Trùng Nhiên

Chương 683: Kế hoạch Trái tim Trung Quốc.

Ngày hôm sau Khương Hồng Thược về Bắc Kinh, đồng thời Lý Thái Hành tới Phục Long nhậm chức, lấy thân phận cố vấn phụ trách nghiên cứu vi mạch điện tử. Mà chiến tích đầu tiên của Lý Thái Hành là ... Dụ được Trình Nhiên tới đại học Nam Phương.

Kỳ thực đúng như Dương Hạ suy nghĩ, Trình Nhiên mới đầu thực sự nghiêng về phía Thanh Hoa, nhưng sau đó y đổi kế hoạch, vì Lý Thái Hành và mấy bài báo liên quan tới đại học Nam Phương.

Bài báo đó chỉ nghe tiêu đề thôi đã làm người ta hướng về "Tiến sĩ du học mang kỹ thuật hạch tâm về nước thành lập phòng nghiên cứu chip", " Chip bản địa có hi vọng đột phá", " Trung tâm nghiên cứu chip đại học khoa kỹ Nam Phương được muôn người chú ý."

Bài báo mang bút pháp truyền kỳ viết:

”Vào tháng 3 năm 1999, tiến sĩ Trần Dược mang theo hành trang nặng trịch, một bụng học thức và ngọn lửa nhiệt tình lên đường về quê nhà. Trần Dược sau khi lấy bằng tiến sĩ đại học Texas vào làm kĩ sư tổng bộ Motorola, giám đốc nghiên cứu thiết kể chip, từng tham gia vào quản lý hạng mục hệ thống SOC tức là System-on-a-chip.”

“Năm nay anh đã đem kỹ thuật chip DSP do chính mình nghiên cứu và phát triển về nước, đảm nhiệm chức danh phó viện trưởng viện vi điện tử đại học Nam Phương, có được đầu tư chuyên biệt, chủ trì phát triển nghiên cứu chip DSP … ”

Trình Nhiên đọc tới đó mà rùng mình, đây chính là sự kiện "quốc tâm" từng chấn động trong nước.

Sau này khi Trung Quốc đã phát triển tới mức đủ khiêu chiến nước Mỹ, nước Mỹ vì áp chế Trung Quốc quật khởi đã viện dẫn nhiều cái cớ phát động cuộc chiến công nghệ, thông qua hạn chế xuất khẩu chip cao cấp để đả kích lĩnh vực công nghệ trong nước. Ngay tức thì đạt hiệu quả, các công ty công nghệ Trung Quốc tổn thất nghiêm trọng, không có cấp phép từ công nghệ hạch tâm của Mỹ, nhiều công ty đối diện với bờ vực phá sản, người dân tức giận chất vấn, vì sao lĩnh vực tự chủ chip trong nước lại không có thành tựu gì? Để bị người ta dễ dàng bóp cổ như vậy.

Nhưng thực tế trong nước không phải là không có bố cục, năm 2000, bộ sản nghiệp thông tin đã tổ chức kế hoạch "Trái tim Trung Quốc – Quốc Tâm", ra sức thúc đẩy trong nước nghiên cứu phát triển sản phẩm IC, chính là lúc nhân vật chính Trần Dược lên sân khấu.

Hắn thông qua kế hoạch "quốc tâm" này mà thuận buồn xuôi gió, có nhiều danh hàm vinh quang, hàng trăm triệu tiền nghiên cứu đổ vào. Thế nhưng lâu đài xây trên không cuối cùng cũng sụp đổ, kế hoạch được cả nước chú ý bị tố cáo là làm giả, khơi lên làn sóng dư luận cực lớn, nghiêm trong nhất là làm mất lòng tin của người trong lĩnh vực.

Kế hoạch "quốc tâm" bị dừng toàn diện, khiến nhiều công ty bị liên lụy, lĩnh vực chip bán dẫn của Trung Quốc vừa khởi động đã bị một đòn hủy diệt, cả chục năm không gượng dậy nổi, lãng phí cả cơ hội lẫn thời gian, tổn thất không thể tính bằng tiền.

Đời sau gọi đó là sự kiện "quốc tâm".

Bây giờ Trần Dược đã tới đại học Nam Phương, có được rất nhiều hỗ trợ về tài nguyên và chính sách, lãnh đạo đã tới thị sát, phòng nghiên cứu đã xây dựng, con đường tới cao tầng cũng được khai thông.

Quan trọng nhất là trên báo Trình Nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc.

Khương Vi Cầm bắt tay Trần Dược.

Phiền phức rồi, thông tin trên bài báo không nhiều, nhưng e rằng “mẹ vợ” dính líu không nhỏ, có thể đoán rằng sau khi vô tình làm hỏng kế hoạch của Phục Long, bị không ít lời chỉ trích từ dư luận, bất kể là do áy náy hay là do muốn chứng minh bản thân, Khương Vi Cầm đã tích cực thúc đẩy kế hoạch “quốc tâm” này.

Trình Nhiên biết rõ, nếu Trần Dược nếu mới chỉ bắt đầu thôi, vậy xử lý hắn còn có khả năng, khi thế của hắn đã thành, vậy thì vô cùng phiền phức. Đả kích một kẻ làm giả không quá khó, khó là hậu quả sau đó, chuyện bại lộ ra, lại lần nữa xảy ra sự kiện "quốc tâm", thế thì có gì khác biệt.

Khương Vi Cầm sẽ bị đả kích lần nữa, mà lần này chí mạng hơn trước rất nhiều.

Giờ y chỉ mong, mẹ vợ chưa lún quá sâu.

Cho nên Trình Nhiên mới nửa chừng chuyển hướng sang đại học Nam Phương là thế, sau đó ăn hai cái tát, oan ức không biết tỏ cùng ai.

Giấy thông báo của đại học Nam Phương gửi tới cho Trình Nhiên vào hai tuần sau khi có điểm thi, trên đó có quy trình báo danh của học sinh mới, chất lượng giấy không tốt, mỏng dính, mực in phun, khá tệ, nhưng chính là mùi vị quen thuộc trong ký ức.

Đúng thế, đại học Nam Phương cũng chính là trường đại học kiếp trước Trình Nhiên thi đỗ, điều này khiến Trình Nhiên mang một cảm giác vận mệnh mạnh mẽ.

Có điều thư tới sớm như thế, khác biệt về bản chất với kiếp trước, lần này đại học Nam Phương như sợ y chạy mất vậy, vội vàng gửi thư thông báo trúng tuyển. Đây là quy tắc ngầm rồi, một số trường tất nhiên ưu tiên gửi giấy cho học sinh ưu tú. Trừ Trình Nhiên, Dương Hạ cũng nhanh chóng có được thư thông báo của Thanh Hoa.

Thế là lại có rất nhiều người hoặc tới gặp, hoặc gọi điện thoại cho Trình Nhiên, làm Trình Nhiên bất ngờ nhất là Giang Xuyên, bạn học thời sơ trung có được điện thoại của y, gọi tới tán gẫu.

Giang Xuyên chính là cái tên béo lùn lúc nào cũng có món đồ chơi hay ho, trước kia trong lễ hội nghệ thuật Nhất Trung, dùng băng ghi âm của Trình Nhiên, sau đó tạo thành màn tỏ tình thảm hại nhất lịch sử, Trình Nhiên cảm giác chân vẫn đau vì cú đá của Dương Hạ.

Tên đó ba hoa cái gì thì Trình Nhiên cũng chẳng nhớ nữa, chỉ từ hắn mà nhớ tới chuyện với Dương Hạ còn chưa xử lý, trước khi đi phải giải quyết chuyện này.

Dương Hạ tới hạ tuần tháng 8 mới tổ chức tiệc mừng trúng tuyển, chuyện của cô và Trình Nhiên xảy ra ở Thập Trung đã truyền khắp khu tập thể rồi, Liễu Anh và Diêu Bối Bối ở giữa làm trung gian điều đình, không muốn tình bạn nhiều năm lại đổ vỡ như thế, các cô kẹp ở giữa cũng rất khó xử.

Hai cô còn phái Du Hiểu thi làm do thám, tìm hiểu tâm trạng của Trình Nhiên, sau đó Du Hiểu quay về báo cáo, nói Trình Nhiên hình như không để bụng đâu.

Hai cô gái lại tất bật thuyết phục Dương Hạ, Dương Hạ thực ra cũng hối hận lắm, lúc đó thực sự hơi kích động, bọn họ đâu còn là trẻ con nữa, con trai có tự tôn chứ, huống hồ đó là lựa chọn cá nhân của Trình Nhiên, cô chưa hỏi rõ ràng đã ...

Thời gian qua không phải Dương Hạ giận Trình Nhiên không gọi điện, mà là sợ Trình Nhiên còn giận mình, chuyện để càng lâu thành càng ngại ngùng, nên lần này nhân tiệc trúng tuyển, gọi điện cho y, kỳ thực cô không gọi thì cha mẹ cô cũng sẽ mời Trình Nhiên, cô gọi điện thoại thì tính chất sẽ khác.

Bữa tiệc này được tổ chức ở một nhà hàng tầm trung thôi, tới tham dự còn có cả thân thích của Dương Hạ ở Thành Đô, rất náo nhiệt. Với Dương gia mà nói, cả mấy thế hệ đều chưa từng một lần dám nghĩ tới chuyện có con cháu đỗ vào Thanh Hoa, chuyện này nói là vinh diệu tổ tông cũng chẳng quá lời, bà nội Dương Hạ hôm nay mặc quần áo đẹp nhất, từ đầu tới cuối cứ gọi là cười không ngớt.

Đám bạn bè trong khu tập thể tụ tập cùng một bàn, e là sau này không còn mấy cơ hội như thế nữa, Liễu Anh vào đại học Sư phạm Thành Đô, Diêu Bối Bối thì vào đại học Công thương Thành Đô, đây là đại học dân lập loại hai.

Sắp sửa mỗi người một nơi rồi.

Dương Hạ hôm nay tất nhiên là phong quang nhất, sau khi có thành tích, cha mẹ cô đã chuyên môn nghỉ phép đưa cô lên Bắc Kinh, một mặt là đi chơi, hai là tìm hiểu về Thanh Hoa, chuẩn bị cho con gái học đại học.

Sau khi Dương Hạ cùng cha mẹ tiếp khách xong quay về bàn kiếm mấy miệng để ăn, không ngờ đám bạn cố ý nhường chỗ cho cô ngồi cạnh Trình Nhiên, lại vờ vịt say sưa nói chuyện với nhau, không để ý tới bên này.

Cô ngồi xuống, thần sắc không có gì khác lạ: “ Hồng Thược rời Thành Đô rồi à?”

Trình Nhiên gật đầu: “ Ừ, bạn ấy đi mấy ngày rồi, về Bắc Kinh.”

“ Mình cũng gọi điện cho bạn ấy, lúc đó mình không ở Thành Đô, không thể tụ họp với mọi người, đến khi về tổ chức tiệc gọi cho bạn ấy thì bạn ấy lại không ở Thành Đô nữa, thật không may ... Nghe Du Hiểu nói cậu và Hồng Thược ngày nào cũng đi chơi.”

“ Thì cũng gần như thế.”

Dừng một chút, Dương Hạ khẽ cắn môi, ấp úng một lúc cuối cùng cũng hạ quyết tâm nói: “ Hôm đó, cậu còn giận không ... Cậu cũng biết, đôi lúc mình kích động …...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận