Trùng Nhiên

Chương 537: Phiền náo của người có tiền.

Tối nay Chương Ngư gặp cô út Lý Vận của Khương Hồng Thược ở quán ăn Nhật trên đường Xuân Hi.

Nhiều năm qua, tuy hai người vẫn biết mọi tin tức về nhau, nhưng mặt đối mặt thế này là lần đầu tiên.

Thời gian hẹn nhau là 7 giờ, Chương Ngư tới từ sáu giờ hơn, ngồi đó pha trà, uống hết lại pha, pha lại uống hết, nhìn từng giây từng phút chầm chậm trôi qua.

Tưởng chừng mọi thử mới chỉ trong chớp mắt, lần đầu bọn họ gặp nhau là ở thư viện trường học. Đó là buổi chiều đầy nắng ấm, bọn họ tình cờ tới từng giá sách, tìm đúng một cuốn sách rồi gặp nhau, vì chung sở thích mà nhanh chóng thân thiết rồi yêu nhau. Nụ hôn say đắm sau tường trường học, cô ấy là người chủ động, rồi đi du học, cuộc sống êm đềm. Bị người nhà phản đối, hai người lén lút lấy giấy kết hôn, tổ chức hôn lễ tượng trưng ở cửa hàng ăn nhanh … chẳng bao lâu khi hai nhà phát hiện, mẹ hắn quỳ xuống ôm chân hắn, vừa khóc vừa cầu xin, khi đó hắn biết hai người bọn họ thế là hết rồi … lòng hắn như tro tàn.

Mọi chuyện qua rồi, thực sự là đã qua, hắn mất mấy năm mới vực lại được, bây giờ nghĩ lại chỉ còn ưu thương mang mác, cùng cả áy náy.

Một đống lý do hôm đó hắn nói với Trình Nhiên, kỳ thực là mãi sau này mới dần dần chiêm nghiệm ra, không phải là suy nghĩ của hắn khi quyết định từ bỏ.

Khi Lý Vận đi vào phòng bao, cô còn vừa đi vừa gọi điện thoại, nhưng sau đó tắt máy, đặt di động trên bàn. Hắn không nhận ra chút thay đổi nào từ cô, vẫn là cô gái trong ký ức đó, trừ trang phục đẹp đẽ hơn, bước chân thanh thoát dứt khoát hơn, chứng tỏ cuộc sống cô ấy rất tốt, tốt hơn hắn tưởng tượng, điều đó làm hắn nhẹ người phần nào.

Chương Ngư ho mấy miếng, rót trà cho cô, có chút ý cảnh " Nào ai biết cái lạnh gió thu, lá vàng phủ khắp, khép cửa không đành nhìn. Ngồi dưới tàn dương nhỡ chuyện cũ, rượu ngọt giấc nồng, đọc sách thưởng trà, khi đó lại chỉ coi là chuyện thường mà thôi."

Hơn tám năm trời mới có cơ hội làm lại chuyện một thời hết sức bình thường đó.

Giọng hắn vài phần châm chọc:” Sao vậy người bận rộn không bàn chuyện làm ăn tiếp đi, thương hại anh à?”

Là cô út luôn được Khương Hồng Thược đeo trên miệng, Lý Vận không phải là quá xinh đẹp, mặt cô hơi dài, còn có tàn nhang, nhưng lại có sự độc đáo càng nhìn càng quyến rũ. Nếu như đi giữa phố đông người, dù không xinh đẹp, dù tinh thần diện mạo, cử chỉ hành vi cùng khí thế, đều toát lên vẻ không thuộc về xã hội này.

Người sống ở nước ngoài, tại thời đại này rất khác biệt.

Giọng Lý Vận bảy phần giống Khương Hồng Thược, không phải chất giọng êm ái, nhưng từng câu chữ lại rất rõ ràng dễ nghe: “ Em tắt máy rồi, đó là lịch sự tối thiểu với chuyện em cho là quan trọng. Ngoài ra đừng lấy mấy lời chua lè đó ra mỉa mai nhau làm gì, chúng ta đã là quá khứ rồi, lâu lắm mới gặp nhau một lần, em chỉ muốn tán gẫu chút thôi. Nói thật, nhiều năm thế rồi, chuyện đã qua để qua đi, nói cho cùng chỉ xuất phát từ từng có quan hệ nên quan tâm tới nhau thôi, xem xem giờ anh thế nào, nếu có gì cần em giúp cứ nói.”

Vẫn cường thế và nóng tính như thế, Chương Ngư cười nhẹ, đó chính là cô ấy, năm xưa khi hắn buông tay trước, Lý Vận thấy không thể vãn hồi, cô nhanh chóng cắt đứt, theo đuổi cuộc sống của mình, gọn gàng dứt khoát.

“ Em chuyên môn hẹn anh ra đây như thế, e không phải để anh đưa ra yêu cầu đâu nhỉ? Hơn nữa, em chắc cũng biết, anh chẳng thiếu gì, chẳng cần ai giúp.”

“ Vậy thì gọi món đi, vừa ăn vừa nói, mấy năm qua anh sống ra sao?”

Hai người không nói chuyện quá khứ, đều chỉ kể chuyện mấy năm gần đây, nhìn bề ngoài, giống như hai người bạn bình thường tụ hội.

Giữa chừng Lý Vận chợt chuyển chủ đề: “ À phải, em nghe nói ở lớp Hồng Thược có đứa học sinh tên Trình Nhiên, anh thấy đứa bé đó ra sao?”

Chương Ngư nhìn cô hồi lâu, giống như đang suy đoán gì đó, cuối cùng nói: “ Nó chỉ là một đứa học sinh, đừng làm khó nó.”

Lý Vận lấy bật lửa ra, tách một cái châm điếu thuốc lá nữ, gõ tàn thuốc vào gạt tàn, đó là thói quen của cô, ăn xong hút điếu thuốc.

Mặc dù đây là quán ăn Nhật mở sớm nhất ở Thành Đô, nằm ngay đối diện trung tâm thương mại Ito-Yokado, do người Nhật mở, nhưng món ăn chỉ tàm tạm thôi, không vừa miệng Lý Vận cho lắm: “ Yên tâm đi, em là cô của Hồng Thược mà, em không lắm chuyện như vậy. Nhưng có người không nghĩ vậy đâu, nếu là bạn bè bình thường cũng đành đi, song quan hệ của hai đứa nó không phải tầm thường, anh biết mà. Mấy chuyện này em không hỏi cũng có người hỏi thôi, em chỉ muốn biết để xác định đại khái tình hình. Công ty Phục Long hướng đi tương lai thế nào, em không quan tâm, em nghe nói thằng bé đó mua một tòa nhà mở quán cà phê chủ đề, có chút thú vị, em muốn biết tình huống thực sự của nó, nhưng không cần anh phán đoán. Em cũng cần biết vài chuyện của Hồng Thược ở trường, chuyện này chỉ có thể hỏi anh thôi.”

Chương Ngư cảm thán: “ Đây mới là em, một người làm ăn thật sự, rất rạch ròi.”

“ Không phải do anh tạo ra, đừng thấy mình vĩ đại. “ Lý Vận phả ra một làn khói, lạnh lùng nói:

Chương Ngư gật đầu: “ Anh sẽ trông chừng chúng, nhưng chuyện này anh đánh giá không cao.”

“ Chuyện năm xưa của chúng ta, họ ép anh quá dữ, lấy cả người nhà của anh ra để tạo áp lực. Mà em thì quá cứng rắn ứng phó không tốt, nên không xử lý tốt chuyện này, sau này em nghĩ rồi, khó khăn gì thì cũng chỉ là chuyện bên ngoài, nói cho cùng thì vẫn là chuyện của bản thân chúng ta thôi.”

“ Vậy vấn đề môn đăng hộ đối?”

“ Đây là ngõ cụt, nên không cần nói làm gì. “ Lý Vận nói dứt khoát: “ Có em ở đây, em không để Hồng Thược đi vào vết xe đổ giống như chúng ta đâu, chỉ là bọn chúng ở giai đoạn này còn trẻ con lắm, tình cảm không chắc chắn, ai mà nói chắc được tương lai thế nào, không cần lo sớm ... Hôm nay gặp anh, thuận tiện nhắc tới chuyện này, em cần anh để ý tới Hồng Thược. Nó nhìn thì ngoan ngoãn đấy, nhưng còn bướng bỉnh hơn cả em, có ủy khuất gì cũng không nói với cha mẹ nó đâu, em lại không ở bên cạnh để cởi bỏ tâm sự cho nó, nên anh trông chừng nó hộ em, đừng để nó làm chuyện cực đoan. Còn về đứa nam sinh tên Trình Nhiên, anh nói càng rõ càng tốt, tương lai tới lúc em còn tỏ thái độ.”

Lại nói tới Trình Nhiên, không biết ngoài kia có người đang rất chú ý tới mình, Trình Nhiên sớm dời chiến trường thị trường chứng khoán, an toàn hạ cánh, hoàn toàn hiến thân cho kỳ thi cuối kỳ sắp tới.

Chỉ là trong tay bây giờ có 3500 vạn, Trình Nhiên thấy dưới chân bồng bềnh như đi trên mây, đây là con số rất kinh khủng vào lúc này rồi, khi không có tiền thì tận dụng từng xu từng hào, tính toán rất rõ ràng chi tiết, đến khi cầm cả số tiền lớn trong tay lại không biết tiêu vào việc gì.

Tiêu tiền cũng là một môn học vấn.

Một phần chắc chắn là để phát triển CQ và Liên Chúng rồi, trên thị trường chứng khoán còn có 2000 vạn đầu tư nữa, thu lợi thế nào chưa chắc chắn, cùng lắm có lỗ thì y vẫn thu về, sẽ có thêm khoản nữa, bây giờ tiêu tiền ra sao làm Trình Nhiên đau đầu.

Y có sự hoang mang của người bình thường chợt giàu lên trong một đêm, không biết tiêu tiền thế nào, nhưng cũng có sự tỉnh táo, số tiền này nếu không tiêu đi đúng cách, cứ ôm trong lòng thì mất giá hàng năm cũng ngang với người thường tích góp cả đời.

Nên Trình Nhiên vừa học tập vừa suy nghĩ vài kế hoạch.

Có một ý nghĩ cám dỗ, không khiến người ta đã nghiền, đó là mua địa ốc ở dải phồn hoa thành phố lớn, đợi tới khi người ra moi ra, đưa tin khắp nơi làm người ta trầm trồ cũng kích thích lắm.

Nhưng mà tiêu kiểu đó không sướng tay.

Biết tiêu vào việc gì bây giờ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận