Trùng Nhiên

Chương 301: Lưu giữ lại tháng năm đẹp nhất. (1)

Liền một hơi tiêu 30 vạn, trong tài khoản chỉ còn 976543 đồng, Trình Nhiên chẳng thấy tiếc của, ngược lại còn sướng khoái vị số tiền này tiêu đúng chỗ.

Bỏ tiền ra cho Tiểu Thạch Đầu chữa bệnh không khó, cái khó là làm sao để Triệu Thanh nhận số tiền đó, cũng may Trình Nhiên có một cái cớ hợp lý.

Nghĩ lại mọi việc trong cuộc sống đều có sợi dây vô hình liên kết với nhau, nếu không kiếm tiền được từ board game thì đã không có tiền cứu Tiểu Thạch Đầu hôm nay. Đồng thời nếu y muốn dùng khả năng tiên tri kiếm tiền dễ dàng như cá cược chẳng hạn, khó để Triệu Thanh tiếp nhận số tiền đó.

Dù sao chuyện cũng có kết cục tốt.

Trong thời gian rất ngắn, tin tức Trình Nhiên thi vào Thập Trung qua cái miệng rộng của Du Hiểu truyền khắp khu tập thể.

Trương Anh mẹ của Liễu Anh biết chuyện trực tiếp nhấc điện thoại lên gọi tới nhà Trình Nhiên tìm Từ Lan, là người trong hệ thống giáo dục, cô càng hiểu ý nghĩa của Thập Trung. Lời từ miệng Du Hiểu nói ra thì phản ứng đầu tiên của nói người là thằng nhóc đó lại ba hoa, Liễu Quân còn chế giễu vài câu, nhưng sau khi Trương Anh xác nhận, tin tức bùng nổ.

Sau đó Trình Nhiên hết sức bất ngờ vì Trương Anh tới nhà mình, đại khái là vài năm rồi mẹ Liễu Anh chưa tới nhà mình đi, rất hiếm có. Cũng không có tính toán gì, đơn thuần là tới xem học sinh thi được vào Thập Trung như đi xem gấu mèo thôi.

Còn ở nhà Diêu Bối Bối, cô nàng này đang nằm trên ghế ăn vặn xem phim tình cảm Nhật thì bị tai bay vạ gió, cha mẹ mắng mỏ một phen. Đến thằng nhóc vốn học hành lẹt đà lẹt đẹt không ra gì như Trình Nhiên còn thay đổi rồi, sao còn không chịu tiến bộ, cả ngày chỉ biết nằm đó ăn với ngủ, là lợn à? Diêu Bối Bối ấm ức vô cùng, chửi mắng Trình Nhiên thậm tệ trong lòng.

Tạ Đông, Trương Hâm biết tin thì bắt chẹt Trình Nhiên khao một bữa, điều này cũng có nghĩa không chỉ Phục Long chuyển lên Thành Đô mà Trình Nhiên cũng sắp đi rồi.

Trong lúc ồn ào đó Dương Hạ lên Thành Đô thăm ông bà nửa tháng rốt cuộc cũng về Sơn Hải.

Một ngày trước khi trở về, Dương Hạ lần lượt gọi điện cho bạn bè trong khu tập thể, nói là mang quà cho mọi người, hẹn tụ tập với nhau.

Nhưng gọi cho Liễu Anh thì Liễu Anh không mấy hào hứng, gọi cho Diêu Bối Bối thì Diêu Bối Bối cũng như có tâm sự, gạn hỏi mãi cuối cùng Diêu Bối Bối mới nói :" Bạn về đi rồi nói."

Dương Hạ cảm thấy lạ lắm, không biết xảy ra chuyện gì rồi, nhưng dù sao cũng sắp về, tới lúc đó chẳng phải sẽ biết à? Tối hôm đó cô cùng cha mẹ lên tàu về ...

Tàu từ từ chuyển bánh, khung cảnh ngoài ô cửa sổ, thành phố với những ngôi nhà cao tầng, những nhà máy công nghiệp ống khỏi lớn chĩa thẳng lên trời, những cột truyền điện như người khổng lồ kéo dài cuối tầm mắt, đường dây điện lớn chia cắt ngang dọc bầu trời. Rồi những hỉnh ảnh của cuộc sống hiện đại ấy lùi lại phía sau, thành thị dần dần biến thành những mảnh ruộng xanh mươn mướt, rồi đồng bằng biến thành rặng núi trập trùng, đi mãi đi mãi tựa hồ chẳng hết núi.

Sơn Hải và Thành Đô cách nhau xa như thế, thành phố đó chẳng phồn hoa bằng Thành Đô, chẳng náo nhiệt bằng Thành Đô, thời gian trôi đi cũng chậm hơn rất nhiều.

Kỳ nghỉ này Dương Hạ không chỉ tới Thành Đô mà còn đi rất nhiều nơi, Thành Đô với cô mà nói đã là thành phố lớn lắm rồi, như thể không có gì cô nghĩ tới mà không có ở đây, nhưng khi cô tới Bắc Kinh, cô cảm giác mình không khác gì người trong núi ra, ở đó đông đúc vô cùng, đi xe cả ngày mới hết thành phố, dù sao nơi đó là thủ đô mà.

Rồi sau đó cô lại tới Thượng Hải, nơi đó có căn nhà khiến cô nhìn mỏi cô không thấy tầng trên cùng, cuộc sống ở đó vô cùng sôi động tấp nập, mọi người ở đó tựa hồ không muốn lãng phí dù một giây, bầu không khí đó kích thích Dương Hạ mạnh mẽ.

Dương Hạ khi đó không khỏi nghĩ tới, nếu trong nước đã vậy, thì Hong Kong sẽ thế nào, các nước phát triển ở Châu Âu sẽ thế nào, nước Mỹ sẽ thế nào? Lòng cô rạo rực, cô thực sự, thực sự muốn đi tới những nơi đó mở rộng tầm mắt.

Giờ đây trước mắt cô chỉ có núi non liên miên che hết tầm mắt, mà đích đến lại là Sơn Hải, cái thành phố mà cô cảm giác bao năm rồi chẳng có gì thay đổi.

Nhưng vì thành phố nhỏ đó có một người, Dương Hạ thấy cả tháng năm cũng trong veo.

Cả nhà Dương Hạ về nhà vào buổi sáng hôm sau, rời nhà hơn nửa tháng rồi, trước tiên cô quét dọn phòng ốc, thực ra mẹ cô trước khi đi đón cô đã dọn phòng rồi, Dương Hạ về chủ yếu sắp xếp lại quần áo, tắm rửa, chẳng bao lâu xong.

Dương Hạ mang quà cho bạn bè, nói với cha mẹ một tiếng rồi ra ngoài. Dương Xuyên thì pha cho một một cốc trà, nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế tựa, chuyến đi này hắn có thu hoạch không tệ.

Gia tộc bọn họ phần đông là ở Thành Đô, Dương Xuyên thực ra cũng hối hận năm xưa còn trẻ nhất thời nổi giận bỏ nhà đi gần như cắt đứt quan hệ với gia đình. Nếu không có vợ hắn Tương Cầm khôn khéo mỗi mùa hè đưa Dương Hạ lên Thành Đô ở với ông bà nội thì đã không có chuyện gia đình hàn gắn như bây giờ.

Lần này theo kiến nghị của mẹ hắn, cả nhà hắn không chỉ đi Thành Đô mà còn tới Bắc Kinh, tới Thượng Hải du lịch, tham quan mấy trường đại học lớn như Bắc Đại, Đồng Tế, Xuyên Đại. Một mặt là để Dương Hạ có chuẩn bị tâm lý, biết trường đại học lớn là thế nào, chỉ còn hai năm cao trung rồi, mục tiêu cần xác lập từ bây giờ.

Có câu nhà nghèo nuôi con trai nhà giàu dạy con gái, Dương Xuyên giờ lần này đi Thành Đô đi các nơi mới hiểu hết, tầm mắt cũng mở mang lên nhiều, cậu Dương Hạ ít tuổi hơn hắn mà mua xe mới, một chiếc Passat đen, nói là toàn bộ thủ tục tốn 20 vạn tệ, đưa nhà họ đi ăn, lúc đó là buổi tới, nước sơn xem bóng lên, nhìn mà thấy mê.

Thân thích của nhà họ ở Thành Đô đa phần là đi làm ăn, ngoại trừ cậu Dương Hạ, còn có người chú họ cũng rất khấm khá, mê đồ cổ, gần đây mua cái bàn ngọc thạch, tới mấy vạn, bằng nửa căn nhà rồi, làm hắn tặc lưỡi không thôi.

Cứ ở mãi Sơn Hải nhỏ bé này, đạp xe đi làm cũng chẳng thấy gì, đến thành phố lớn mới thấy thua kém người ta một chút thôi cũng mất mặt ra sao.

Bà nội Dương Hạ từng là lãnh đạo cục văn hóa, trước khi nghỉ hưu cố gắng hết mức để nâng đỡ con cháu trong gia tộc, thế nên giờ ai cũng khấm khá cả. Chỉ có Dương Xuyên hắn năm xưa bỏ nhà đi, cho rằng không cần ai cũng có thể làm nên sự nghiệp, nên giờ thành kém nhất trong số anh chị em. Dương Xuyên cảm khái, nếu hắn không bốc đồng như thế, ở lại Thành Đô thì chắc chắn là người nổi bật nhất gia tộc, thậm chí có thể không thua người anh em thân thiết La Thần.

Nhà La Thần trước kia cũng ở Sơn Hải, khi đó Dương Xuyên còn là thanh niên trẻ, tới Sơn Hải gặp được La Thần, hai người hợp tính, thân thiết với nhau hơn anh em. Rồi La Thần thập niên 80 nhờ bao ngọn núi trồng thuốc mà phất lên, sau đó chuyển tới Thành Đô, tới giờ đã có mấy cái nhà rồi, ở trong biệt thự, đi xe đắt tiền, thành tựu hơn cả Dương gia hắn.

Người cậu mắt đặt trên trời của Dương Hạ, cùng với cả người chú họ lúc nào nhìn cũng ung dung, không ngờ đối diện với La Thần đều cung kính gọi anh La, nghe nói làm ăn hay bên ngoài gặp chuyện gì đều tìm La Thần giúp giải quyết, kể tới đối phương mà ngữ khí bản thân yếu đi ba phần.

Ánh mắt Dương Xuyên nhìn người bạn năm xưa phải thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận