Trùng Nhiên

Chương 609: Bài tập cho Chương Ngư.

Trình Nhiên muốn tránh những cuộc xung đột vô vị, một lòng mong muốn phát triển, thế nên điều này có nghĩa là y phải tự gánh lấy mọi gánh nặng của CQ, một tháng phát hành tiền CQ gần 40 vạn, mà quá nửa lợi nhuận chia kênh tiêu thụ, thực sự là điều khó chấp nhận.

Không có cách nào khác, đây là giai đoạn phải trải qua, trong một tháng này, Trần Ngọc Trung cũng đã tổ chức lên đội ngũ.

Lâm Hiểu Tùng trong thời gian này cũng lập một đội nhân mã, sẵn sàng nhận lệnh ra ngoài công tác, nhóm này thu thập dữ liệu, Trần Ngọc Trung không can dự được.

Công việc Trần Ngọc Trung làm khác biệt về bản chất, tính chất đội ngũ cũng khác. Trần Ngọc Trung lợi dụng thời gian phát hành này, rèn luyện đội ngũ, tung ra giao tiếp với nhà phân phối, chạy nghiệp vụ, có người không chịu nổi đã bỏ đi, cơ bản số còn lại là dùng được.

Đợi đội ngũ của Trần Ngọc Trung rèn luyện thêm thời gian nữa, Trình Nhiên có nhiệm vụ quan trọng hơn giao cho hắn.

Hơn nữa Trình Nhiên cũng muốn quan sát Trần Ngọc Trung.

Y không chỉ cần một người có thể tổ chức đội ngũ, mà cần có ngộ tính, tự mình gánh vác một phương, đem tới tác dụng trọng yếu cho sự phát triển của CQ.

Nói thẳng ra là Trình Nhiên cần một vị đại đô đốc như Chu Du.

Trần Ngọc Trung có phải đại đô đốc của y không, phải xem kết thúc chiến dịch này hắn có thu hoạch thế nào.

Ở Thập Trung thời gian này cũng có một tin tức nhỏ, "quỷ hút máu" cũng chính là Chương Ngư đã hủy bỏ tiết dạy ở lớp số 7, chuyên môn làm giáo viên tiếng Anh cho lớp số 5. Chuyện này được chủ nhiệm khối Tôn Huy đồng ý, lớp số 7 cũng không có ý gì, mấy ai ưa nổi Chương Ngư đâu, mà thay thế hắn là nữ giáo viên rất có khí chất, lớp học sinh động hẳn lên, khiến lớp số 5 vô cùng ghen tỵ, hận sao Chương Ngư không nghỉ dạy ở lớp mình cho rồi.

Còn lý do vì sao Chương Ngư chỉ dạy lớp số 5 thì cũng có tin đồn, nói là hắn dạy không tốt, vài học sinh có bối cảnh ở lớp số 7 liên kết lại dùng sức ảnh hưởng trong nhà thay giáo viên. Cũng có người nói Chương Ngư không biết quan hệ xã giao, đã chán dạy học nên muốn ra ngoài làm ăn.

Nhưng có một điều chắc chắn, thường là giáo viên bộ môn đều dạy hai đến ba lớp, trường học muốn tận dụng tối đa tài nguyên, nhưng Chương Ngư muốn dạy một lớp là chỉ dạy một lớp, lại không gây ra phản ứng gì, chứng tỏ tin đồn hắn có chỗ dựa mạnh là không sai.

Trong trường đại khái chỉ có Trình Nhiên biết vì sao.

Vì "bài tập" mà Trình Nhiên bố trí cho hắn chứ sao nữa.

Hạng mục của Chương Ngư là do y chủ đạo, vậy thì không phải nói anh muốn tiền cấp tiền, anh muốn nhân sự có nhân sự như lúc đàm phán đâu.

Tất nhiên Trình Nhiên không nuốt lời, nhưng anh cần có kế hoạch thương nghiệp đàng hoàng, phải giải trình lý do vì sao đã, nếu không, một xu cũng đừng mong có.

Thời gian này Trình Nhiên lấy thân phận ông chủ lớn, hai lần phủ quyết kế hoạch thương nghiệp của Chương Ngư.

Cái đầu tiên Trình Nhiên phê là :" Không hình thành được bộ khung lớn, thông tin hỗn loạn, sứ mệnh của công ty là gì, khái quát sản phẩm ra sao, mục tiêu muốn đạt được là gì, không có gì cả. Không có bước khai thác phát triển sản phẩm, không có gì, chỉ có khẩu hiệu, không có con số hỗ trợ, bản kế hoạch này vô giá trị."

Có thể tưởng tượng đọc lời phê của ông chủ lớn, mặt Chương Ngư tái đi không biết bao phần, đoán chừng có thể cảm nhận được ông chủ lớn bụng bự đang nhìn mình cười lạnh ném kế hoạch đi nói hai chữ "ấu trĩ".

Đây thực sự là đả kích lớn với sự tự tôn của Chương Ngư .

Nhưng nhờ thế hắn trấn định lại, tĩnh tâm viết bản kế hoạch thứ hai.

Lần này Trình Nhiên phê :" Bộ khung có rồi, nhưng chẳng khác gì lấy dây tùy tiện luồn qua thanh gỗ làm ra con rối, tùy tiện ra đường tóm người nào có chút kinh nghiệm cũng có thể viết ra. Không có tính độc đáo riêng, viễn cảnh không thu hút, có thể khiến nhân viên động lòng không, không thể nào, lạnh lẽo, vô cảm. Vì sao phải phát triển sản phẩm này, vì sao do anh phát triển là thích hợp nhất. Muốn đoàn đội hỗ trợ, nhưng đoàn đội thế nào, anh không quen thuộc họ, chưa có cọ xát, khác nào một nắm cát rời, vậy họ có thể làm được gì trong tay anh? Các bước chấp hành không có, cơ hội thị trường là gì? Trầm tĩnh lại, nghĩ cho kỹ, hi vọng lần thứ ba đừng làm tôi thất vọng."

Trình Nhiên nhớ lại cảnh Chương Ngư bắt mình nộp bải tập tiếng Anh để viết đoạn này, hả dạ vô cùng.

Lần hai đọc lời phê của "ông chủ lớn", Chương Ngư đứng bật dậy trước màn hình vi tính, tay hắn run lên bần bật, con ngươi co lại, thịnh nộ tới cực điểm.

Nếu như được, hắn rất muốn trực tiếp viết thư trả lời cho người đối diện thế này :" Ai thích làm thì làm! Lão tử không làm!"

Hắn cảm thụ được "ông chủ lớn" ở phía bên kia là kẻ ngạo mạn thế nào, đó nhất định là một kẻ siêu cấp đáng ghét, nếu đối phương dám nói những lời ấy với kể hoạch do tâm huyết của mình ngay trước mặt mình, mình sẽ đấm vào mặt lão.

Thế nhưng Chương Ngư không thể không ép mình bình tĩnh lại, nghĩ tới những đứa bé kia, hắn hít sâu một hơi, gõ bốn chữ "tôi sẽ làm lại".

Sau đó Chương Ngư xin phép chỉ dạy một lớp toàn tâm toàn ý dùng thời gian dư ra bắt đầu đi điều tra nghiên cứu, đồng thời cũng tiếp xúc nhiều hơn với Lâm Hiểu Tùng, Đỗ Tân mà trước đây hắn lờ đi, còn thu thập văn kiện chính sách của cục giáo dục trong tỉnh, lần đầu tiên trong nhiều năm, nhấc điện thoại lên, gọi điện cho những người bạn cũ.

Vì thế tới lần thứ ba nộp kế hoạch lên, hắn có được cơ hội giao lưu trực tuyến với ông chủ lớn.

9 giờ tối, Chương Ngư đăng nhập CQ, nhập số hiệu tài khoản của ông chủ lớn vào, cái tên hiện lên rất đơn giản "Trần Lôi".

Chào hỏi đơn giản xong, Trần Lôi muốn đi thẳng vào vấn đề.

Chương Ngư cắn răng gõ :" Bản kế hoạch của tôi, ông chủ có chỉ thị gì không?"

" Tiến bộ không nhỏ, có thể nhìn ra anh không phải là con ếch lười chọc một cái nhảy một cái nữa, nhưng mà nội dung thương nghiệp còn qua loa, cũng là do anh không có kinh nghiệm tương quan, cái này có thể bồi dưỡng, khái quát sản phẩm cũng miễn cưỡng ..."

Thực sự là chướng mắt vô cùng, cái gì mà là "ếch lười" chứ, ngay cả khen người ta mà cũng dùng từ ngữ thế này, đủ biết là loại đáng ghét hận đời thế nào.

Lão già chết tiệt.

Nhưng hắn cần phải lấy lòng lão già này mới có thể khởi động sự nghiệp, dù vậy nhìn lắm rồi hắn vẫn gõ :" Chỉ miễn cưỡng sao?"

" Còn sao nữa, trước kia là bùn nhão, giờ tuy sơ hở khắp nơi nhưng cũng là than tổ ong rồi, ít ra còn thành hình. Thế mà đã muốn tôi đầu tư, anh nghĩ tiền của tôi do gió thổi đến à?"

Mình muốn giết lão, mình muốn giết lão, tự tôn của Chương Ngư lay động dữ dội :" Ông chủ nhất định phải nói thế à?"

" Người anh em còn chưa rõ tình thế nhỉ? Nếu bản kế hoạch này của anh mà viết kinh thế hãi tục, tôi quỳ xuống liếm chân cho anh cũng được, tôi là người làm ăn mà, hiểu không? Tôi không phải là trưởng bối, không phải là nhà từ thiện đi quan tâm con vật bị thương trên đường. Anh không có khả năng mang lại lợi nhuận cho tôi, tôi không đầu tư vào anh, thế thôi."

Chương Ngư đến hít thở cũng thấy khó khăn:" Vậy ông chủ định không hợp tác nữa, đến đây là dừng ?"

" Nếu đến đây là dừng thì tôi lắm lời thế làm gì? Tôi rảnh rỗi quá à? Đến đây là dừng thì chả lẽ tôi dư nước bọt hay sao? Nghe hỏi đây, vì sao lại lựa chọn thời cơ này phát triển sản phẩm." Trình Nhiên tận tình phun độc:

Hít thở, hít thở, Chương Ngư không để nỗ lực của mình phí hoài :" Vì năm nay bộ giáo dục đưa ra cải cách chương trình học, cho người quản lý trường học địa vị chủ thế phát huy đầy đủ vai trò tự chủ, đổi mới. Tôi đã điều tra rồi, ở các trường đại học còn sử dụng hệ thống quản lý hiệu trưởng kiểu cũ là trái với tư tưởng cải cách, nên nếu chúng ta phát triển công năng phù hợp với chính sách mới, đưa vào hệ thống quản lý hiệu trưởng, vậy cả trường truyền thống cũng có thể bắt kịp với thời đại, đây là cơ hội lớn."

" Vậy tên của sản phẩm là gì?"

"Hoa Chương."

Cứ nghĩ ông chủ lớn hà khắc sẽ vặn vẹo rất lâu, ai ngờ không truy cứu vì sao chọn tên này, chỉ trả lời đơn giản:" Được."

Sau đó offline.

Chương Ngư đần mặt, như có cả đàn mãnh thú chạy ào ào qua trước mắt? Thế nào sao? Đùa mình đấy à?

Khi lửa giận của hắn tăng vọt thì điện thoại của Lâm Hiểu Tùng gọi tới, ông chủ lớn thông qua kế hoạch của hắn, 200 vạn đầu tư sẽ gửi ngay vào tài khoản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận