Trùng Nhiên

Chương 406: Cái kẹo ngon nhất

Đang lúc Trình Nhiên lâng lâng, Khương Hồng Thược lên tiếng: “ Vậy chúng ta không ai nợ ai nữa, bằng nhau rồi nhé.”

Trình Nhiên hơi sững người, còn tưởng quan hệ hai bên tiến thêm một bước, té ra cô ấy đơn giản là ân oán rõ ràng, có chút thất vọng, nhưng cũng ngạc nhiên: “ Cái gì mà bằng nhau, có chuyện gì mình không biết?”

Khương Hồng Thược đưa cặp ra sau lưng, ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi về phía trước: “ Gần đây mình lao tân lao lực dạy thêm cho cậu, không tính sao? ... Bao sao thành tích của cậu lại sụt giảm, tâm tư không dùng ở học tập, lại dùng vào mấy chuyện lặt vặt .”

Trình Nhiên nhìn cô thiếu nữ mười bảy thanh xuân chớm có dáng vẻ của nữ nhân trưởng thành, chiếc áo len dày mỏng thích hợp, ôm lấy cơ thể phác họa ra đường cong hấp dẫn của đồi ngực mới nhú như búp măng non. Mắt nhìn “cảnh đẹp” trong lòng thì vẫn cứ mắng, nha đầu kiêu ngạo, cứng đầu, cố chấp, cám ơn người ta một câu tử tế cũng khó khăn như thế à?

Thật lắm trò.

“ Vừa cám ơn lại còn thuận tiện mắng luôn mình, chẳng lẽ cám ơn mình đáng hoàng khó vậy à?”

Khương Hồng Thược nháy mắt lại chuyển sang thỏ thẻ: “ Vậy cho cậu một phần thưởng nhỏ nhé.”

Ánh mắt Trình Nhiên không tự chủ được nhìn cánh môi đang cong lên của cô, trong đầu hiện ra xúc cảm mềm mại kẹo của kẹo bông và hơi thở thơm ngát khi đặt nụ hôn lên đó, chỉ trong tích tắc xua đi ảo tưởng này, thậm chí còn cảnh giác nhìn nha đầu xấu bụng.

Khương Hồng Thược cho tay túi quần, lấy ra cái kẹo màu đỏ đưa tới: “ Này.”

Biết ngay mà, thế này mà cũng gọi là phần thưởng sao?

“ Mình là trẻ con đấy à? “ Trình Nhiên bực bội nhận lấy, là kẹo mút do tập đoàn Giải Khẩu mới đưa ra, cái kẹo tròn tròn cắm que nhựa, cả sau này cũng không thay đổi gì:

Khương Hồng Thược lại lấy ra một cái kẹo nữa, bóc lớp giấy bóng cho lên môi: “ Ngọt lắm.”

Hai người ăn kẹo cùng một công ty, ngay cả vị cũng giống nhau.

Trình Nhiên đột nhiên cau mày quát giật giọng: “ Đợi chút.”

“ Làm sao thế? “ Khương Hồng Thược giật nảy mình, tay dừng lại, sau đó thấy Trình Nhiên lấy cái kẹo cô đã ngậm, cho vào miệng:

Trình Nhiên mút liền hai ba cái tỉnh bơ nói: “ Ừm, mình thích vị này hơn, đổi! “ Sau đó đó đưa cái kẹo mình đã mút tới.

“ Cậu .... “ Mặt Khương Hồng Thược ngơ ngác chừng nửa giây, đầu óc tựa hồ đoản mạnh, còn định nói rõ ràng vị giống nhau, nhưng hiểu ngay cái ý đồ xấu xa của Trình Nhiên, tức thì đỏ tới tận mang tai, dậm chân đi thẳng: “ Không thèm để ý tới cậu nữa.”

Đó là mùa đông năm 1998, một năm sắp qua đi.

Đó là cái kẹo mút bình thường, nhưng rất nhiều người chẳng thế nào biết được, mùi vị của nó Trình Nhiên cả đời không quên.

Ngày hôm sau tới lớp, Trình Nhiên nhìn thấy Khương Hồng Thược, vẫn điềm đạm tự nhiên như thường ngày tựa chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng rõ ràng là cố ý né tránh ánh mắt y. Ví như tiết thể dục khi cô chạy xong quay về gặp Trình Nhiên vào hàng chạy, hai người nhìn nhau, nếu trước kia sẽ cùng mỉm cười, nói một câu cổ vũ, nhưng lần này cô nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác.

Ví như buổi trưa ăn cơm, cô đa phần trò chuyện với Tô Hồng Đậu, Trình Nhiên chẳng thể xen vào.

Sau đó dù là gặp nhau ở hành lang hẹp, Trình Nhiên vừa mới định hắng giọng chào thì cô đã chạy vào phòng học mất rồi.

Nhìn Khương Hồng Thược né tránh mình, trong lòng Trình nhiên kỳ thực gợn sóng lăn tăn, đó là xấu hổ, hay là tức giận? Có điều đúng là tiến bộ rồi, với tính cô, nếu trước kia làm thế, e sẽ giết người.

Tình huống như vậy kéo dài vài ngày, về sau hình như khôi phục bình thường, khi hai người gọi điện cho nhau, quay về trạng thái tranh cãi như thường lệ. Nhưng có thể nhận thấy Khương Hồng Thược cố ý tránh đi lạc đề, đôi khi Trình Nhiên vừa có cơ hội buông một câu ám chỉ mập mờ thì cô lảng sang chuyện khác ...

Trình Nhiên bấy giờ mới dám khẳng định, cô nàng xấu hổ thật rồi.

Chuyện mỗi buổi trưa cùng nhau ôn tập đã dừng lại, lý do Trình Nhiên theo kịp tiến độ trên lớp, Khương Hồng Thược thấy không cần dạy kèm cho y nữa.

Thế là làm Trình Nhiên tiếc lắm, chỉ cần được học cùng cô, thành tích không tốt, điểm số không cao cũng chẳng sao.

Nhưng thấy Khương Hồng Thược ngự trị trên đỉnh kim tự tháp, mình không thể ở dưới, nếu không cứ phải nhìn tên cô đặt cạnh nam sinh khác thì chẳng thoải mái nổi.

Đến tháng 12, cái bản Tam Quốc Sát lậu cứ bám sát phía sau rốt cuộc hiện nguyên hình, Trình Tề nhận được một cuộc điện thoại, hẹn hắn nói chuyện, Trình Tề đồng ý, hẹn tới Thiên hành đạo quán đàm phán.

Kỳ thực với chiến lược Trình Nhiên vạch ra, bản lậu của Tam Quốc Sát dù làm tốt tới mấy cũng không ảnh hưởng quá nhiều, chỉ là Trình Nhiên rất tò mò với cái bản lậu không muốn kiếm tiền, chỉ muốn theo đuổi bản chính này.

Khi Trình Tề gặp đối phương ở Thiên hành đạo quán mới phát hiện ra đối phương tốt nghiệp cùng trường với hắn, hơn Trình Tề ba khóa, tên là Vương Phúc Nhạc, có danh tiếng. Tên đó thường xuyên ra vào đại học sư phạm, năm xưa ở trường cũng thích tổ chức sáng nghiệp, tốt nghiệp xong hay về trường. Cùng phía nhà trường có qua lại, giúp đỡ lôi kéo ít học xinh xã hội tới học, mỗi người nộp cho hắn ít phí đầu người. Người này đầu óc linh hoạt, cái gì cũng làm, thi thoảng kéo một đám học sinh trong trường tới quán bar giải trí, đều do hắn mới khách, vì thế kiếm được ít thanh danh.

Nhưng mà không cần nói cũng biết, Trình Tề càng nổi tiếng trong trường, có danh tiếng tất nhiên bị người ta chú ý, đặc biệt là người tinh minh như Vương Phúc Nhạc. Hắn cũng lén mô phỏng Tam Quốc Sát, đưa ra thị trường lẫn lộn thật giả, hơn nữa giá còn rẻ hơn, đích thực đã tác động tới thị trường ở Thành Đô. Chỉ là lúc này Tam Quốc Sát đã mở rộng ra toàn quốc, thị trường Thành Đô không đủ quan trọng nữa, Trình Tề không phản ứng lại.

Vương Phúc Nhạc đợi tới khi cho rằng mình đã gây đủ thiệt hại cho phía bên kia mới chủ động liên hệ, hắn cũng trực tiếp, muốn tham dự cùng, lấy kỹ thuật nhập cổ phần, đòi tận 40%.

Đương nhiên đó là vì Vương Phúc Nhạc không biết quy mô toàn quốc của Tam Quốc Sát thế nào, hạn chế bởi thời đại thông tin chưa phát triển, nên mình hắn chẳng thể sưu tầm được nhiều tin tức.

Hắn chỉ biết rằng rất nhiều nơi ở Thành Đô đang chơi Tam Quốc Sát, Thiên hành đạo quán dựa hơi vào đó mà hot theo, cùng với đó là các board game khác cũng lên theo. Hắn thấy kỹ thuật làm hàng nhái của mình rất cao, đang uy hiếp đến bản chính, nên đòi Trình Tề phải chia bánh cho.

Vương Phúc Nhạc dám tìm Trình Tề đường hoàng uy hiếp như thế là vì thấy Trình Tề chẳng qua là học sinh đại học năm hai mà thôi, với năng lực của hắn thu phục Trình Tề dễ như trở bàn tay.

Hắn tới rất hiên ngang, rất tự tin ngồi chừng năm phút ném tờ giấy ghi số điện thoại, nói Trình Tề nghĩ cho kỹ rồi nghênh ngang bỏ đi.

Hắn không ngờ rằng vài ngày sau Tương Chu tra ra thông tin cá nhân hắn và trị trí cái xưởng in lậu kia. Tương Chu một thời lăn lộn khắp Thành Đô này kiếm sống, tin tức linh thông, quen biết đại đầu xà khắp nơi, chưa kể tới mấy chục đứa trẻ ở khu tập thể Hoa Thông tôn xưng hắn là đại ca. Các mối quan hệ từ đó phát tán ra, người của đơn vị xí nghiệp lâu năm ở Thành Đô thuộc lớp người thâm căn cố đế nhất, đâu đâu cũng là tai mắt.

Khi đó Vương Phúc Nhạc vừa mới rời Thiên hành đạo quán đã bị Tương Chu phái người bám theo, chỉ quan sát khu vực hoạt động của hắn thôi, sau đó thông qua các loại quan hệ xác định xưởng in kia. Thì ra cái xưởng in chui không phải của hắn, mà là của cha hắn, tên là Vương Xương, có thể nói là cha nào còn nấy, cha thường in sách lậu hoặc bao bì thuốc lá bán cho huyện thành phố xung quanh, con thì thấy board game đang hot lên, cố gắng làm Tam Quốc Sát thật hoàn mỹ, mục đích đánh cho Trình Tề thật đau để phải chấp nhận yêu cầu hợp tác.

Tra ra ngọn nguồn, giờ chỉ còn đợi quyết định của Trình Nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận