Trùng Nhiên

Chương 206: Dư âm về sau. (1)

Từ quán Karaoke đi ra đám Trình Nhiên sóng vai đi trên phố, lúc này đã là 9, 10 giờ tối rồi. Với người sống về đêm thì còn sớm lắm, nhất là ở khu trung tâm thành phố này, khắp nơi rực sáng trong ngọn đèn đủ màu, Trình Nhiên từng một thời thích thú say mê với cái ánh sáng xanh đỏ nhấp nháy ấy, nhưng giờ ánh đèn đó khiến y mệt mỏi.

Hai đứa nhóc tranh thủ lúc Trình Nhiên không để ý uống trộm mấy loại rượu, mặt đỏ phừng phừng, bị Trình Nhiên cốc mấy cái, may mà mình đi theo bọn chúng đấy, nếu không hôm nay không biết xảy ra chuyện gì.

Tạ Phi Bạch dừng lại: “ Tao muốn uống đậu hoa.”

Trình Nhiên nhìn theo hướng hắn, bên cạnh có quán trà sữa, thực đơn là tấm bảng viết phấn treo bên cửa sổ, có cả "đậu hoa", chắc là thạch pha trà sữa. Trình Nhiên nhớ vị này, có vị sữa rồi hoa quả, thêm chút đá uống rất thích, chỉ là hơi do dự, trước kia y thích đồ ngọt, thích kem, thích loại bánh ngọt, nhưng mà luôn nghĩ đồ ăn của bọn con gái nên phải kiềm chế.

Cảm thấy hai đứa con trai lớn tướng ngồi ngoài đường uống trà sữa là cảnh tượng rất mất mặt.

Tạ Phi Bạch chỉ hai đứa nhóc: “ Hai đứa uống chút đi, bớt mùi rượu đấy.”

Không cần nói tới câu thứ hai, Trình Tường và Lý Ngọc chạy tới cửa sổ: “ Cháu vị mật đào, Lý Ngọc thích vị ô mai hả ? “ Quay sang Trình Nhiên: “ Anh thích vị gì?”

Trình Nhiên tùy tiện đáp: “ Nguyên vị là được.”

Tạ Phi Bạch rút tiền trà, phẩy tay bảo không cần trả tiền thừa.

Chốc lát sau chuyện Trình Nhiên sợ nhất đã xảy ra rồi, không phải hai mà là bốn thằng con trai, mỗi người một cốc trà sữa, ngồi hàng ngang đầu đường uống ừng ực.

Ngon thì ngon thật, mắt Trình Nhiên thì cứ đảo qua đảo lại, điệu bộ lấm lét như trộm, sợ gặp người quen.

“ Hôm nay mày làm thế e là đắc tội với đám Lưu Cầm đấy, dù sao phòng bao đó do cha hắn đặt, hắn là chủ nhà . “ Tạ Phi Bạch vốn định dọa Trình Nhiên vài câu cơ, không hiểu sao nhìn bộ dạng Trình Nhiên uống trà sữa đến ngon lành hạnh phúc, cảm giác không đành lòng:” Thôi vậy, để tao gọi bảo Lưu Cầm một tiếng, đừng quân ta đánh quân mình.”

Trình Nhiên không biết suy nghĩ diễn ra trong đầu Tạ Phi Bạch ở tích tắc đó, hỏi: “ Vừa nãy nghe đám kia trò chuyện với nhau thì cha cậu sắp điều động công tác?”

“ Chắc là thế, có khuynh hướng này, nhưng ông ấy chưa xác định. Nếu mà đi xa thì tao và mẹ tao sẽ đi theo. “ Tạ Phi Bạch nói xong trầm mặc, chỉ còn lại tiếng uống trà sữa ừng ực:

Mọi thứ có vẻ như đang phát triển theo hướng tốt đẹp, tương lai khả năng Tạ Hậu Minh sẽ điều động thăng chức đi nơi khác, mọi thứ vậy là thay đổi thực sự rồi. Điều đi cũng tốt, hi vọng ở môi trường mới, Tạ Phi Bạch tránh xa đám bạn cũ này, chuyện như hôm nay không xảy ra nữa.

Mà Trình Nhiên thấy hai bọn họ cũng có duyên, nếu hôm nay y không theo hai đứa em mà tới, Tạ Phi Bạch không khéo quay lại con đường cũ:” Lần này cậu làm rất tốt đấy, tiến bộ rất lớn, chuyện đó không phải dễ dàng gì. Sau này bớt qua lại đám đó đi, đừng để nỗ lực của mình bị uổng phí.”

Nếu là trước kia, Tạ Phi Bạch nhất định sẽ đáp lại một câu ‘mày nghĩ mày là ai’, nhưng lúc này hắn chỉ "ừ" một tiếng.

Chỉ thế thôi, có một người bạn thực sự là cảm giác thế nào, Tạ Phi Bạch hiểu rồi.

Đối với Phàn Hân mà nói, hôm nay thật nhiều chuyện khó tin. Ấn tượng của cô với Trình Nhiên là hồi nhỏ hay tới khu tập thể cục giao thông họ chơi, hình như là do cha mẹ đi công tác nên gửi nhờ ở nhà bác cả, bác cả cậu ta và cha mẹ cô lại khá thân thiết, tuy không chơi với Trình Nhiên nhiều, ấn tượng của cô khá tốt, rất hoạt bát giỏi bày trò chơi.

Rồi mấy năm gặp lại, cậu ta trầm mặc hơn nhiều, có vẻ không khéo ăn nói, khi đó phim Nhật rất thịnh hành, hình ảnh nam sinh có khí chất như em trai, thật thà chất phác lại điển trai hay chạy theo sau mình, rất nhiều nữ sinh thích loại hình nam sinh như vậy, Phàn Hân là một trong số đó.

Trêu chọc cậu ta, nhìn cậu ta vì đụng chạm vào cơ thể mình mà đỏ mặt, chẳng phải thể hiện mình rất có sức hút sao?

Hôm nay dẫn theo Trình Nhiên chẳng có ý gì cả, đơn thuần là thích thôi, dù sao ở chỗ kia, cô cũng không có nhiều người quen.

Mặc dù cha cô là phó cục trưởng, điều kiện gia đình rất tốt, song đặt chân vào cái vòng tròn kia vẫn còn chưa đủ, mà vòng tròn thế nào, cô cũng nghe đồn đại nên có chút thấp thỏm. Tới quán Karaoke, cô coi như được thấy người có lai lịch thực sự là thế nào, bỏ qua chuyện nam nam nữ nữ trong phòng đi Phàn Hân đã chuẩn bị trước. Chỉ là trong mắt cô, Điền Hạo có trong nhà là cổ đông quán Karaoke là nhân vật đáng kể rồi, vậy mà trước mặt người tên "Tam ca" kia phải lễ độ một phép, mà Tam ca vì bên trong có người không thích hút khỏi phải ra ngoài, ấm ức chỉ dám chửi vài câu.

Chênh lệnh đó làm Phàn Hân có chút chóng mặt.

Đôi khi thế giới hiện thực mà trực tiếp như vậy đấy, khiến người ta có cảm giác thất bại. Nhưng đúng là như thế, Phàn Hân tiếp xúc nhiều nên không khó tiếp nhận. Cô suy nghĩ, ngay cả La Hữu Vĩ, Tiểu Nghiên đều cảm thấy quen đối phương là vinh dự, vậy thì mình so với đối phương chênh lệch thế nào?

Có phải là phấn đấu mười tám năm mới có thể ngồi cùng người ta uống một cốc cà phê không? Nghĩ tới đó cô có chút thương cảm.

Thế mà khi đó, thiếu niên mà cô định nghĩa " dẫn đứa em trai đi tăng lịch duyệt" ở dưới tình huống đó lại đi thẳng tới chỗ người đó, rồi dẫn người đi.

Cảnh đó khiến không chỉ cô choáng, hơn nữa còn tất cả mọi người trong phòng.

Khỏi phải nói, buổi tụ hội kết thúc, mọi người lần lượt lấy lý do nọ hoặc lý do kia rời đi.

Phàn Hân đi xe La Hữu Vi về, cô nhìn ngoài cửa sổ, đầu đầy chặt suy nghĩ lẫn lộn.

“ Thù này kết là cái chắc rồi. “ La Hữu Vi vừa lái xe vừa lẩm bẩm, hắn nói câu này mấy lần rồi:

Cái đó thì Phàn Hân không chắc lắm, dù sao thì cô chưa hiểu giới đó nhiều, cô chỉ đang nghĩ cảnh Trình Nhiên và Tạ Phi Bạch song song bỏ đi khi đó, bằng thái độ của họ khi đó, rõ ràng hai người đó là bạn.

Chuyện đó có thể sao?

Cảm giác nhận thức mình về thế giới này có gì đó không đúng rồi.

“ A, đại thư ký Tôn tới rồi ...” Ở bên một quảng trường xây ngầm cho lễ hội du lịch quốc tế ở Thành Tây, xe số 1 của chính phủ đỗ nơi này, Lý Tĩnh Bình đang đích thân giám sát phá rỡ một cái tượng khắc rồng hổ bằng đá trắng rất lớn, có cả cục trưởng Vương của cục kiến thiết ở bên cạnh, chỉ là vẻ mặt rất xấu hổ, khi Tôn Vĩ xuất hiện, Lý Tĩnh Bình vẫy tay gọi:

Tôn Vĩ vội vàng chạy tới trước mặt Lý Tĩnh Bình, mặt mày nhăn nhó: “ Thị trưởng đừng trêu tôi nữa .”

Cục trưởng Vương liên tục đánh mắt với Tôn Vĩ, hôm nay từ sáng sớm Lý Tĩnh Bình đã cùng người tới giám sát phá rỡ bức tượng, ông ta trở tay không kịp, vội vàng gọi điện cho Tôn Vĩ cầu cứu.

Tôn Vĩ cẩn thận nói: “ Kỳ thực bức tượng này do cục trưởng Vương nhờ người hiệp hội nghệ thuật tỉnh làm, phải điêu khắc mấy tháng trời, đó là tâm huyết của nghệ thuật gia, họ một lòng muốn cống hiến sức lực cho Sơn Hải chúng ta.”

Lý Tĩnh Bình sắc mặt hơi lạnh: “ Tôi không chỉ nói một lần, lễ hội du lịch quốc tế là phải làm nên những công trình có lợi cho người dân Sơn Hải, không làm quần chúng thoát ly quần chúng. Khắc một con hổ cưỡi trên giao long có ngụ ý gì? Khi bức tượng dựng lên, tôi có nghe người ta bàn tán thú vị lắm, nói cái gì mà đây là quà tặng cho tôi, vì tôi xuất thân từ Hổ Nham, bức tượng này hàm ý là ‘rồng nâng hổ lên’.
Bạn cần đăng nhập để bình luận