Trùng Nhiên

Chương 584: Lối đi riêng của mỗi người. (1)

“ Đợi mà xem? Có lẽ nhìn không thấy rồi ... “ Chương Ngư có chút mỉa mai, không đánh giá quá cao lời của Trình Nhiên, hắn cảm thấy nói nhiều cũng vô ích, có những chuyện không trải qua sẽ không hiểu được, đi được một quãng bổ xung: “ Để ý một người tên là Liễu Cao, nếu người này xuất hiện, em và cả gia đình em phải đề phòng.”

Liễu Cao? Lại nghe thấy cái tên này rồi, kẻ đó thực sự đã âm thầm làm vài việc, thế nhưng nghe giọng điệu này của Trình Nhiên sự việc sẽ không đơn giản như thế.

May mà Trình Nhiên đã có đề phòng.

Một giáo viên mà nói loại lời này thì không phải là tâm gương tốt cho người khác nữa, nhưng mà Chương Ngư chưa bao giờ là giáo viên hợp cách cả, Trình Nhiên lúc này mới quay sang nhìn hắn, lần đầu tiên thấy chút thiện chí từ hắn: “ Vâng.”

“ Không phải an toàn nhân thân, trong một tập thể, mọi người có nhu cầu lợi ích khác nhau, con người đều ích kỷ, đều tính toán cho bản thân, đôi khi không ngại làm tổn hại lợi ích người khác, ở đâu cũng tồn tại loại người như thế. Nếu đá em đi phù hợp với lợi ích của hắn, hắn sẽ làm như thế. “ Chương Ngư nói có vẻ tối nghĩa:

Trình Nhiên biết hắn thử thách mình xem có hiểu không: “ Thầy chính là vết xe đổ?”

“ Có thể, cũng có thể không, vấn đề em đối diện có thể ở đó, hoặc là không ... Tự thu xếp đi.”

Còn chưa đợi Trình Nhiên kịp nói "cám ơn" thì Chương Ngư xách cặp da hơi sờn đi xa rồi.

Giống như chúng ta thường hay lưu ý tới chuyện gì, bên cạnh sẽ luôn xuất hiện thứ tương quan vậy, buổi sáng nói chuyện với Chương Ngư, buổi chiều tiết thể dục, sau khi hoàn thành xong luyện tập cơ bản là giờ hoạt động tự do, đám học sinh người cầu lông, người đá bóng, hoặc tụ tập một chỗ nói xấu người khác ... Trình Nhiên lang thang tới thư viện, khi liếc qua khu sách giáo dục, vốn đầu óc chẳng nghĩ gì, tình cờ thấy một cuốn sách màu lam, tên "Tham khảo quản lý hành chính giáo dục nhiều quốc gia", mà tác giả là : Chương Ngư .

Thử lật trang bìa ra xem, thấy lời giới thiệu :”Chương Ngư , sinh năm 1965, năm 1989 tốt nghiệp học viện văn học Wisconsin Mỹ, về nước theo đuổi sự nghiệp giáo dục, tham gia biên tập tài liệu giáo dục quốc gia, luôn quan tâm tới cách quản lý hành chính giáo dục trong ngoài nước ....”

Chỉ lật xem qua lo lời giới thiệu, Trình Nhiên trả sách về chỗ cũ, không hứng thú với loại nội dung này, chỉ hơi bất ngờ, Chương Ngư còn viết sách.

Với Tần Thiên và Viên Tuệ mà nói, từ khi đưa ra kết luận Trình Nhiên có ý đồ với Tần Thiên thì đi tới đâu cũng gặp phải y, ví như trưa hôm nay bọn họ chuẩn bị đi ăn trưa ngoài trường, đang bàn tán ăn ở đâu thì nhìn thấy Trình Nhiên và Trương Bình từ cầu thang gỗ đi xuống.

Mấy cô gái đi bên cạnh Tần Thiên lập tức ồn áo, đòi Trình Nhiên mời khách.

“ Trình Nhiên, định đi ăn gì, sao không mời Tần Thiên, nếu mời Tần Thiên thì phải mời bọn này nhé.”

“ Nói không chừng bọn này nói tốt vài câu với Tần Thiên đấy.”

“ Con trai mà, phải rộng rãi một chút.”

Nếu là bình thường Trình Nhiên sẽ mời thôi, ở chuyện tiền bạc, trừ khi là không có, còn không Trình Nhiên đều rất hào phóng, từ nhỏ đã vậy rồi. Chỉ là nhìn thấy Tần Thiên cúi đầu vân vê góc áo, nhớ tới gần đây gặp Tần Thiên, thái độ của cô không đúng lắm, không biết có phải vì lần trước mình giúp cô ấy, nên cô ấy lại nghĩ mình có ý đồ không?

Chuyện này đã xảy ra một lần rồi.

Trình Nhiên thấy mình nên từ chối, hơn nữa còn phải tỏ rõ thái độ: “ Con trai đúng là nên rộng rãi, nhưng mà tiền của mình là do mẹ cho, muốn rộng rãi cũng không nổi. “ Rồi quay sang Trương Bình tiếp tục vừa đi vừa nói: “ Quán mì bên trái ở ngõ đầu tiên cạnh trường ấy, cậu ăn bao giờ chưa? Thử đi.”

“ Cũng được đấy. “ Trương Bình điều kiện kinh tế cũng khá lắm, định nói mình mời khách, nhưng Trình Nhiên trực tiếp đi luôn rồi nên cũng đi theo:

Mấy nữ sinh chưng hửng đưa mặt nhìn nhau, chẳng hiểu gì cả, thái độ vừa rồi của Trình Nhiên hình như có hơi ... Không phải Trình Nhiên có ý với Tần Thiên à?

Không ngờ Trình Nhiên vừa mới bước đi thì Tần Thiên đi tới nắm lấy ống tay áo của y kéo lại: “ Đừng đi, để mình mời, mình nên mời cậu mới đúng, mai cậu lại mời mình ăn mì.”

Trình Nhiên đầu đầy dấu ???, nhưng mà thôi, mỹ nữ mà, bọn họ có quyền vô lý, con trai thì không, đành cùng Trương Bình đang hết sức hớn hở đi theo mấy cô gái ăn cơm.

Bữa cơm hôm đó diễn ra rất hài hòa, có Trương Bình khéo lấy lòng nữ sinh, tiếng cười không dứt.

Chỉ là trong bữa ăn, Tần Thiên và Viên Tuệ nháy mắt với nhau, không nói gì cả song hai cô hiểu nhau thế nào chứ, một ánh mắt đã hiểu ý đối phương.

Trình Nhiên xưa nay luôn rộng rãi vậy mà vừa rồi đột nhiên hành động khác thường, phải chăng liên tục xuất kích không được đáp lại, nên thấy mất mặt, tự ái rồi?

Ài ...

Cô thiếu nữ thầm thở dài.

Mùa thu ở Thành Đô, không khí oi bức khó chịu, nhưng đồng thời cũng là mùa mưa.

Nước mưa tí tách từ trên mái nhà nhỏ xuống, Thập Trung dần dần bước vào trạng thái chiến đấu rồi, những học sinh năng khiếu tự thấy nếu đi theo con đường chính quy không thể nào vào được trường học lý tưởng, thu lại sách vở tới các lớp đặc biệt. Người muốn đi theo con đường thi học sinh giỏi thì bắt đầu chuẩn bị đập nồi dìm thuyền đánh liều một trận, người muốn ra nước ngoài du học cũng tích cực chuẩn bị, liên hệ khắp nơi.

Rất nhiều học sinh tiến hành lễ tuyên thệ trưởng thành 18 tuổi.

Rất nhiều người cảm thấy cuộc sống đầy cảm xúc.

Rất nhiều người nhìn ra phía trước chính là lối rẽ cuộc đời.

Học sinh Thập Trung hiện giờ vẫn chung một con thuyền, song mọi người đang nhìn về những hướng khác nhau, điểm chung duy nhất có lẽ là giờ ra chơi vẫn cùng nhau bàn tán chuyện đồn thổi quanh trường, hoặc là tranh cãi tưng bừng vì một pha bóng không rõ ràng nào đó hôm qua.

Khương Hồng Thược từ khi đoạt lại vị trí số 1 đã có một tin tức lan truyền trong khối, mặc dù còn chưa chính thức công bố, nhưng kỳ thực trường học đã quyết định nhóm học sinh đầu tiên được tiến cử vào thẳng đại học. Khương Hồng Thược hai năm trước từng đoạt các loại giải thước tới cầm mỏi tay được trường học gọi lên nói chuyện rồi, thế nhưng nghe nói cô từ chối, lý do là không trải qua cao khảo thì cuộc đời học sinh không hoàn chỉnh.

Câu nói này lan truyền khắp Thập Trung, khiến mọi người không khỏi cảm khái, quả nhiên là Khương ca, tính cách lẫn thực lực hung hãn tới kinh người.

Thậm chí lời đồn đại còn ghê hơn nữa.

Có học sinh khẳng định chắc chắn trăm phần trăm:

“ Kỳ thực những lời hôm đó của Khương Hồng Thược bị giáo viên cắt xén bớt rồi. Cô ấy nói, cô không lo mình không đỗ được, nên muốn nhường hạn ngạch ra cho bạn học cần nó, còn mình muốn cảm thụ quá trình nỗ lực để đạt được mục tiêu.”

Lời này truyền tới tai Trình Nhiên, y chỉ cười thôi, mấy câu này chắc chắn là đám fan hâm mộ của cô tưởng tượng ra để tôn lên hình tượng cao vời của cô, chứ Khương Hồng Thược không nói như vậy.

Còn chuyện cô muốn tự mình thi chứ không cần trường tiến cử thì chắc rồi, đơn giản nhà đầu hiếu thắng này thích chứng tỏ khả năng thôi.

Tiết cuối ngày hôm đó chủ nhiệm lớp Tôn Huy điểm danh Trình Nhiên tới văn phòng của ông, thời gian qua Tôn Huy thi thoảng lại gọi học sinh nào đó đi nói chuyện không chỉ riêng học sinh thành tích tốt, còn cả học sinh tầm trung hoặc là học không tốt trong lớp.

Ở mặt này Thập Trung làm rất tốt, các giáo viên rất nhiệt tình dẫn dắt cho học sinh tìm hướng đi của mình, còn lập ra cả một ban tư vấn để học sinh có thể tới trò chuyện bất kỳ lúc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận