Trùng Nhiên

Chương 155: Năm sắp hết, người đang lớn.

Dương Hạ từ nhỏ học múa rồi, giáo viên cung văn hóa thiếu nhi từng tới tận nhà cô, thuyết phục cha mẹ Dương Hạ cho cô theo học môn này, nhưng người từ chối lại là Dương Hạ, làm giáo viên đó tiếc nuối mãi.

Dù không định theo đuổi nghệ thuật, Dương Hạ thực sự rất thích múa, nên nhiều năm qua cô vẫn chăn chỉ luyện tập. Lần này lễ hội văn hóa nghệ thuật cùng một số nữ sinh báo danh biểu diễn tiết mục múa, giáo viên chỉ đạo sau khi tới xem biểu diễn thử, chỉ định Dương Hạ làm múa chính, tin về lớp, tiếng thảo luận về Dương Hạ càng nhiều.

Nữ sinh khác dù là hâm mộ hay ghen tỵ thì cũng phải thừa nhận sự ưu tú của Dương Hạ. Còn phía nam sinh, có người lén lút tới chỗ nữ sinh biểu diễn, về tới nơi chưa kịp miêu tả lại thì chẳng hiểu làm sao lại chảy máu mũi, thế là biến thành trò cười lớn.

Dương Hạ vì thế trở nên bận rộn, chuyện ở lại lớp như có chuyện gì muốn nói với Trình Nhiên liền không xuất hiện thêm lần nào nữa.

Có điều quan hệ hai người rõ ràng đã tự nhiên hơn nhiều rồi, thi thoảng đi về gặp nhau, cũng cùng đám Du Hiểu, Liễu Anh hoặc Diêu Bối Bối ở trên xe trò chuyện vui vẻ.

Giờ trên lớp thì chỗ Dương Hạ lúc nào cũng có đám đông vây quanh, mọi người thích hỏi tình hình chuyện tập múa, vì nghe nói giáo viên hướng dẫn của họ là nam, nhưng mà cực dẻo eo như rắn nước, múa còn giống nữ sinh hơn là nữ sinh.

“ Bọn mình sẽ biểu diễn múa hiện đại, mỗi người còn phải cầm một quả cầu làm đạo cụ, động tác khó lắm, chuyện đó cũng đã đành. “ Dương Hạ nhắc tới chuyện này má hơi ửng đỏ: “ Chỉ là mặc trang phục biểu diễn hơi ngắn ... Sẽ có người ý kiến.”

Diêu Bối Bối hai mắt sáng lên, tay hư hỏng đưa ra sờ eo Dương Hạ: “ Oa, mặc trang phục gợi cảm à? Tốt quá, tốt quá! Có phúc rồi.”

Một đám nữ sinh cười rũ rượi.

Tức thì có kẻ hiếu sự sán tới: “ Mọi người nói gì thế, cái gì mà mặc trang phục gợi cảm không?”

“ Có phải loại lộ rốn không?”

“ Các anh em, trường học sắp phát phúc lợi rồi.”

Thế là bị đám nữ sinh chửi bới "lưu manh", "háo sắc", cùng vật thể lạ bay vèo vèo.

Không khí vì thế cũng sục sôi, mọi người biết tin rồi, Dương Hạ sắp mặc trang phục gợi cảm biểu diễn.

Trình Nhiên nghe thấy ngẩng đầu lên ngay.

Không lệch chút nào, phía bên kia Dương Hạ cũng quay đầu nhìn, bắt gặp đôi mắt long lanh như nước đó nhìn mình không chớp, Trình Nhiên chỉ chịu nổi một lúc quay đầu đi.

Dương Hạ lúc đó mới quay về trò chuyện với đám nữ sinh.

Cùng nụ cười nhẹ trên môi.

Thế là mọi người thêm một lý do mong đợi dạ tiệc văn nghệ cuối năm.

Vào cái năm 1997 đó, bài hát "Quá mềm yếu" thịnh hành khắp đường lớn ngõ nhỏ, Backstreet Boys, Spice girls, R. Kelly tiến hành dạy vỡ lòng cho âm nhạc Âu Mỹ trong nước, còn như ai ra đường mà đeo cái Sony Walkman, vừa đi vừa nhún nhảy được coi là sảnh điệu.

Lúc đó các buổi hội diễn văn nghệ các trường đại học không bao giờ thiếu một, hoặc một đám nam sinh mặc quần âu, đội mũ phớt, đeo găng tay trắng ở một bên tay, tay vừa giữ mũ vừa nhảy, đốt cháy toàn bộ hội trường.

Romance of the three kingdoms của Koei đã ra tới phiên bản thứ năm, vô số người tay cầm chuột, tay múa phím, ngày đêm tung hoành sa trường trong thế giới game.

Nữ sinh trong lớp dường như lớn hẳn lên, thích ca hát, quần áo cũng sặc sỡ hơn, biết chủ động khoe ra hoặc che đi đường cong ngày một hiện rõ trên thân thể. Giữa Nhất Trung và Xuyên Âm có một cái công viên, sâu trong công viên có một quảng trường, mới đầu là nơi học sinh Xuyên Âm không đủ phòng luyện tập tới đây tập đàn.

Có người cho rằng trong học viện âm nhạc thì làm sao thiếu phòng thiếu đàn, vì sao phải ra công viên vắng vẻ này luyện tập. Kỳ thực thì không phải, muốn có được phòng luyện tập tốt thì phải dậy sớm tranh nhau, một khi tới kỳ thi nữa thì quên đi.

Hơn nữa ở Xuyên Âm gần như tuần nào cũng có biểu diễn âm nhạc, biểu diễn vào cuối tuần thì phải luyện tập suốt từ đầu tuần là chuyện bình thường, luyện tập cần địa điểm. Tất nhiên ban quan lý cũng không thể để mặc cho sinh viên ở sân trường mặc sức hát hoặc chơi nhạc ảnh hưởng tới lớp học, vì thế cái quảng trường sâu trong công viên kia được mọi người khai thác công năng khác của nó.

Xuyên Âm quản lý theo phương thức khép kín, bình thường cũng không cho ra ngoài trường, nhưng mà chẳng có cách nào cả, nhu cầu của học sinh nhiều quá, hơn nữa quá nửa đều là giả bệnh xin ra khỏi trường, lâu dần chỉ cần là dùng lý do này ra khỏi trường thì trường học đành mắt nhắm mắt mở thôi.

Chuyện này thế là thành truyền thống, cái công viên nhỏ mỗi ngày đều có người tới luyện tập thanh nhạc, rồi thành nơi tụ hội của người yêu âm nhạc, lâu dần biến thành thánh địa âm nhạc. Ở đây nhìn đâu cũng thấy người ôm đàn ghita, vĩ cầm cỡ nhỏ, hoặc các loại sáo, thậm chí còn có người mang cả loa âm ly. Chỉ cần nói với bên quản lý công viên, có thể kéo đường dây điện tổ chức các buổi biểu diễn.

Muốn nghe nhạc sống, cứ tới đây, không thiếu bất kỳ thể loại nhạc nào từ cổ điển tới trào lưu, từ đông sang tây,

Một số học sinh năng khiếu của Nhất Trung có ý định theo đuổi âm nhạc, quá nửa cũng thường xuyên tới đây giao lưu học tập.

Nữ sinh Nhất Trung càng coi đây là điểm đến yêu thích, buổi chiều tan học tới trước giờ ôn tập tối, họ thường kéo nhau tới đây, khi đó nam sinh chỉ cần mái tóc dài, ôm một cái đàn ghita, chẳng cần quá đẹp trai, chỉ cần hát ngọt một chút là lừa được khối nữ sinh vô tri rồi.

Học viện âm nhạc Tứ Xuyên tiền thân là "trường giáo dục thực nghiệm hí kịch Tứ Xuyên", thành lập năm 1939, là cơ câu bồi dưỡng nghệ thuật có lịch sử lâu đời, thuộc về một trong số 9 học viện âm nhạc cao cấp trong nước, đơn vị được quốc vụ viên phê chuẩn chuyên ngành thạc sĩ nghệ thuật. Trường chính đặt ở Thành Đô, chi nhánh tại Sơn Hải.

Bất kể là hiện giờ hay sau này, giới âm nhạc nhắc tới Xuyên Âm, đều coi đó là thánh địa âm nhạc vùng tây nam bộ. Có rất nhiều ca sĩ nhạc sĩ trứ danh trong nước từng tốt nghiệp hoặc theo học ở đây.

Đương nhiên, chi nhánh Sơn Hải được Xuyên Âm trọng điểm lập nên cũng được cung cấp không ít tài nguyên, ít nhất có vài giáo sư có tiếng nhậm chức ở bên này, cũng thú được thành quả không nhỏ. Đám Trương Tiểu Kiểu, Vương An đang nổi danh trong nước cũng từ Xuyên Ân Sơn Hải mà ra.

Có tấm gương như thế, ai mà biết được có học sinh nào từ học viện ấy đang biểu diễn ngoài công viên kia, ngày sau có là minh tinh hay không?

Thời buổi này nhiều người hâm mộ minh tinh, thích nghe minh tinh hát, treo họa báo đầy nhà.

Thế nhưng minh tinh mà, xa lắm, làm sao có thể tiếp xúc khoảng cách gần, được cảm thụ chân thực sức hút các đại ca ca, đại tỷ tỷ như thế, bởi thế cái công viên nhỏ đó hot cũng là đương nhiên.

Rất nhiều nữ sinh nhờ thế mà được mở rộng tầm mắt, sau khi trở về hưng phấn kể ban nhạc này thế nọ thế kia, ai hát thế nào, cứ như được âm nhạc hun đúc gột rửa vậy. Nhìn đám nam sinh vật lộn nô đùa trong lớp, ví dụ Diêu Bối Bối được bạn rủ đi xem biểu diễn một lần thôi mà hất hàm :" Các cậu thật ấu trĩ, tôi không thèm chơi với các cậu nữa."

Sau đó bày ra bộ dạng tôi đã nâng lên tầng cấp khác với các người.

Trong mắt Diêu Bối Bối đang ở tuổi nổi loạn, nếu đã nghe Spice Girls, Backstreet Boys, thảo luận danh nhân ở học viện Xuyên Âm thì làm sao giống người thường được nữa.

Cuộc sống trôi qua như nước chảy, người trẻ tuổi luôn hướng về phía trưởng thành. Giống như con bướm vật lột phá kén, nóng lòng muốn thoát khỏi hoàn cảnh chật hẹp, nghênh đón thế giới và cuộc sống mới. Xung đột kịch liệt với tương lai rực rỡ sắc màu trong tưởng tượng và ước thúc của trật tự vốn có, khiến họ căm ghét hết thảy, muốn phá vỡ hết thảy, hi vọng cao khả có thể tới ngôi trường đại học xa một chút, xa nhà một chút, đỡ phải suốt ngày đối diện với những tiếng lải nhải của cha mẹ.

Khi đó đám bạn bè cùng nhau chia sẻ mẩu thuốc ở nhà vệ sinh là huynh đệ tốt nhất. Khi đó người mà họ liếc trộm là sắc màu đẹp nhất của cuộc đời âm u. Khi đó trốn học đi chơi game hoặc xem đá bóng là hành động thể hiện mình đã lớn dám làm trái cha mẹ.

Để rồi nhiều năm sau nhìn lại, thì ra ngày tháng mình nguyền rủa vô số lần, hận không thể mau mau trưởng thành, đi thật xa để thấy hết phồn hoa của Trường An lại chính là ngày tháng hạnh phúc nhất, vô tư nhất.

Mà quê hương với ngôi nhà ngói, tường đổ, đơn sơ thấp bé mà từng vô số lần ngồi xe đi ngang qua nhìn phát ngá, tới lúc đối diện với thành phố xi măng cốt thép lạnh băng, lại thành nơi ấm áp và thoải mái nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận