Trùng Nhiên

Chương 302: Lưu giữ lại tháng năm đẹp nhất. (2)

Lần đầu tiên sau bao năm Dương Xuyên mới về Thành Đô, La Thần rất nhiệt tình, hai nhà ăn cơm mấy lần, Dương Xuyên còn lạ gì Túy ông ý chẳng phải ở rượu, La Thần chẳng qua tạo điều kiện cho La Chí Tiên và Dương Hạ tiếp xúc thôi.

La Chí Tiên mọi mặt đều ưu tú, cũng đẹp trai tuấn lãng lắm, mẹ hắn Tiêu Vân từ lâu càng có ý "khâm định" Dương Hạ là con dâu.

Thậm chí Tiêu Vân còn ám thị nếu sau này hai nhà thực sự có quan hệ kia, tương lai có thể an bài cho Dương Hạ ra nước ngoài du học cùng La Chí Tiên.

Biết La gia có ý đó, mà Dương gia ở Thành Đô rất nhiều việc phải nhờ tới La gia, thế nên thân thích nhà hắn đều ra sức vun vào, đặt biệt là người cậu và chú họ của Dương Hạ, giờ coi Dương Hạ như bảo bối, còn thân hơn cả con gái ruột mình.

Dương Xuyên tính khí có phần cao ngạo, nếu không năm xưa sao lại bỏ nhà đi, cho nên chẳng khúm núm với La gia như họ hàng nhà mình. Nhưng mà nhìn La Chí Tiên trong bữa cơm ứng phó người lớn mà thong dong tự nhiên như không, đường hoàng đĩnh đạc, Dương Xuyên tiếc lắm, con người có môi trường và hoàn cảnh tốt, thực sự là đỡ được bao năm phấn đầu không cần thiết.

Giống như đám trẻ con ở khu tập thể ấy, cùng tuổi với La Chí Tiên mà đứa thì vẫn bị mẹ đánh, đứa thì vô tư nô đùa như trẻ con, làm sao so với con nhà đại hộ như La gia bồi dưỡng ra.

Nhưng dù hai nhà thân thiết đến mấy, dù La Chi Tiên và Dương Hạ quen nhau từ nhỏ, có sẵn cơ sở tình cảm, cũng không thể vội vàng mà đồng ý với người ta. Vốn hai bên không môn đăng hộ đối rồi, nếu tỏ ra cấp thiết, sợ người ta coi khinh con gái mình. Hơn nữa muốn rèn sắt thì tự mình phải khỏe, Dương Xuyên cũng chẳng phải nhìn trúng La gia, Dương Hạ thua kém gì ai chứ, ở đâu nó cũng là đứa nổi bật nhất, tương lai chỉ cần vào được mấy đại học lớn kia, nhất định có thành tựu lớn.

Thậm chí nếu mình cắn răng cố gắng thêm một chút, không phải không thể đưa con bé du học.

Khi Dương Xuyên đang tính toán cho tương lai của con gái, Tương Cầm xô mạnh cửa đi vào, ngẩng đầu lên: “ Có chuyện gì thế?”

Tương Cầm xưa nay tính cách điềm tĩnh, vậy mà lúc này hốt hoảng hấp tấp như thế, chắc không phải chuyện nhỏ.

“ Lão Dương, nghe nói Tiểu Thạch Trụ nhà Triệu Thanh vào viện rồi, tim có vấn đề, phải đặt máy vào tim ... Ôi, cậu ta đúng là mệnh không tốt, phấn đầu bao năm mới lên được vị trí trợ lý phó tổng giám đốc, cứ nghĩ giờ cuộc sống khấm khá lên, vậy mà gặp phải cái họa đâu ra ... À còn nữa, nhà Trình Phi Dương sắp chuyển đi rồi, Trình Nhiên nhà họ đỗ vào Thập Trung, lần này đi cả nhà đấy ... Mới đi một chuyến về mà bao chuyện bất ngờ như thế.”

Dương Hạ xách theo túi lớn túi nhỏ xuống nhà Liễu Anh, trước đó cô gọi điện cho bạn bè rồi, nói lát nữa tập trung ở nhà Liễu Anh, cô ở nhà giúp quét dọn về sinh, tắm rửa thay quần áo ở nhà xong mới mang quà tới, lúc này mọi người tới đông đủ.

Mọi người nhiệt tình hỏi han một phen, Dương Hạ từ trong đám đông thấy Trình Nhiên và Du Hiểu, vui vẻ chào hỏi hai người, sau đó mở túi ra, phát quà: “ Liễu Anh, đây là màu son mà bạn thích, mình mua hộ, tặng bạn thêm một cái luôn. Bối Bối, vòng tay đá của bạn đây, Đổng Giai mua cho bạn búp bê này, Du Hiểu cho cậu cái đồng hồ, khỏi sau này toàn đi học muộn.”

Tới lượt Trình Nhiên cô lấy ra một cái hộp mô hình dài.

Cả đám thốt lên: “ Oa, mô hình Thái Không Bảo Lũy.”

Hình in trên cái hộp dài không ngờ là mô hình chiến hạm Thái Không Bảo Lũy có thể khiến bất kỳ đứa con trai nào cũng điên cuồng. Kỳ thực bộ phim hoạt hình này tên thật là Macross, khi phát sóng ở Trung Quốc được dịch ra là Thái Không Bảo Lũy. Đây có thể coi là phim hoạt hình vỡ lòng về người máy ở trong nước, Trình Nhiên và đám con trai xem chảy nước dãi.

Du Hiểu đứng bật dậy kêu lớn: “ Cái này đắt lắm.”

Mọi người nhìn Dương Hạ chằm chằm, cái bao bì kia rõ ràng là đồ nhập khẩu, hàng nhái trong nước chưa đạt được tới trình độ đó. Mà một khi mua hàng nhập khậu, lại còn là mô hình to như thế, giá cả kinh lắm, đụng vào là phải mấy trăm đồng.

Dù bây giờ điều kiện nhà Dương Hạ không tệ, nhưng đây vẫn là khoản tiền cực lớn.

Vì sao lại mua cho Trình Nhiên thứ đắt như thế?

Bị đám bạn bè nhìn không chớp, dù có là Dương Hạ cũng thiếu tự nhiên, ngại ngùng nói: “ Trong cửa hàng có mỗi một món này thôi, Trình Nhiên thích cái này, mà mình thì chưa bao giờ tặng cậu ấy món quà nào giá trị, dù gì mình từ nhỏ vất vả dạy bảo cậu ấy khôn lớn, tặng cậu ấy. Tuy có hơi đắt, coi như cậu ấy nợ mình đi ...”

“ Cái gì mà vất vả dạy bảo mình khốn lớn ... “ Trình Nhiên dở khóc dở cười, phản ứng đầu tiên của y cũng là thứ này quá đắt:

Loại mô hình Thiên Không Bảo Lũy này đều có giới hạn, làm ra là không làm lại nữa, tương lai ở trong tay nhà sưu tập mô hình, sẽ tăng giá mạnh. Đợi 20 năm sau, thứ này sẽ có cái giá không ai ngờ tới được, thế nên so với đám bạn, Trình Nhiên càng biết nó giá trị thế nào.

Du Hiểu ra tay cướp: “ Dù sao thì mày sắp đi rồi, không kịp lắp đâu, hành trang gọn nhẹ mà lên đường, để ở chỗ tao đi.”

Diêu Bối Bối cản không kịp nữa, đá Du Hiểu một cái, thằng này mới biết mình lỡ lời, vội bịt mồm lại.

Nhưng muộn rồi.

Dương Hạ ngẩn ra: “ Đi á? Đi đâu.”

Vừa rồi không khí còn náo nhiệt, tức thì im ắng hẳn, vốn Trình Nhiên muốn tự mình nói với Dương Hạ, không ngờ để lộ bất ngờ thế này, Liễu Anh rầu rĩ nói: “ Trình Nhiên sắp chuyển trường tới Thập Trung, cả nhà cậu ấy sẽ chuyển đi.”

Hàng mi Dương Hạ run run nhìn Trình Nhiên.

Diêu Bối Bối vội tiếp lời: “ Vốn cậu ấy định đợi bạn về sẽ nói.”

Bầu không khí đang vui vẻ liền trầm hẳn xuống.

Nét mặt Dương Hạ còn chưa hết ngỡ ngàng, người xung quanh đều hiểu tâm trạng của cô. Mọi người chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, tuy có va chạm xích mích, nhưng dù gì cũng cùng nhau trải qua quãng cuộc đời dài, đột nhiên Trình Nhiên đi, ai nấy khó tiếp nhận.

Huống hồ là Dương Hạ và Trình Nhiên, nói gì thì nói, quan hệ của hai người họ là thân thiết nhất trong khu tập thể. Chứ không à, đổi lại là người khác làm Dương Hạ khó chịu cô đã chẳng thèm để ý từ lâu rồi.

Bởi vậy mọi người không muốn Dương Hạ đi chơi mất vui, đợi giờ này mới nói.

“ Ra vậy.” Hồi lâu sau Dương Hạ khẽ gật đầu, đôi mắt xinh đẹp hơi lóng lánh, vẻ mặt khá bình thản: “ Khi nào thì cậu đi?”

“ Vài ngày nữa, chủ yếu là phải chuyển đồ đạc đi trước, tạm thời ở trong nhà máy nên hơi nhiều một chút. “ Trình Nhiên giật lấy mô hình từ trong tay Du Hiểu, vốn đã chuẩn bị rất nhiều để nói với Dương Hạ, lúc này đám bạn nói hộ cả rồi, chẳng biết nói gì thêm:

“ Đây là chuyện tốt. “ Dương Hạ cười nhẹ, nhưng ai cũng nhìn ra tâm tình cô rõ ràng không tốt, giọng cũng hơi lạc đi: “ Phải chúc mừng, kệ cậu đấy, cậu mời khách đi.”

Trình Nhiên vuốt ve bộ mô hình: “ Hôm nay có món quà quý thế này, mình cũng nên đổ máu mới phải, không bằng tối nay luôn nhé?”

Sau đó ai về nhà nấy để cất quà, hẹn chiều ăn cơm xong đi hát, còn đặt trước cả phòng bao.

Cơm chiều đặt ở nhà hàng khá có cấp bậc ở Sơn Hải hiện giờ, tên là "Tứ Hải Thịnh Diên", Trình Nhiên nhớ ra, đó là chuỗi nhà hàng mà Triệu Hải Hoa mở, chính là cái nhà mà Tần Tây Trăn đi xem mắt.

Khi mọi người lần nữa tụ tập với nhau, các cô gái đều chuyên môn trang điểm một phen, đa phần thay đồ mới. Dương Hạ mặc chiếc váy liền thân trắng in bông hoa vàng nho nhỏ, thêm chiếc áo khoác nhỏ, thanh lệ thoát tục.

Mọi người uống rất nhiều, nói chuyện hồi nhỏ, bao nhiêu năm như thế, kỷ niệm thực sự là nhiều không kể hết, nhưng mỗi khi nhắc kỷ niệm đặc biệt đáng nhớ nào đó không khí lên một chút lại trầm xuống.

Vì những kỷ niệm đó đều có Trình Nhiên, sau này ngày tháng như vậy sẽ không còn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận