Trùng Nhiên

Chương 309: Sự kiện bài xích tập thể. (2)

Trình Nhiên ngán ngẩm, cảm giác này sao mà quen, vừa thoát được một thằng lại xuất hiện thằng khác, cứ như Du Hiểu đang ở trước mặt vậy: “ Cha cậu dặn cái gì đừng nên nói hết ra vậy chứ.”

“ Không phải tôi thấy có người cùng tuổi tới nên nhất thời hưng phấn sao? Cậu biết không, cái khu tập thể Hoa Thông này sắp đổi chủ rồi, nghe nói người tới lợi hại lắm, nên mọi người chuẩn bị đối phó, giờ liên lạc với nhau, thêm một người là thêm một phần sức mạnh mà.”

“ Hả? “ Nghe nói người ta tụ tập đối phó với cha mình, Trình Nhiên kinh ngạc, cha mình tới đây chưa làm gì, chuyện mua bán chưa hoàn tất, sao đám người này lại muốn đối phó với cha mình.

“ Suỵt! “ Liên Tiểu Hổ tới gần, tay đặt ngang miệng che chắn, mắt đảo trái phải đầy cảnh giác nói: “ Đấu tranh thượng tầng, hiểu không ... Có một cái công ty con ở Sơn Hải, sau khi cải tổ thì chuyển sang tên Phục Long, giờ quay ngược lại mua tổng công ty! Tổng giám đốc của Phục Long là Trình Phi Dương, từng bị tổng công ty đẩy tới Sơn Hải, từ đó sinh thù kết oán, giờ quay về không biết định thanh toán nợ cũ thế nào. Con ông ta tên là Trình Nhiên, là thằng công tử xưng bá ở Sơn Hải, ngông nghênh ngang ngược ... Mặc dù chúng tôi không sợ, nhưng mà đám người mấy cái vùng xa xôi đó phức tạp , hay giở mấy cái trò khó lường. Cho nên khu tập thể phải đoàn kết, đám trẻ con công ty chúng ta phải đồng lòng, không để thằng đó ức hiếp, đánh mất khí thế của người lớn đi.”

“ Phải rồi, cậu tên là gì, nói nửa ngày trời sao cậu không lên tiếng. Cậu có vẻ ít nói nhỉ?”

“ Tôi làm gì có cơ hội nói. “ Trình Nhiên miệng co giật, sợ bị mẹ nghe thấy mắt đảo quanh. thấy mẹ đang chỉ dẫn mấy nhân viên bố trí đồ đạc không để ý mới bắt tay hắn: “ Tôi tên là Du Hiểu, Liên Hốt, Tiểu Hổ đúng không, xin chào, những người cậu nói ấy, kinh khủng lắm à?”

“ Kinh khủng lắm. “ Liên Tiểu Hổ mặt mày căng thẳng: “ Công ty Phục Long, nghe cái tên một cái là biết bối cảnh giang hồ rồi, không đơn giản tí nào, tôi nói cho cậu biết ... Ài, cậu không cần nhìn quanh nữa, ở đây an toàn, chỉ có công chức nhà máy thôi. Đám giám đốc công ty đều có nhà bên ngoài, còn bao cả tinh nhân nữa đấy, ngoài kia có nhiều nhà thương phẩm, khu thành nam là chỗ nhà giàu, người ta còn ở đây làm gì? Toàn người quen, bất tiện, hiểu không?”

“ Ồ, tôi đúng là không hiểu tình hình.”

“ Mà nhà cậu sao chuyển tới đây?”

Trình Nhiên mặt thật như đếm: “ Chủ yếu là vì cha tôi chuyển công tác, tôi cũng chuyển trường theo.”

“ Ừ, nơi này là vành đai một mà, cách nơi nào cũng gần, mỗi năm tới kỳ thi lớn, có không ít nhà ở đây cho thuê, có khi đang ở cũng ngăn ra một gian cho gia đình đưa con lên thuê trọ ... “ Liên Tiểu Hổ quan sát rồi, Trình Nhiên nãy giờ chịu khó chuyển đồ không chểnh mảng mải chơi, theo kinh nghiệm của hắn, nghe lời cha mẹ thì đều là đứa thật thà, với lại thằng này mặt hiền như đất nên không nghi ngờ gì, vẫn thao thao bất tuyệt: “ Rồi, cậu xong xuôi thì đi theo tôi, tối nay toàn bộ huynh đệ khu tập thể tập hợp, thương lượng đại kế.”

Trình Nhiên miệng phụ họa, trong đầu thì chửi bới, mẹ nó, đúng là đang ngồi trong nhà thì gạch rơi vào đầu, từ khi nào mình thành tên công tử xưng bá Sơn Hải, cái gì mà ngông nghênh ngang ngược ....

Chúng nó đoàn kết với nhau để tiêu diệt mình nữa chứ.

Mặt khác Trình Nhiên cũng thấy hứng thú, không khỏi nghĩ tới đám bạn ở Sơn Hải, trước kia muốn đối phó với ai cũng kêu gọi tụ tập người trong khu như vậy, nên muốn đi xem sao.

Văn hóa khu tập thể thời này mang dấu ấn thời đại đậm nét, vì mọi người đều tới từ một đơn vị, mà quốc xí cơ bản là mang trọng trách kiến thiết quốc gia, cảm giác vinh dự đem lại sự gắn kết cao. Mỗi đơn vị thành xã hội thu nhỏ, đơn vị lớn còn có nhà trẻ, tiểu học, nhà sinh hoạt văn hóa, thậm chí là cả bệnh viện, rồi chợ, không cần ra ngoài đơn vị cũng đủ phục vụ nhu cầu cuộc sống ... Đám trẻ con từ nhỏ tới lớn sống ở một nơi, loại ý thức khu tập thể cực mạnh, đoàn kết, đồng thời cũng rất cục bộ.

Cùng với chính sách phân phối nhà ở triệt tiêu, thị trường nhà đất mở cửa, kinh tế dần chuyển từ nhà nước sang tư nhân, thành thị phát triển tốc độ cao phá hủy văn hóa khu tập thể, đời sau những đứa trẻ từ nhỏ lớn lên cùng tiểu khu về bản chất không còn giống bây giờ nữa.

Đây là làn sóng không cách cách nào ngăn cản được, dù là người trùng sinh như Trình Nhiên cũng chẳng thể cản trở tiến trình phát triển xã hội, thế nên những thứ mỹ hảo ấy, dù lưu luyến tới đâu cũng định sẵn là đoạn ngắn trong tiến trình lịch sử cuồn cuộn.

Trình Nhiên nói với mẹ là tối nay không về ăn cơm, Từ Lan thấy con vừa tới nơi đã có bạn nên vui vẻ đồng ý.

Chỗ bọn trẻ con khu tập thể tụ tập là quán đồ nướng, ngay cổng khu tập thể. Đây là một cái quán cóc thôi, vì hè rộng nên cắm mấy cái cột tre căng bạt lên là thành, mấy cái bàn dài ghép lại với nhau, lần lượt tới mấy chục đứa, có cả nam lẫn nữ, nam sinh thành phần đa dạng, có đứa như lưu manh, đứa lầm lì ít nói, đứa thì nhìn cái biết ngay mọt sách, con nữ sinh thì hoạt bát hơn, ăn mặc khá đẹp, ra ngoài biết trang điểm với đeo túi xách nhỏ .

Không thẹn là tổng công ty, tuy Liên Tiểu Hổ nói là đi nhiều rồi, nhưng số trẻ con tụ tập ở đây vẫn nhiều hơn hẳn khu tập thể cũ của Trình Nhiên.

Đông người như thế tụ tập vào một chỗ tất nhiên ồn ào, có điều Trình Nhiên để ý thì đám trẻ con này phân ra thành mấy vòng tròn nhỏ, mỗi vòng tròn có nhân vật hạch tâm riêng, tổng cộng ba nam hai nữ, những người này tuổi hơi lớn hơn một chút, đứng đầu là một người tên Tương Nhị Oa.

Một cô gái cao ráo, vóc dáng rất khá, chỉ là trang điểm quá đậm mất đi vẻ đẹp tự nhiên, đi cùng một cô gái nữa tới khá muộn lập tức nhận ra khuôn mặt mới, trêu Liên Tiểu Hổ: “ Tiểu Hổ, người mới tới mà cậu nói đấy à, thu làm đàn em rồi sao?”

Liên Tiểu Hổ xua tay nói với nữ sinh đó: “ Dư Hồng, chớ nói bừa bãi, hôm nay Du Hiểu mới tới, cậu ấy rụt rè ít nói lắm, đừng bắt nạt người ta. “ Sau đó quay sang khoác vai Trình Nhiên: “ Yên tâm, sau này tôi bảo vệ cậu.”

Móa, sao đứa nào cũng thích nói câu này chứ, trông mình giống cần người ta bảo vệ lắm à, Trình Nhiên cười gượng: “ Được.”

Nữ sinh tên Dư Hồng xì một tiếng, đại khái thấy dáng vẻ "khúm núm" của Trình Nhiên nên hơi coi thường.

Cô gái đi cùng Dư Hồng được mọi người gọi là Ôn Lan thì hiền hòa hơn nhiều, mỉm cười với Trình Nhiên coi như chào hỏi.

Ở phía đầu kia nam sinh tên là Tương Nhị Oa nói chuyện với xung quanh xong, nhìn về phía Trình Nhiên, vẫy tay với Liên Tiểu Hổ, bảo hắn đưa Trình Nhiên tới.

Tương Nhị Oa tên thật là Tương Chu, năm nay trên 20 tuổi, hắn là con thứ hai trong nhà, từ nhỏ đã quậy phá, ở trong khu tập thể thường xuyên được chứng kiến cha hoặc mẹ hắn cầm chổi đuổi quanh sân, miệng quát tháo :" Nhị Oa, mày đứng lại đó, hôm nay phải đánh chết mày!", lần nào cũng làm khu tập thể chó chạy gà bay. Từ đó cái biệt hiệu Nhị Oa được truyền đi, người trong khu tập thể từ ông già 70 tới trẻ con lên 7 đều suốt ngày gọi hắn là Tương Nhị Oa.

Học không tốt, lại ngang bướng, Tương Nhị Oa bị cha mẹ hắn đánh cho suốt từ bé tới lớn, nhờ vậy mà da thô thịt dầy, tới năm 16 tuổi, có lần cha hắn cầm cái gậy to bằng cổ tay đánh hắn, hắn đỡ được bẻ gãy cả gậy, thế là về sau trong nhà đổi từ hình thức võ đấu sang giáo dục tư tưởng.

Nhờ cha mẹ đánh cho suốt ngay nên Tương Nhị Oa rất có tâm đắc ở mặt này, thời trung học toàn bộ đám lưu manh xung quanh đã xưng huynh gọi đệ với hắn, gần như ngày nào cũng đánh nhau, rồi vào trường nghề, chẳng bao lâu đã vang danh xa gần, không ai dám chọc vào, cả bọn lưu manh thu phí bảo hộ đều tránh khu này.

Nhưng Tương Chu không phải là loại vai u thịt bắp, bặm trợn như Trương Phi, ngược lại trông rất nghệ sĩ, tóc dài tới vai, vóc dáng cân đối chứ không thô, mặc quần jean rách, áo ba lỗ xám hình đầu lâu, rất giống ca sĩ nhạc rock. Đánh nhau như cơm bữa, nhưng hắn chưa bao giờ làm mấy cái trò chặn đường trấn lột học sinh hay trộm gà bắt chó, rất được lòng người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận