Trùng Nhiên

Chương 673: Thần điêu hiệp lữ, tuyệt tích giang hồ. (6)

Lý Thái Hành rất gầy, cũng rất cao, có thể thấy đả kích sự nghiệp làm ông tiều tụy, sắc da không tốt, nhưng đôi mắt kia vẫn hiện lên sự quật cường.

Trình Phi Dương giới thiệu Trình Nhiên, Lý Thái Hành nắm lấy hai tay Trình Nhiên đưa tới, hứng thú nói: “ Trên đường bác nghe cha cháu nói nhiều về cháu lắm, cháu là niềm kiêu hãnh của ông ấy, chàng trai, không tệ.”

“ Viện sĩ Lý cũng là thần tượng và tấm gương cho giới trẻ cọn cháu. “ Trình Nhiên nhiệt tình đáp lại: “ Tháng trước cháu còn đọc bài viết của bác trên báo Thông tin công nghệ, nói về kỹ thuật hạch tâm sản nghiệp công nghệ thông tin. Cháu ấn tượng nhất là bác nói, năm ngoái nước Mỹ mở điều tra chống độc quyền với Microsoft, nhiều người nói tới sự chia tách thậm chí sụp đồ của đế chế này, nhưng bác nói, thứ có thể lay động Microsoft không phải là tiền phạt hay pháp luật, mà là hệ điều Linux được gọi là phần mềm tự do. Bác nói bây giờ Microsoft thống trị máy tính, nhưng tương lai không nhất định cần PC vào mạng mà có thể dùng các thiết bị kết nối internet, không cần phần mềm lớn nặng nề như Windows, hoàn toàn có thể dùng Linux thay thế. Cháu vô cùng khâm phục.”

Bất kể bên ngoài có nghi ngờ Lý Thái Hành có già cả hết thời không theo kịp thời đại thế nào, chỉ bằng bài viết đó Trình Nhiên thấy tầm nhìn hơn người của ông.

Người nắm một đội ngũ có thể không biết kỹ thuật, không hiểu nghiên cứu, nhưng không thể thiếu tầm nhìn chiến lược.

Lý Thái Hành ngạc nhiên: “ Cháu thực sự đọc bài viết đó à? Ha ha ha, người ta nói bác là ông già dở hơi viết những luận điệu hoang đường đấy.”

“ Cháu cực kỳ tán đồng quan điểm bác đưa ra trong bài viết đó, nhất là khi bác viết Linux có thể thay thế windows, hoàn toàn trùng khớp với chí hưởng của bọn cháu.”

“ Bọn cháu?”

“ Đội ngũ Linux Lam Điểm ạ, cháu là thành viên trong đó.”

Trình Nhiên nói câu này rất khéo, nếu y nói mình đầu tư vào Lam Điểm thì sẽ mang ý vị khác, nhưng nếu nói mình là thành viên trong đó, vừa che giấu được sản nghiệp của mình, lại thể hiện năng lực của mình:

Trịnh Kiếm Phong hiển nhiên bất ngờ, Trình Phi Dương thì vừa bất ngờ vừa không, vì hắn thấy Triệu Thanh gần đây không lộ diện ở Phục Long là biết lại thậm thụt với Trình Nhiên bày trò rồi. Tên đó là gián điệp, ăn lương của Phục Long nhưng làm việc cho người khác.

Lý Thái Hành mắt tức thì sáng lên, ông ta đã đánh giá cao Linux như thế thì tất nhiên là biết chuyện Linux Lam Điểm lên thị trường chứng khoán gây xôn xao thời gian trước, nắm hai vai Trình Nhiên, lúc này mới thật sự nhìn kỹ chàng trai này: “ Ái chà, ái chà, đúng là hậu sinh khả úy mà.”

“ Chỉ là giờ cổ phiếu tụt mạnh quá.” Trình Nhiên cười:

“ Cái thứ giá cổ phiếu đó không cần xem, đủ tiền phát triển là được, người trẻ tuổi phải gian khổ phấn đấu, giảm các tốt, khích lệ các cháu vùi đầu làm việc ...”

Kết quả một già một trẻ nói chuyện vô cùng hợp khẩu vị, đâm ra Trình Phi Dương và Trịnh Kiếm Phong lại thành bị gạt sang bên, có điều họ không vội, thong thả ngồi uống trà.

“ … Như cháu nói chẳng lẽ chúng ta không cách nào làm ra được hệ điều hành và CPU độc lập của mình hay sao?”

“ Cháu nghĩ là có, nhưng con đường này sẽ gian nan, phải chấp nhận vô số lần thất bại mới được.”

Trình Phi Dương lúc này mới có cơ hội nói vào: “ Bác Lý tới Phục Long chính là để đảm nhận mảng chip điện tử của Phục Long, tôi không hứa trước cái gì, bác cũng biết tình hình khó khăn của chúng tôi bây giờ, nhưng chúng tôi là những chiến hữu dựa lưng vào nhau cùng theo đuổi đại sự, dám gánh lấy áp lực.”

Lý Thái Hành gật gù, đứng dậy xốc cổ áo: “ Chính vì thế mà hôm nay tôi mới tới đây, đi nào, tôi nóng lòng muốn thấy phòng nghiên cứu của các cậu rồi … à, thằng nhóc, đi theo bác, bác cháu mình còn nhiều điều để nói đấy, mà năm nay cao khảo rồi nhỉ? Chọn trường chưa, hay vào Khoa kỹ Nam Phương của bác đi, nói về lĩnh vực nghiên cứu Khoa kỹ Nam Phương ăn đứt Thanh Hoa Bắc Đại ….”

Toàn bộ quá trình tiếp tục là một già một trẻ nói không ngừng, hai người còn lại cười khổ làm khách bồi tiếp.

Trình Nhiên chỉ tranh thủ chạy ra ngoài nửa ngày thôi, sau đó lại chạy về tiếp tục sự nghiệp ôn tập, Dương Hạ đã mặt nặng mày nhẹ ngồi đợi ở nhà y rồi.

Còn 5 ngày nữa tới cao khảo.

Đó là niên đại mà cao khảo đều tiến hành vào tháng 7, ba năm sau vì giảm bớt ảnh hưởng của bão và lũ lụt với cao khảo, Trung Quốc mới đem kỳ thi ảnh hưởng lớn nhất cuộc đời học sinh này mới chuyển tới tháng 6.

Trước cao khảo nghỉ một tuần, còn nhớ ngày cuối cùng ở trường học là thứ bảy. Hôm đó có ráng chiều tráng lệ, trong lớp học nhuốm một màu đỏ rực, có người làm bài kiểm tra, nữ sinh phía trước cầm bút chăm chú làm bài, trong ánh nắng đến cả sợi lông tơ cũng nhìn thấy rõ ràng, có nam sinh bàn sau nhìn trộm cô, nhưng đại khái cũng biết đó cũng là lần cuối nhìn trộm cô.

Trên thao trường một đám nam sinh sắn ống quần đá bóng, viên lâm bên cạnh thấp thoáng bóng người, có chụp ảnh chung, có tán gẫu, cũng có cô gái nấp sau thân cây nhìn nam sinh chơi bóng rổ, nhưng đại khái cũng biết đó là lần cuối cùng nhìn trộm rồi.

Mọi người truyền cho nhau lưu bút, hoặc là chiếc áo đồng phục chi chít chữ ký.

Giống như vô số ngày bình thường trước đó, căng tin trường học chật ních, có người muốn tranh thủ lần cuối cùng đãi bạn bè, biết sau này mỗi đứa một phương.

Cũng có người thi thoảng hói tới việc điền nguyện vọng, người hỏi đi phương bắc mà người đáp đi phương nam, bọn họ có lẽ là bạn bè, có lẽ thầm mến nhau, hoặc là chỉ vừa mới quen trong những ngày tháng cuối cùng đó.

Đó là cái mùa oi nóng, họa hoằn lắm mới có được một cơn gió, đám ve rảnh việc đều suốt ngày chỉ như đổ dầu vào lửa, ngày hôm đó bao phủ trong ráng chiều rất lâu, tựa như là ngay cả ông trời cũng biết đó là ngày đặc biệt, níu kéo thời gian lại lâu hơn một chút.

Ngày hôm đó có tin đồn rất nhiều cặp đã thành đôi, còn có nhiều lời bình thường không nói được khắc trên mặt đá của sân thượng, Trương Bình kéo Trình Nhiên đi xem, phát hiện ra đúng là có rất nhiều lời bày tỏ của nam nữ, trong đó có cả bày tỏ với Khương Hồng Thược, cái này thì chẳng có gì lạ.

Sau đó Trương Bình còn phát hiện ra dòng chữ chữ " J.H.S - C. R" hết sức khả nghi, hắn nghi ngờ là Khương Hồng Thược khắc, nhưng về sau Trình Nhiên lên CQ hỏi, cô dứt khoát không chịu thừa nhận.

Ngày hôm đó Trương Bình khắc tên hắn và Vân Địch, còn viết thêm dòng chữ “vĩnh viễn ở bên nhau”. Nhưng thực tế Trương Bình thi vào trường trong tỉnh, còn Vân Địch định tới Cáp Nhĩ Tân học kiến trúc, đó là yêu thích của cô, cho nên đó là dòng chữ vô nghĩa. Thực tế về sau mới nửa học kỳ năm đầu hai người đã chia tay, Vân Địch là người chủ động, Trương Bình khóc rất nhiều.

Ngày hôm đó mọi người đều nghĩ đó sẽ là một ngày không tầm thường, kỳ thực kết thúc rất bình thường, Dương Hạ lên sân thượng tìm Trình Nhiên, áp giải y về nhà.

Trình Nhiên hơi nghi ngờ, không biết Dương Hạ lên sân thượng tìm mình hay có mục đích gì khác, nhưng chuyện đó hẳn sẽ mãi mãi không có câu trả lời.

Một tuần sau đó, Trình Nhiên trừ lần tới Phục Long đón Lý Thái Hành ra thì nhiều lắm buổi sáng chạy nhẹ nhàng quanh khu tập thể giờ rộng bao la để chuẩn bị thể lực cho kỳ thi.

Cao khảo diễn ra vào ngày ba ngày 7 8 9, khoa tự nhiên và xã hội thì khác nhau, tổng điểm cao là 750 điểm.

Ngày diễn ra cao khảo trời đổ mưa, kỳ thực mưa bắt đầu từ đêm hôm trước, mưa không to nhưng liên miên không dứt.

Cơn mưa chẳng thể cản kỳ thi diễn ra, ngược lại xua đi cái nắng oi ả, trong phòng thi rất dễ chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận