Trùng Nhiên

Chương 389: Bách niên nhuận phát.

Cúp điện thoại rồi, Trình Nhiên gọi điện cho Tạ Càn, muốn đăng quảng cáo trên trang web Tứ Thông, nhưng lần này Trình Nhiên chủ động muốn trả tiền. Tạ Càn giúp y tuyên truyền CQ tới nay vẫn còn treo trên trang web Tứ Thông, hiện người dùng của CQ đang tăng trưởng, về sau khả năng Trình Nhiên còn phải dùng tới kênh tuyên truyền này của Tạ Càn, mà Tạ Càn chỉ là CEO, sau lưng còn có cổ đông Hội đồng quản trị, không thể lần nào cũng mở cửa sau cho y.

Tạ Càn nghe Trình Nhiên tự thuật liền gật đầu: “ Được, cái này thì chú thu tiền của anh cháu. Theo tiêu chuẩn quảng cáo của bọn chú, một quảng cáo chạy chữ ở trang chủ, tặng thêm cho cháu một quảng cáo bằng hình ảnh và quảng có ở trang chủ chuyên mục khoa kỹ, tổng cộng là một vạn rưỡi, bảo trợ lý của anh cháu gọi điện cho chú bàn bạc thêm.”

Tới cuối cùng Tạ Càn nói: “ Tháng sau chú về Thành Đô, tới lúc đó chú cháu mình gặp nhau, năm sau chú định làm lớn, vài chi tiết cháu tham khảo giúp chú, để chú lấy cái nhìn đám người trẻ tuổi các cháu làm tham chiếu. Ha ha ha, cháu biết Phi Bạch làm cái gì chưa, thằng nhóc đó tính cách giống chú, không chịu được sự gò bó .”

Trong giới mọi người luôn khen Tạ Can có ánh mắt chiến lược nhạy bén và năng lực chấp hành nhanh chóng, kỳ thực Trình Nhiên thấy hắn lợi hại ở chỗ luôn nắm bắt được điểm cốt lõi trong hỗn loạn. Giống trước kia hắn làm máy lọc nước kiếm khoản tiền đầu tiên, ai cũng nghĩ hắn dựa vào đó phát triển thành sự nghiệp, hắn bán đứt đi nhảy vào internet còn manh nha, hơn nữa nhắm đúng vào mở trang web thông tin.

Có quảng cáo từ trang chủ của Tứ Thông, lại hưởng tiếng thơm tự sự phổ biến của Tam Quốc Sát, Thế giới Liên Chúng chính thức được đưa lên mạng, hôm đó đạt kỷ lục cũng chỉ hơn 200 người online cùng lúc, lưu lượng trang chủ cả ngày hơn vạn lượt nhấn vào xem.

Trình Tề suốt cả đêm không ngủ gọi điện thoại cho Trình Nhiên, mở đầu thấp hơn kỳ vọng, đả kích lòng tin của hắn không ít.

Trình Nhiên trấn an Trình Tề đây mới là khởi đầu, cần kiên nhẫn, thứ mới mẻ khi làm ra không có bất kỳ tham chiếu nào để so sánh là thế, đòi hỏi sự kiên trì của người đi đầu rất lớn.

Bản thân Trình Nhiên cũng không thể đánh giá được mở đầu thế này ở mức độ nào, có thành công không? Nhưng nhìn lại lịch sử, nhiều thứ xuất hiện là điều tất nhiên, ví dụ như quán net mở ra khi thời đại internet tới, không phải anh đi đầu thì sẽ có người đứng ra thôi, đó là xu thế lớn. Phóng tầm mắt xa một chút, khi nhu cầu tích trữ, luôn có một đốm lửa nhỏ đốt dây dẫn cháy.

Rất nhiều chuyện đều thế.

Thế giới Liên Chúng đưa lên mạng, Trình Tề hai ngày liền đếm từng con số, ngày thứ ba ngủ suốt một ngày, ngày thứ tư gọi điện cho Trình Nhiên: “ Hiện giờ trên thị trường có bản nhái Tam Quốc Sát chất lượng cao rồi, về mặt giấy in đã đạt tới chín phần bản chuẩn, thậm chí có một số điểm bán lẻ giả mạo chúng ta. Không biết rốt cuộc là đám người nào, làm như thế chúng cũng kiếm được bao nhiêu đâu ... Chẳng lẽ trên đời này còn có thứ bản nhái không cần kiếm tiền, chỉ ra sức đuổi kịp bản chính à? Hơn nữa anh hỏi qua bên đại lý, hiện chỉ khuếch tán trong tỉnh, đối phương còn chưa mở đường tiêu thụ ra ngoài.”

Bản nhái không bằng bản chính, đương nhiên không cần vượt khu tiêu thụ, như thế nâng cao chi phí, mà đương địa cũng có kẻ làm nhái, giữa bọn chúng có hàng rào ngăn cách.

Trình Nhiên hỏi: “ Anh tra được ra đầu nguồn không?”

Trình Tề bực bội: “ Em nghĩ anh là siêu nhân chắc, nhân thủ phòng công tác của anh, một bên duy trì vận hành board game, một bên phải làm cái nền tảng Liên Chúng, sức anh đâu ra?”

“ Vậy đợi thêm, khi nào đối phương để lộ sơ hở hẵng nói.”

Bất tri bất giác tới tháng 11 rồi, thời tiết cuối thu vào đông, nhiệt độ giảm mạnh, không chơi trò chợt nóng chợt lạnh như tháng 10 nữa, lúc nào cũng quanh chuẩn trên dưới 10 độ. Mưa ít, khí trời khô ráo, các cô gái miễn cưỡng khoác lên người những chiếc áo dày, che đi vóc dáng thanh xuân.

Trình Nhiên cũng kết thúc trò tập thể dục buổi đực buổi cái vô nghĩa của mình, co mình trong chăn ấm, mỗi ngày chưa ngửi thấy mùi thức ăn mẹ làm trong bếp chưa chịu dậy.

Buổi tối hôm đó mưa lây phây đột nhiên Trình Nhiên nhận được cuộc gọi của Du Hiểu.

Trong điện thoại Du Hiểu kích động vô cùng: “ Trình Nhiên! mở CCTV-1, CCTV-1 mau, xem quảng cáo, vừa chiếu hết rồi, nhưng lát nữa còn chiếu lại đấy.”

Trình Nhiên lấy làm lạ, quảng cáo quỷ gì mà làm nó kích động như thế, khi đó kênh CCTV-1 vẫn còn ký hiệu truyền hình cái vệ tinh bay quanh, bên cạnh là chữ số Ả Rập, 1.

Trên màn hình chiếu tiết mục khoa giáo, tới 8 giờ sẽ có tiết mục quảng cáo giờ vàng.

"Nhân gia ái nhân, tập đoàn Hối Nhân …."

"Công ty dược Địa Áo ..."

Liên tục mấy cái quảng cáo, có công ty dược, có máy gặt của Hải Nhĩ, còn có dòng chữ "Hải Nhĩ - Sản xuất ở Trung Quốc."

Trình Nhiên đang nghi hoặc thì một bộ phim quảng cáo xuất hiện, trên màn hình xuất hiện Châu Nhuận Phát, y còn mơ hồ nhớ cái quảng cáo rất nổi tiếng này, kể câu chuyện tình yêu của một người tha hương trở về quê.

Ở trong nước, cái quảng cáo này là đỉnh cao là kinh điển, cho dù mấy chục năm sau nó vẫn là quảng cáo hay nhất của Trung Quốc.

Trên màn hình, Chu Nhuận Phát đóng vai người xa xứ lâu năm, đi ngang qua đám trẻ con luyện tập kinh kịch, xúc cảnh sinh tình. Hình ảnh quay về hồi ức màu xám, nhờ lại bạn gái là diễn viên hí kịch nổi tiếng ở quê, khi bạn gái ở trên sân khấu biểu diễn, hắn ở dưới vỗ tay nhiệt tình nhất, hai người nhìn nhau, kết thúc biểu diễn, cô gái bỏ hóa trang, hắn gội đầu cho cô ... Dung nhãn mỹ lệ ôn nhu của cô gái xuất hiện.

Trình Nhiên đứng hình, hắn hiểu vì sao Du Hiểu lại kích động như thế.

Nữ chính là ... Tần Tây Trăn.

Trên ti vi phát ra lời thoại của Châu Nhuận Phát :" Nếu như nói nhân sinh ly hợp là vở kịch, vậy trăm năm duyên phận càng sớm có an bài, từng sợi tóc tơ, trói buộc trăm năm."

Cuối cùng là cảnh Châu Nhuận Phát đang xúc động đột nhiên nhìn thấy Tần Tây Trăn tóc còn ướt từ trong nhà tắm đi ra, bê chậu tắm có dầu gội đầu "Bách niên nhuận phát" xinh đẹp đứng đó, hai người nhìn nhau.

Ánh mắt diễn dịch cuộc gặp gỡ vượt thời không.

Trình Nhiên vẫn còn ngây ra đó, không cách nào diễn tả cảm giác của y, đó là sự chấn động khi thứ từng ghi dấu trong đầu đã thay đổi.

Tần Tây Trăn trở thành nữ chính trong Bách niên nhuận phát, lại còn diễn chung với Châu Nhuận Phát.

Hơn nữa có chút khác biệt, đại khái vì danh tiếng của cô, cho nên cũng nhiều ống kính hơn.

Mình .... Đã tạo ra cái khó tin gì thế này?

Đoạn quảng cáo 100 năm nhuận phát đó ai ai cũng biết rồi, trong khu tập thể Phục Long Thành Đô, Trình Nhiên sau đó thường xuyên nghe đám Liên Tiểu Hổ, Ôn Lan, Dư Hồng thảo luận về Tần Tây Trăn. So với nữ chính bản gốc, Tần Tây Trăn trẻ hơn rất nhiều, mặc dù trải qua hóa trang làm già đi, trong mắt Trình Nhiên, không hợp với tình tiết ly biệt trùng phùng, nhưng hơn ở chỗ Tần Tây Trăn càng xinh đẹp, cảnh cuối cùng mặt mộc bê chậu tắm càng sinh động, nên bù đắp được.

Bất kể thế nào thì đoạn phim quảng cáo đó vẫn xuất hiện rồi, mặc dù trong 60 giây quảng cáo đó Tần Tây Trăn chỉ xuất hiện có thoáng qua vài lần, nhưng nhiều người cảm thụ được tích tắc rung động vì sự xuất hiện thoáng qua đó, cung cấp đề tài bàn tán cho cái thời đại thiếu thốn phương tiện giải trí này.

Trình Nhiên đoán chừng sau quảng cáo này, biết đâu Tần Tây Trăn sẽ phát triển ở phương diện phim ảnh, vì chắc chắn có người công ty điện ảnh xem quảng cáo này mà tìm tới cô, còn về phần có được hay không, chắc chỉ còn vấn đề tiền bạc nữa mà thôi.

Nhuận Phát cũng là mượt tóc.

Mình tìm được ra đoạn quảng cáo đó rồi, đến năm 2020 vẫn nhiều nơi đăng lại, xem ra đúng là kinh điển thật, nhưng mà mình xem chẳng có mấy cảm giác, đến giờ ấn tượng nhất là loạt quảng cáo Heneken thời xưa.

Mình thử nhúng video vào rồi, nhưng không phát trực tiếp được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận