Trùng Nhiên

Chương 766: Ngạo nghễ.

Trình Nhiên không biết trả lời ra sao, khi một người cha hỏi vấn đề này với người ngoài, liệu có phải ông ấy thực sự đang muốn câu trả lời không?

Tất nhiên là không phải rồi đúng không các nam đồng bào?

Ý tứ chắc chắn là, mày dám đụng vào nó xem.

Thế nên Trình Nhiên không dám đáp.

Lý Tĩnh Bình hơi bực mình, giục: “ Cháu là bạn nó, chắc là vẫn có liên hệ chứ hả? Nói đi chứ!”

Bảo Trình Nhiên nói sao đây, nói là mình vào 2 giờ chiều, nhận được tin nhắn Khương Hồng Thược gửi cho lúc 5 giờ sáng vừa rời giường, hay là nói mình thường xuyên 11 giờ đêm nằm trên giường nhắn tin cho Khương Hồng Thược đang trực ở thư viện hoặc là đi dạy thêm?

Mà không trả lời không được, nên gật đầu: “ Dạ vẫn ạ.”

“ Nói chi tiết chút. “ Lý Tĩnh Bình hơi mất kiên nhẫn:

“ Bạn ấy có học bổng toàn phần, mỗi ngày học xong dùng hai tiếng cùng nhóm tham gia thảo luận nghiên cứu đề tài, sau đó dạy học cho các du học sinh khác không theo kịp tiến độ, hiện giờ bạn ấy tổ chức một lớp học nhỏ, chừng năm người, nhận ít học phí, trường cũng cho thêm hỗ trợ. Bạn ấy còn làm thủ thư ở thư viện, có thể tranh thủ lúc rảnh để học, nên khá nhẹ nhõm. “ Trình Nhiên vừa cẩn thận lựa chọn chuyện để kể vừa quan sát hắc diện thần, có thể nhìn ra, nhắc tới con gái, mặt Lý Tĩnh Bình dãn ra nhiều, bổ xung thêm :” Bạn ấy không kể với chú, khả năng là sợ chú lo.”

“ Không phải là không nói với chú, nó là con chú tại sao không nói với chú chứ? “ Lý Tĩnh Bình nghiêm mặt: “ Chú chỉ hỏi cháu mà thôi ... Nhà chú xưa nay giáo dục con cái là cổ vũ độc lập, đó là sự tín nhiệm, hiểu không hả?”

Trình Nhiên rối rít nói: “ Chú Lý, cháu hiểu, cháu hiểu ạ, chú đừng kích động.”

“ Chú không kích động, chú đang nói lý lẽ. “ Lý Tĩnh Bình hừ một tiếng: “ Mấy cái chuyện cháu vừa kể rất nhàm chán, cho nên loại đề tài này nhà chú thường là không trò chuyện làm gì.”

“ Vâng, cháu cũng thấy nhàm chán vô vị, nhưng bọn cháu ở trường chỉ tiếp xúc mấy chuyện vô vị này thôi, mỗi ngày tán gẫu một chút, coi như cho đỡ buồn.” Trình Nhiên vội phụ họa:

Thái độ biết điều này làm hắc diện thần khá hài lòng, nó thử thể hiện là nó thân thiết với con mình hơn mình xem, cho nó một đạp bay ra ngoài cửa sổ ấy chứ.

“ Đừng tưởng chú không biết Lý Minh Thạch là ai, hắn là đồ đệ của cha cháu, là tên phát minh ra máy cảnh báo thiên tai sớm, là công thần của tỉnh, sao chú không biết. Tuy nói sau này hắn tách ra tự làm công ty, nhưng nếu nói CQ hoàn toàn không liên quan, không có chút cổ phần nào của Phục Long thì chú không tin. Chú không biết cháu định làm cái gì mà đi thông đồng với hắn diễn vở kịch này, cha cháu có biết không? Có cho phép không?”

Trình Nhiên gãi đầu nói vuốt đuôi: “ Dạ, cha cháu không quản việc của cháu, chỉ cần cháu không làm việc gì phạm pháp, trái đạo đức, cha cháu cho cháu tự do. Giáo dục nhà cháu cũng là cổ vũ độc lập ạ.”

“ Quan trọng là không phạm pháp, nhưng luồn lách kẽ hở cũng là chuyện không đàng hoàng, chú không cần biết quan hệ giữa cháu và Lý Minh Thạch, nhưng bây giờ cả trường đại học lớn và cả chính phủ đều bị cuốn vào rồi. Cháu phải biết rằng, lợi ích đi đôi với trách nhiệm tương ứng, đất đai Lý Minh Thạch có được ở Nam Châu là nhờ chính sách của chính phủ, còn nhiều lợi ích khác nữa, không thể chỉ trục lợi từ chính sách mà phải có thành quả. Chú hi vọng cháu làm việc thực sự, nếu không muốn dựa vào thao tác kiếm danh tiếng hay lợi ích, thì chú là người đầu tiên xử lý ... Chuyển lời với Lý Minh Thạch, nếu hắn chỉ có ý đồ dùng số thao tác kiếm về lợi ích thì hắn chơi với lửa rồi, lời này chú không tiện nói, cháu nói với hắn như vậy.”

“ Vâng, chú yên tâm, cháu sẽ tận lực làm ra thành tích ạ.”

“ Đừng nói quá sớm, chú không thích những người mồm mép, mỗi ngày chú gặp cả chục người như thế rồi, chú muốn cháu làm việc thực tế. “ Lý Tĩnh Bình nói xong dừng một chút cảm thán: “ Chú tận mắt nhìn Phục Long phát triển lên, Phục Long khởi đầu từ Sơn Hải cũng xem như điểm sáng trong sự nghiệp của chú. Bây giờ Phục Long là công ty viễn thông lớn nhất từ tỉnh đi ra, cũng là vinh dự của tỉnh.

Mặc dù thái độ của Trình Nhiên rất đúng mực, cho thấy y không để bụng khúc mắc hai nhà, điều này làm Lý Tĩnh Bình thở phào, nhưng có chuyện thế nào cũng cần phải nói rõ:” Chuyện này hôm đó xảy ra ở nước Mỹ, dì Khương cháu không muốn thấy đâu, lúc đó cô ấy giận Hồng Thược, giận nó trốn sang Mỹ với cháu, nên bị cảm xúc cá nhân nhất thời chi phối, tính cô ấy có chút … mà thôi, bây giờ nói ra những lời này không có ý nghĩa gì nữa rồi, nhưng cô ấy không hề nhằm vào cha cháu hay cháu, chú mong cha cháu hiểu điều ấy. Chỉ là chuyện không may xảy ra không đúng lúc.”

Khi mới xảy ra chuyện này, cả Trình Phi Dương và Trình Nhiên đều vô cùng tức giận, thời gian trôi qua, qua lời kể của Khương Hồng Thược mới biết chuyện xảy ra quãng thời gian đó, thậm chí Khương Hồng Thược còn có chút tự trách không nên làm căng với mẹ mình.

Nhưng Trình Nhiên chưa bao giờ nghĩ đây chỉ là chuyện không may, y luôn có cảm giác có bàn tay sau lưng thao tác chuyện này, khả năng cao dính dáng tới Liễu Cao và Lục gia đứng sau hắn, chỉ là không có chứng cứ.

“ Cha cháu, cháu nghĩ ông ấy bỏ qua rồi, vì thậm chí ngay cả kẻ địch trước kia, cha cháu còn bắt tay được mà.”

Lý Tĩnh Bình gật đầu cảm thán: “ Cha cháu là người làm việc lớn.”

“ Đó là góc nhìn của người ngoài, nói cha cháu là người làm việc lớn không để ý tiểu tiết, chẳng bằng nói tính cách cha cháu là vậy, xảy ra vấn đề, cha cháu tìm nguyên nhân trên người mình, chứ không quy kết cho hoàn cảnh bên ngoài.”

“ Đó là tinh thần của nhà doanh nghiệp chân chính.”

“ Nhưng đó là cha cháu, cháu giống mẹ cháu hơn cha cháu. “ Trình Nhiên nói thêm: “ Cháu là người yêu ghét rõ ràng.”

Lý Tĩnh Bình ngẩn ra, chỉ thở dài, không nói gì thêm.

“ Cháu không phải người theo thuyết âm mưu, nhưng có nhiều chuyện, nghĩ nhiều một chút không phải là chuyện xấu ... Khi đó một đám người ở Mỹ uy hiếp cha cháu, đột ngột ở phía sau có vấn đề. Đương nhiên cháu không nói dì Khương, cháu tin dì ấy không phải loại người đó. Vậy rốt cuộc vì sao ở Thành Đô lại xảy ra chuyện như vậy ... Thực sự là không có nguyên nhân nào khác nữa sao? “ Trình Nhiên truy hỏi, câu này y muốn hỏi từ lâu rồi:

Mí mắt Lý Tĩnh Bình hạ xuống, không biết nghĩ gì.

Từ phản ứng này Trình Nhiên thấy mình đoán đúng, có vấn đề, tám phần Liễu Cao thực sự giở trò gì đó tác động tới Khương Vi Cầm, nhưng dù sao hắn là người thân nên Khương Vi Cầm không muốn nói ra: “ Chú Lý, cháu sẽ nghĩ cách điều tra cho ra, vì chuyện này là một ẩn họa quá lớn, cháu phải làm cho rõ ràng. Giả sử cháu tìm ra sự thực có dính líu tới kẻ nào đó, cháu không bỏ qua, hôm nay cháu nói trước, sau này nếu có chuyện không hay, mong chú thông cảm.”

Lý Tĩnh Bình khẽ rùng mình, nhưng không thể trách Trình Nhiên, chỉ mong chuyện không tới mức đó :” Thực ra chú cũng nghĩ giống cháu, nếu thực sự có ẩn tình khác, tin rằng sẽ hai năm rõ mười thôi ... Ăn cơm thôi, nguội hết rồi.”

Bữa cơm đó cuối cùng không còn quá thiếu tự nhiên nữa, Lý Tĩnh Bình ăn cơm rất có đặc sắc, trịnh trọng cầm bát lên, để ở ngang ngực, ăn rất nhanh, gắp thức ăn vào bát, và cơm ào ào. Trình Nhiên không khỏi tán thương, với y những người coi trọng thức ăn thì đều có sự chân thành, ăn cơm cùng ông, cảm giác rất ngon miệng.

Hai người sau đó cứ như là thi xem ai ăn nhanh hơn vậy, gặp thức ăn, lùa miếng cơm lớn, chẳng nói chẳng rằng, không lãng phí một cọng rau hay chút nước canh nào.

Ăn gần xong, Lý Tĩnh Bình dừng lại: “ Hồng Thược cuối tháng này kết thúc học kỳ ba, nó sẽ về nước, tới Nam Châu ...”

“ Dạ. “ Trình Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu lên, quên cả và cơm:

Lý Tĩnh Bình thong thả và hết chỗ cơm, lấy giấy ăn lau miệng vứt vào thùng rác, bấy giờ mới hài lòng nói tiếp: “ Nó không nói cho đám bạn bè các cháu biết hả, cũng phải, nó phải về xem nhà mới trước, tới khi đó chú mỗi ngày đi làm về sớm một chút, ăn món ăn nó làm.”

“ Tiền thanh toán rồi. “ Lão Lý gõ gõ bàn, đứng dậy ngạo nghễ rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận