Trùng Nhiên

Chương 153: Không phải không có khả năng.

Chuyện Trình Phi Dương đích thân thay đổi thiết bị ở cục bưu điện được đưa lên một số tờ báo ở thành phố Sơn Hải, cũng trở thành nội dung đi kèm trong bài phát biểu công khai của Lý Tĩnh Bình trên TV: “ Thành phố Sơn Hải vì tranh thành phố du lịch quốc tế mà triển khai đại quyết chiến. Trong đó hệ thống bưu điện sử dụng sản phẩm tới từ công ty Phục Long của chính thành phố chúng ta, thay thế cho thiết bị nhập khẩu lạc hậu hết thời, gây ra nhiều vấn đề như không đầy đủ công năng, duy tu bảo dưỡng khó khăn ... Thị trưởng Lý Tĩnh Bình biểu thị, phải thúc đẩy thay thế sản phẩm kỹ thuật mới ở hệ thống kỹ thuật toàn thành phố, phải nâng cấp thông tin toàn thành phố, thay đổi hiện trạng tín hiệu không ổn định ... Vì thành phố du lịch quốc tế, chúng ta cần tiến bộ toàn diện ...”

Ti vi phát tin tức thời sự mỗi ngày, trong nhà Tạ Hậu Minh, lại bày một bàn cơm thịnh soạn.

Gây đây Trương Vi vui vẻ tích cực hơn nhiều. Trước kia ở nhà, hai cha con chướng mắt với nhau, cha thì độc đoán, con thì cứng đầu, ở nhà không đánh chửi nhau thì cũng chiến tranh lạnh, làm nhà không ra cái nhà.

Vì thế Tạ Hậu Minh không muốn ở nhà, suốt ngày kiếm cớ không xã giao thì công tác, Tạ Phi Bạch cũng không muốn nhìn mặt cha, lang thang nhà nọ nhà kia. Trương Vi ở giữa hết sức khổ tâm, một tuần thì năm ngày chỉ có một mình ở nhà, hôm nào có cha con họ lại chỉ thêm buồn phiền.

Nhưng trải qua sự kiện sinh tử kia, Tạ Hậu Minh tựa hồ ngộ ra nhiều điều, hai cha con vì suýt nữa âm dương cách biệt mà quan hệ cải thiện không ít, thiếu đi một phần đối đầu, hòa hoãn hơn nhiều.

Sau đó có thêm nhà Trình Nhiên xuất hiện, hai nhà qua lại cũng hợp ý, không phải loại quan hệ xã giao khách khí làm người ta mệt mỏi ứng phó, lúc nào gặp nhau cũng vui vẻ sôi nổi, Trương Vi có thêm người bạn trò chuyện, thường xuyên gọi điện thoại tâm tình với Từ Lan.

Nhà đó lại có đứa con ngoan, Trương Vi rất muốn hai đứa bé chơi với nhau, giúp đỡ nhau, được cái Tạ Phi Bạch vốn chẳng thích kết bạn cũng không phản cảm với thằng bé Trình gia.

Thế nên hôm nay hai nhà lại tụ họp ăn cơm gia đình rồi, Trương Vi vui lắm, từ sáng đã gọi điện thoại cho Từ Lan. Hai người bàn mưu tính kế suốt buổi sáng, đến chiều cùng nhau ra chợ, mua về cả một đống đồ ăn, lách cách trong bếp rất lâu rồi, thi thoảng lại có tiếng cười truyền ra.

Tạ Hậu Minh mời cơm, tất nhiên không thể thiếu được công việc, ông có vài tin tức tiết lộ cho Trình Phi Dương:

“ Hôm nay tôi vừa mới tham gia hội nghị của chính phủ, phía cục tài chính nới hầu bao với cục bưu điện, trước kia ở đó là cái hỗn loạn, ai mà dám ném tiền vào, giờ coi nó thành miếng bánh thơm phức rồi. Tương Tiến tinh thần lắm, hô hào quyết tâm, vừa mới họp thường ủy thư viện cho nghỉ một cục phó, nên Lý Tĩnh Bình cũng muốn lấy thành công đó làm điểm tựa tấn công vào các ban ngành sức ì lớn trong thành phố ... Thành phố có khoản tài chính lên tới 2.4 tỷ đấy, cậu nên mạnh dạn hơn, phải nhanh, chứ nhiều kẻ ngửi mùi tiền nhạy lắm đấy.

“ Tôi hiểu. “ Trình Phi Dương gật đầu, so với trước kia chỉ biết vùi đầu làm việc, giờ hắn biết chú ý động tĩnh xung quanh rồi:

Trước kia ai cũng né cái cục bưu điện như né hủi, bây giờ Phục Long vừa mới hoàn thành thay thế thiết bị cho cục bưu điện, đủ loại ý kiến nổi lên. Nào là Phục Long chỉ là công ty mới thành lập, liệu có tích lũy kỹ thuật không, sau này còn nâng cấp cải tiến thiết bị, nếu không dùng 1,2 năm vứt đi à? Hoặc là chất lượng sản phẩm chưa qua nghiệm nghiệm, liệu có tốt không? Liệu có phát sinh sự cố không? Thành phố sắp tổ chức lễ hội du lịch quốc tế rồi, khách các nơi đổ tới, khi đó thông tấn đạt cao điểm, thiết bị có dùng được không, đừng để mang tiếng xấu.

Khỏi phải nói cũng biết những quan viên đó lên tiếng cho tập đoàn lợi ích phía sau, có kẻ muốn nhân lúc Tương Tiến cải tổ cục bưu điện, nhảy vào giành cơm.

Tạ Hậu Minh nhắc thêm: “ Cậu hiểu rồi thì tốt, cho nên sớm lập kế hoạch đi, cậu thấy mảng này nếu triển khai toàn thành phố sẽ kiếm được bao nhiêu, chắc cậu phải có con số ước đoán đại khái rồi chứ?”

Trình Phi Dương nghĩ một chút rồi đáp: “ Nếu là cải tạo cả huyện xung quanh, vậy cũng phải được 2000 vạn.”

“ 2000 vạn? “ Từ Lan cùng Trương Vi mang món ăn cuối cùng lên bàn, vừa vặn nghe được câu này ngạc nhiên hỏi, từ sau khi chồng cô thành công lắp đặt thiết bị ở cục bưu điện, hai người còn chưa có dịp giao lưu về nội dung này, giờ nghe một cái, hai mắt tròn xoe:

Nếu như tỉ lệ tính cổ phần của Trình Phi Dương ở Phục Long, theo lợi nhuận mà chia, thế thì nhà mình được vài trăm vạn.

Từ Lan nhỏ giọng nói với Trình Phi Dương: “ Nói vậy thì nhà mình cũng bước vào hàng ngũ phú ông trăm vạn rồi à? “

Trình Phi Dương cười méo miệng: “ Em nghĩ đi đâu thế hả, giờ là lúc chia tiền à ... Phương diện thiết bị, nghiên cứu phát triển, tuyển mộ nhân tài, có cái nào không cần tiền? Hơn nữa tiền của hệ thống bưu điện em nghĩ dễ lấy của họ sao, bọn họ chia từng đợt để trả, có trả đúng thời hạn không, trả đủ không thì phải xem đã, em lạ gì đơn vị nhà nước.”

Từ Lan tối mặt: “ Té ra là nhà mình vẫn nghèo rớt.”

Mọi người trên bàn cơm đều bật cười.

Tạ Phi Bạch cũng quen chuyện nhà Trình Nhiên tới nhà mình ăn cơm rồi, thi thoảng nghe chuyện nhà họ cũng thấy rất thú vị.

Trình Phi Dương và Tạ Hậu Minh mở rượu chạm cốc với nhau, nói: “ Có điều chỉ cần tài chính thành phố cấp tiền hỗ trở cải tạo thông tin, sau này chúng ta kinh doanh địa bàn của mình, công ty Phục Long đã sống rất tốt.”

Tạ Hậu Minh cười: “ Không lo, đừng quên Phục Long có cổ phần của Hoa Cốc, tôi xem ai dám quịt tiền của tôi nào. Chúng ta trước tiên ổn định địa bàn của mình, sau đó xem miếng bánh lớn của các công ty lớn, không phải tôi xem thường chú, bọn họ chiếm tiên cơ rồi, mạng lưới lợi ích dệt lên chặt lắm, chen vào không dễ ... Có điều thị trường hải ngoại liệu có thể thử phát triển không?”

Trình Nhiên thán phục Tạ Hậu Minh, nghĩ tới việc cha mình vẫn còn chạy ăn từng bữa, cục hạn chỉ có ở Sơn Hải này, ngoài cải tạo hệ thống bưu điện, không biết tính đường phát triển sau này chưa? Còn Tạ Hậu Minh đã nhìn xa như vậy rồi. Đích xác là thế, thị trường ở trong nước đấu tránh không phải dựa vào kỹ thuật thôi, còn nhiều nhân tố liên quan ngoài ảnh hưởng, quan hệ lợi ích phiền toái, công ty lớn đã chen được vào là đầu tư lớn, đâu dễ chịu nhả ra. Nhưng ở nước ngoài, tại thị trường kém phát triển hơn, ví dụ Châu Phi chẳng hạn, cơ hội không nhỏ, tranh thủ khoảng trống ở nước đó nhảy vào, tích lũy kỹ thuật, nhân lực, tài chính, sau đó đánh ngược lại trong nước chính là sách lược vài công ty đời sau đã thành công.

Nhưng mà Trình Nhiên thấy, cha y có chút bảo thủ, một phát nhảy ra nước ngoài, e là không xong.

Nghĩ một lúc, thấy có khi đay là thời cơ thích hợp lên tiếng: “ Cha, năm sau con thi chuyển trường, con định thi vào Thập Trung Thành Đô, cha tiện thể chuyển luôn công ty lên tỉnh đi.”

Trương Phi Dương và Từ Lan kinh ngạc, thằng bé này sao lại tập kích bất ngờ như thế.

Trương Vi vỗ tay: “ Cháu muốn vào Thập Trung cơ à? Trường đó số một tỉnh ta đấy, nếu vào được thì lợi hại rồi ... Có điều Trình Nhiên nhà chúng ta vốn rất lợi hại mà, dì Trương tin cháu.”

Tạ Phi Bạch ở bên lườm một cái, thằng đó từ khi nào biến thành nhà chúng ta rồi.

Từ Lan chưa hết bàng hoàng: “ Con học ở Nhất Trung không phải đang rất tốt sao? Bỗng dưng lại nghĩ tới chuyện chuyển trường? Con phải sống xa nhà đấy.”

“ Em thật là, ở Nhất Trung cũng thiếu gì học sinh từ huyện lên học nội trú, không phải cũng sống xa nhà à, chuyện đó không phải vấn đề. “ Ngược lại với vợ, Trình Phi Dương lại tương đối dễ tiếp nhận chuyện này, thậm chí thấy vui, vì hắn luôn cổ vũ Trình Nhiên phải dũng cảm, phải dám phấn đấu vươn lên, con mình đặt mục tiêu lớn hơn tất nhiên đáng mừng: “ Con nhắm tới Thập Trung à, tốt, nhưng mà cha chuyển công ty lên Thành Đô không dễ dàng như vậy, nếu con muốn tới đó học, sẽ học nội trú đấy.”

Từ Lan phản đối: “ Không thể nào, Trình Nhiên từ bé tới giờ đến cái áo còn chẳng tự giặt được, anh bảo nó vào nội trú ra sao, đợi mấy năm nữa, nó cứng cáp rồi lên đại học hẵng xa nhà cũng chưa muộn.”

Trình Nhiên hơi xấu hổ, nhưng mẹ nói đúng quá mà, cãi sao được.

Tạ Hậu Minh ngồi thẳng lên, hơi đăm chiêu nhìn Trình Nhiên, suy ngẫm nói: “ Chú Trình, vừa rồi tôi nói lên tỉnh thành không dễ, nhưng mà không phải không có khả năng.”

Mọi người chóng mặt, sao đề tài cứ thay đổi luôn xoành xoạch như thế chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận