Trùng Nhiên

Chương 351: Cái hộp.

Trình Nhiên gọi điện cho Triệu Thanh, trong điện thoại Triệu Thanh nói mọi chuyện đã bàn bạc đã xong xuôi rồi, bảo y tới xem, chỉ cần ký hợp đồng nữa thôi.

Đám trẻ con Hoa Thông đang chơi vui thì nghe Trình Nhiên và Tương Nhị Oa gọi lên đường, cả bọn chia nhau lên mấy chiếc xe taxi, hồ nghi đi qua mấy khu phố. Tới cầu Nam Hà ở gần đường Văn Miếu, nước chảy róc rách, trên đê gió thổi lay động hàng cây, một tòa nhà năm tầng đứng giữa ngã ba, không còn ai ở đó, trên cửa kính xanh lam dán thông báo bán nhà.

Triệu Thanh đã ở dưới lầu đợi bọn họ rồi, cả đám không rõ chuyện gì, chỉ Trình Nhiên tới gần, Triệu Thanh nói: “ Chú đã hẹn người rồi, cháu chỉ cần ký tên thôi, thủ tục sau này giao cho chú. Mặc dù cháu chưa tới tuổi pháp nhân theo luật, nhưng chỉ cần chứng minh được là có thu nhập tự chủ, đồng thời có khả năng duy trì là không thành vấn đề. Căn nhà này trước kia của Thương nghiệp Thành Nam, công ty đó trốn thuế bị điều tra, công ty có cả đống vấn đề, giờ đổ bể rồi, đánh giá tài sản chỉ 105 vạn thôi, chú thấy chỗ này phù hợp với yêu cầu của cháu đấy.”

Thời gian trước Trình Nhiên đã nhờ Triệu Thanh tìm cho một tòa nhà thương nghiệp ở gần nhà, vài tầng là được. Không ngờ rằng nhanh như thế mà Triệu Thanh đã lo liệu xong xuôi rồi. Hơn nữa tòa nhà này quả thực quá hoàn mỹ, năm tầng độc lập, ngay ở đường Văn Miếu trước Thập Trung, phong cảnh bên sông cũng không tệ, xung quanh toàn là quán ăn cao cấp.

Quan trọng nhất là, tòa nhà này mấy nghìn mét vuông, vậy mà chỉ 105 vạn, ở thời của y, một mét vuông thuê 300, một tháng thôi quá số tiền này.

Trình Nhiên có một tích tắc kiềm chế không được muốn mang tiền đi mua nhà khắp nơi, vài năm nữa là thành trùm bất động sản rồi.

Nhưng mà con người cần có theo đuổi mới được, riêng mua nhà ngồi đợi giá lên có vẻ sướng đấy, nhưng không so được với quá trình kiếm chuyện thú vị để làm.

“ Mọi người tới đây cả đi. “ Trình Nhiên vẫy tay gọi:

Triệu Thanh lấy chìa khóa mở cửa, đám nam nữ thanh thiếu niên đi vào, tòa nhà có thang máy, nhưng không chịu nổi phí duy trì kinh người nên bỏ rồi, bên trong đã cắt điện. Diện tích tòa nhà rất rộng, tổng cộng 6000 mét vuông chia ra 5 tầng, mỗi tầng hơn 1000 mét, không gian thông thoáng, nhìn cảm tưởng rộng hơn diện tích thật.

Tương Chu tới gần: “ Mày định làm gì?”

Trình Nhiên giang rộng tay: “ Tôi định mua lấy nơi này, biến nó thành một cái hộp, nếu anh không tìm được việc làm thì tới đây đi, làm việc với tôi, giúp tôi quản lý nơi này, tôi cho anh cổ phần, coi như anh làm công cho mình.”

“ Hộp à? “ Tương Nhị Oa ngớ người: “ Hộp gì? Thế là sao?”

“ Một cái hộp chứa đầy thứ mới mẻ, có nơi giải trí và nghỉ ngơi, chơi mệt rồi có thể ngồi xuống uống cà phê, trò chuyện với bạn bè, chia sẻ với nhau sáng kiến, nói không chừng nghĩ ra thứ mới mẻ hơn nữa. “ Trình Nhiên cười rạng ngời, giọng đầy hưng phấn: “ Cho nên đây không chỉ là một cái hộp đầy niềm vui, còn là cái hộp hội tụ sáng tạo của mọi người. Tôi mong trong tương lai ở đây sẽ sinh ra một hai sáng kiến thay đổi thế giới.”

Mặc dù Trình Nhiên đề xuất ra ý tưởng "hội tụ sáng tạo" hết sức mới mẻ, nhưng nghe một cái là hiểu ngay có ý gì, ở đây toàn người trẻ tuổi, lập tức phấn chấn.

Ôn Lan vốn đang ngó nghiêng xung quanh, nghe vậy thốt lên: “ Trước nay tôi luôn mơ ước lớn lên mở một khách sạn nhỏ, hoặc gần sông, hoặc hướng ra biển, mỗi ngày có những vị khách từ trời nam biển bắc tới, nghe câu chuyện của họ, chia sẻ chuyện họ cùng trải qua, nhất định rất thú vị.”

Trình Nhiên vỗ tay: “ Đúng rồi, nơi này cũng có ý như thế.”

Tương Chu vẫn chưa hiểu: “ Nhưng làm thế để làm gì chứ?”

Trình Nhiên giải thích: “ Nếu như có những ý tưởng tốt, chúng ta có thể tham dự vào, hoặc cùng làm, hoặc đầu tư gì đó.”

“ A, thì ra cậu muốn làm nhà đầu tư, nhưng thế có phải là giới hạn quá không? “ Tương Chu dù sao cũng đang ở giai đoạn kiếm việc làm, có nhận thức về xã hội:

“ Đúng là nhìn qua thì không bằng được mô hình đi khắp nơi tìm kiếm hạng mục tốt, nhưng kỳ thực chỉ cần có danh tiếng, ngược lại sẽ thuận tiện hơn nhiều. Những người có ý tưởng tốt sẽ nghe danh mà tới, đến đây trình bày ý tưởng của mình, trước tiên để thăm dò phản ứng thị trường, từ phản hối các bên có được ý kiến cải tiến ... À tất nhiên là về sau rồi, còn cái hộp này trước tiên lấy thú vị mới mẻ thu hút mọi người là chính. “ Trình Nhiên cực kỳ hào hứng: “ Tôi muốn tập hợp những thứ hay nhất ở đây, những thứ mới mẻ nhất, những thứ mà những nơi khác còn chưa từng nghe nói tới ... Nó sẽ từ nơi này truyền đi.”

“ Nói nửa ngày trời, té ra là muốn bày trò chơi cho mình. “ Dư Hồng chanh chua tổng kết lại:

| Cũng có thể nói như thế, làm gì cũng nên xuất phát từ đam mê của bản thân mới tốt mà. “ Trình Nhiên không phật ý, chỉ cả tầng lầu trống trải: “ Ở tầng một sẽ là cà phê board game, sẽ ngăn ra thành chỗ để họp và tọa đàm, mọi người có thể chơi board game, uống cà phê, thi thoảng tổ chức cúp anh hùng Tam Quốc Sát. Tầng hai là nơi hỗn họp giữa cà phê internet hay là Play Station, có thể ở đây chơi game, lên mạng ... Cung cáp cả những chỗ ngồi thoải mái chi phí cao. Tầng ba sẽ là nơi chơi game trốn thoát khỏi mật thất. Tầng bốn là nhà của các tác giả, làm thành phong cách quán bar sách, có phòng bao, tác giả tới đây có thể để lại lời nhắn bảng tin, tìm việc hoặc tìm bạn, nơi này là nền tàng cho mọi người tìm được người chung ý tưởng, giống mấy công hội trong truyện.”

Cả đám tò mò: “ Thoát khỏi mật thất là cái gì thế?”

Trình Nhiên không trả lời, tiếp tục nói: “ Làm ra những thứ đó, đại khái có thể kinh doanh tự cấp tự túc rồi, còn tầng 5 là khu làm việc, văn phòng tổng giám đốc thần bí, phòng hội nghị, tiếp khách, chúng ta tự dùng ... đó là giai đoạn hiện giờ, sau này sẽ tùy theo tình hình mà thay đổi.”

Cả một đám nghe mà tựa hiểu tựa không, tầng 1 thì dễ hiểu rồi, cà phê internet không xa lạ. Mặc dù ở Thành Đô này toàn là quán net kiểu truyền thông là chính, cũng có vài cái cà phê internet, nhưng chỗ đó đắt đỏ, không phải nơi học sinh chi tiêu nổi, cà phê PS thì cũng tương tự thôi, quán bar sáng tác? Cả đám có thể hình dung đó là cái thư viện, kiểu như thế cũng hiểu được, nhưng còn tầng 3.

Dư Hồng lặp lại câu hỏi: “ Thoát khỏi mật thất là cái gì?”

“ À, cái đó thứ rất thú vị đấy, mọi người phải tự trải nhiệm một lần mới hiểu .” Đây là điểm nhấn của hộp giải trí khiến nơi này nhiều người biết tới, là át chủ bài của Trình Nhiên, quảng cáo cho nơi này đại biểu trào lưu:

Một khi thứ này xuất hiện, nhất là ở trong niên đại xã hội còn bảo thủ này, Trình Nhiên tin nhất định gây tác động lớn, đem tới khái niệm giải trí mới, ở thời đại thiếu thốn giải trí này sẽ là cú nổ mạnh, để "Cái Hộp" được quảng bá rộng rãi.

Sau đó sẽ sản sinh ra hiệu ứng hóa học thế nào, Trình Nhiên rất chờ mong.

Dù sao y ném một tảng đá lớn như thế vào thời đại mà.

“ Thế nơi này sẽ gọi là gì, gọi là cái hộp nghe quê chết.” Nghe Trình Nhiên trình bày, mọi người đều hưng phấn, cảm thấy nơi thế này nên có một cái tên thật vang dội, Liên Tiểu Hổ giơ tay hỏi:

“ Tôi có ý tưởng, gọi là ‘Thiên Hành Đạo Quán’ đi. “ Trình Nhiên nói với mọi người:

“ Thiên Hành Đạo Quán á? “ Dư Hồng miệng co giật, cái phong cách quai quái này là sao?

“ Trước kia tôi xem một cuốn tiểu thuyết khoa huyễn, trong đó có một thế giới giả tưởng tên là Thiên Hành, là không gian thần tối cấp vũ trụ dùng để truy cầu ý nghĩ tiến hóa. Thiên Hành Đạo Quán này của chúng ta ý nghĩa như thế, mỗi người theo đuổi mục tiêu của mình, từ đó tìm ra ý nghĩa của cuộc sống.” Trình Nhiên sung sướng tưởng tượng, nếu như sau này có một đám đại lão từng xuất phát từ nơi này, sẽ rất có thành tựu, đang "thẩm du tinh thần" thì thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt quái dị.

Tương Chu yết hầu cuộn lên cuộn xuống, tựa hồ có gì đó khó nuốt lắm, Ôn Lan và Dư Hồng nhìn nhau vẻ mặt cứng đờ, Liên Tiểu Hổ không nhịn được hỏi: “ Còn có tên nào khác không, nghe hiện đại cao cấp chút.”

Trình Nhiên gập ngón tay: “ Có chứ, xem nào ‘Hoàng Đình Số 1’, ‘Dinh thự danh nhân’ , ‘ Ngôi nhà sáng tạo hoàng gia’, ‘ Cà phê nữ hầu Bách Nhạc Môn’ ...”

Cả đám im thin thít.

Trình Nhiên hớn hở hỏi: “ Thế nào, thế nào, mọi người thấy tên nào hay?”

Tất cả mặt đen xì, đầu óc tên này bị làm sao, lúc nãy nghe trình bày ý tưởng làm người ta rất phấn khích, giờ cảm giác không đáng tin: “ Thôi, cứ gọi là Thiên Hành Đạo Quán đi!”

Tác giả là fan của Thất Thập Nhị Biên, mê truyện Thiên Hành Chiến Ký.
Bạn cần đăng nhập để bình luận