưa ra vì mất đi sự nhiệt tình của người đối diện đành thu về gãi đầu chữa ngượng.

Cảnh tượng đó lọt vào mắt một số người, thế là lại truyền tai nhau, không ít học sinh nghe được đồng cảm nói :" Hẳn là xấu hổ lắm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận