Trùng Nhiên

Chương 271: Nữ thần kiêu ngạo!

Ở Nhất Trung này những cô gái có cả dung mạo, thành tích lẫn điều kiện gia đình tốt rất nhiều, ngay riêng lớp số 9 có Trần Nhược Đình không thua kém Dương Hạ là bao, nhưng Dương Hạ lại nổi bật hẳn lên được nhiều người người yêu thích ủng hộ, được coi như nữ thần.

Kỳ thi giữa kỳ lần trước của cô được dán lên trước toàn trường, bỏ qua ý tứ cô gài vào đó tới giờ vẫn khiến người ta tranh luận, thì những dòng chữ gửi bản thân như "Nguyện bạn đi ra nửa đời người, quay về vẫn thiếu niên" làm đám học sinh như mê như say.

Rồi nhân vật như Tống Thời Thu theo đuổi, nửa khối gọi cô là "chị dâu", đôi kim đồng ngọc nữ được đông đảo mọi người tác hợp, ấy vậy mà Tống Thời Thu rốt cuộc vẫn bại trận, cô như nữ thần đỉnh Olympus không thể chinh phục.

Thực sự được mọi người thán phục là lần cô liên lạc tổ chức học sinh toàn trường tới xem Tần Tây Trăn biểu diễn. Không chỉ là việc làm ý nghĩa với cô giáo cũ, còn giúp mọi người tham dự vào sự kiện đáng nhớ nhất trong đời, còn ủng hộ cho cô gái mình yêu quý, tới nay ai cũng lâng lâng tự hào.

Hình ảnh Dương Hạ chạy đi chạy lại trong cơm mưa lớn an bài chuyện này chuyện kia khiến địa vị cô trở nên siêu nhiên trong trường. Thường ngày Dương Hạ có đôi phần lãnh đạm không khiến người khác xa cách, ngược lại giúp cô càng thêm được hoan nghênh.

Buổi trưa Dương Hạ mà tới quán nào ăn cơm thì cái quán đó sẽ đông hơn rất nhiều, đó không đơn giản là hiệu ứng mỹ nữ mà thôi.

Dương Hạ đẩy lui đám Lô Hiểu Lâm rất bá đạo làm nhiều người thán phục, đồng thời cũng khiến không biết bao người ngưỡng mộ trái tim tan nát.

Giờ vô số đôi mắt đang theo dõi diễn biến tiếp theo sự việc.

Thế nhưng hai người đương sự lại giống như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy, hai người đó như trước kia, việc ai nấy làm, khiến tất cả quần chúng đang hóng dưa để buôn chưng hửng.

Chuyện rốt cuộc là sao vậy nhỉ?

....... .......

Nhưng mà thực sự là có ảnh hưởng, nhất là với Trình Nhiên, mấy ngày sau đó, bất kể là ăn cơm trong nhà ăn trường, tản bộ sau tiết học, tầm nhìn của y hình như lúc nào cũng thấy Dương Hạ.

Trong nhà ăn, Dương Hạ rõ ràng là ăn xong rồi nhưng không vội đi, cùng đám con gái hay tụ tập quanh cô ấy trò chuyện nói cười, thi thoảng xuyên qua đám đông chạm vào ánh mắt Trình Nhiên cũng rời đi ngay.

Giờ thể dục, Dương Hạ mặc trang phục thể thao chạy vòng quanh sân, cái đuôi ngựa tung tăng sau đầu, ánh mắt y dõi theo tới lúc cô chạy xong dần dần giảm tốc độ, dùng khăn tay lau mồ hôi, tóc mai đánh lên gò má hồng hồng hết sức đáng yêu.

Thể lực Dương Hạ rất tốt, trong khi các nữ sinh khác có khi không hoàn thành được vòng chạy, cô lại rất dễ dàng.

Trình Nhiên bất tri bất giác chú ý tới cả hành động nhỏ nhất của cô.

Lúc đó Trình Nhiên đang ngồi ở trên khái đài thao trường xem Du Hiểu đá bóng, nhìn thấy Dương Hạ đã chạy bộ xong, nhưng cô không rời thao trường mà nhìn lên bậc khán đài xây bằng xi măng rồi đi thẳng về phía y.

Đám đá bóng phát hiện ra, dần dần không đá nữa, người xem đá bóng không xem nữa, nhìn về bóng dáng yểu điệu đang đi về phía Trình Nhiên.

Chuyện bọn họ mong đợi có vẻ sắp diễn ra rồi.

Dương Hạ không giống như Trình Nhiên ngồi thẳng lên sàn xi măng mà tay trải cuốn tạp chí cô vốn dùng quạt mát để lót trên mặt đất.

Rồi ngồi sóng vai với Trình Nhiên.

Một cảnh tượng thường thấy của các đôi các cặp ở Nhất Trung, nam sinh đá bóng hoặc chơi bóng rổ, bên cạnh là cô ái ánh mắt nhìn chăm chú, làm người ta hâm mộ.

Đại khái cũng là vì học sinh ưu tú quá nhiều, cũng tương đối trưởng thành, áp lực học tập lớn, cho nên hiệu trưởng Mã Vệ Quốc cũng không đưa ra quy định cấm cản quá quyết liệt chuyện học sinh manh nha tình cảm với nhau. Chỉ cần là không đi qua mức thì cho qua, đều là người đi qua tuổi đó, quản thúc không bằng dẫn dắt.

Cho nên thường có nam nam nữ nữ Nhất Trung sóng đôi bên nhau cũng không có gì mới mẻ.

Nhưng hôm nay thì khác rồi, cặp đôi này quy cách quá cao.

Chuyện này, rốt cuộc có giống bọn họ suy đoán không?

Dương Hạ chỉ đơn giản trải tạp chí ngồi xuống bên Trình Nhiên lại như mang theo khí thế áp đảo toàn bộ, những người từ xa nhìn tới cảm thán: “ Dương Hạ thật khí phách ....”

Cũng có chàng trai luôn ngưỡng mộ Dương Hạ mặt ảm đạm, như mặt đất sụt xuống dưới chân.

Dương Hạ dường như không thấy tất cả điều đó, giọng truyền tới:” Mình nghĩ Du Hiểu đã nói với cậu rồi hả, cái bức thư của Lô Hiểu Lâm gửi cho cậu chính là do mình đòi Du Hiểu đưa cho đấy, sau đó do mình trả lại.”

“ Ừ, mấy hôm sau Du Hiểu mới nói, mình còn cứ tưởng là nó trả cơ.”

“ Cậu chẳng bao giờ làm người ta yên tâm được.”

“ Hả? “ Trình Nhiên nhìn sang, có chút không hiểu:

“ Cậu thực sự không biết đấy à? “ Dương Hạ lườm một cái: “ Cậu có biết đám con gái đó ngày ngày tới trường mình, lại đi đông như thế, Diêu Bối Bối thiếu chút nữa về nhà lỡ miệng rồi đấy, cậu có muốn mẹ cậu biết chuyện này cầm gậy đuổi đánh khắp sân không hả?”

Phì! Hai nữ sinh ngồi gần đó đang giỏng tai lên nghe trộm đều cười phun ra ngoài, khiến nước bọt bay về phía Trình Nhiên, làm nửa ống tay áo của y gặp họa.

Nữ sinh phía sau rối rít xin lỗi, còn đưa cho khăn giấy, Trình Nhiên lau, chỉ là kiên quyết không rời đi, tiếp tục ở lại hóng hớt.

Tiết tấu bị cắt ngang một chút, Dương Hạ tiếp tục: “ Cậu đừng có nghĩ chuyện này là vẻ vang mà dương dương tự đắc.”

Trình Nhiên kinh ngạc: “ Mình dương dương tự đắc á?”

Dương Hạ hừ khẽ, có chút bực bội: “ Được rồi, được rồi, không phải chối. Bình thường thôi mà, bọn con trai các cậu ai chả thế, có cô gái xinh đẹp theo đuổi, lại chả vênh cái mặt lên.”

“ Có phải mình giải thích gì cũng vô ích không?” Trình Nhiên dở khóc dở cười, cô bạn thủa nhỏ này chỉ thích mắng y thôi, không chịu nghe ý nói:

“ Không cần giải thích, kỳ thực cô gái nhà người ta cũng xinh đẹp lắm mà, ngày ngày tới tìm cậu như thế, trong trường còn đồn đại cậu làm chuyện gì có lỗi với con gái nhà người ta kìa. Nếu lãnh đạo trường mà biết được thế nào cũng tìm cậu nói chuyện, e gọi cả cha mẹ cậu tới nữa đấy.”

Chuyện này Trình Nhiên đúng là vô tâm chẳng để ý thật, nghe Dương Hạ nói mới biết là rắc rối như thế, phải công nhận cô ấy nói đúng.

“ Cho nên mình mới đuổi đám nữ sinh đó đi, chưa nói vì cậu, đơn thuần là vì chuyện này ảnh hưởng không tốt, tự nhiên tới vây cổng tưởng người ta, thế là sao? Không thể để tiếp tục như vậy. Chuyện này mình giải quyết xong, cũng chẳng định nói cho cậu đâu, từ nhỏ tới lớn mình phải giải quyết giúp cậu bao nhiêu chuyện rồi? Chỉ là hôm nay nghe thấy người ta nói cái gì mà nữ vương gặp nữ vương, sợ cậu hiểu lầm nên mới nói ra thôi. “ Dương Hạ mắt trong veo nhìn Trình Nhiên: “ Cậu sẽ không hiểu lầm gì đó chứ?”

Trình Nhiên rất muốn nói ‘mình thực sự hiểu lầm ấy’, chả hiểu sao không nói ra được.

Ồ!

Cái đám người đang giỏng tai lên nghe trộm thở phào ... Thì ra là vậy.

Chuyện hoàn toàn không như bọn họ nghĩ, nói ra cũng đúng mà, bao nhiêu người rầm rầm rộ rộ kéo tới Nhất Trung như thế, rõ ràng không coi Nhất Trung ra gì, sớm có người bất mãn rồi, chỉ là đối phương toàn là nữ nên còn ngại, Dương Hạ đứng ra là tốt nhất.

Điều này cũng phù hợp với tính cách của Dương Hạ, đừng thấy thường ngày cô rất ôn hòa, nhưng kỳ thực rất hung mãnh. Có người thất vọng, giai thoại trai tài gái sắc vậy là không diễn ra theo đúng dự định, nhưng cũng có người sung sướng reo hò trong lòng, đó mới là Dương Hạ, đó mới là nữ thần trên đỉnh Olympus trong lòng bọn họ, không thể bị chinh phục.

Cái gì mà Tống Thời Thu, Trình Nhiên đều là dũng sĩ ỷ vào cái dũng nhất thời xông lên núi, rốt cuộc chết rét giữa đường thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận