Trùng Nhiên

Chương 514: Chiến tranh lạnh.

Khương Hồng Thược cắn môi, Trình Nhiên cứng đầu ương ngạnh ngoài sức tưởng tượng của cô, cả Chương Ngư và Trình Nhiên đều là người hết sức quan trọng trong cuộc đời cô, nếu không thể hòa hợp, ít nhất cô cũng muốn hai người có thể cảm thông cho nhau, nếu không là người ở giữa, cô sẽ vô cùng khó xử.

Vì thế dù vẫn còn giận, cô vẫn kiên nhẫn, nghĩ một lúc mới nhắn lại:" Cho dù cậu đúng, nhưng cậu không biết thầy ấy đã phải trải qua điều gì, nói thế không phải nặng lời à? Kỳ thực thầy ấy cũng đáng thương lắm."

Trình Nhiên nhớ tới hai lần mình vô duyên vô cớ bị oan, Chương Ngư vô duyên vô cớ ghét mình ngay từ đầu, thậm chí đe dọa mình, y đều phải nhịn. Còn tưởng hắn có ám ảnh gì thời đi học, đến giờ mới hiểu hết, hắn phản cảm với mình kỳ thực vì biết quan hệ giữa mình và Khương Hồng Thược từ trước, hắn nhìn thấy hình ảnh bản thân trong đó nên chướng mắt sao?

"Đáng thương chính là lý do à? Cho nên bạn muốn mình lấy thái độ đồng tình để bố thí?"

Trên đời này có hai loại người thất bại, một là đã dốc sức, nhưng năng lực có hạn mà thất bại, rất đáng cảm thông. Còn một là kẻ thấy khó mà lùi bước nên thất bại thì dù không khinh bỉ, cũng chẳng có gì đáng thương hết. Trong mắt Trình Nhiên, Chương Ngư là loại thứ hai, chẳng những thế, ở mức độ nào đó, có thể hắn là kẻ phản bội lại cô út của Khương Hồng Thược.

Đã tự mình phản bội, tự mình bỏ cuộc, vậy mà còn làm như mình ủy khuất lắm, làm như mình suy nghĩ cho người khác nên mới làm vậy.

Lại còn vô lý trút giận lên người khác.

Loại người đó không đáng để thông cảm.

Khương Hồng Thược vành mắt nóng lên, cô không ngờ Trình Nhiên dùng ngôn từ chua cay như vậy, hơn nữa làm cô nghĩ tới lúc Trình Nhiên quay đầu bỏ đi hết sức dứt khoát, cô gọi cũng không được, chẳng cho cô cơ hội giải thích.

Chương Ngư và cô út năm xưa đưa cái bóng đèn nhỏ cô đi khắp nơi, cô là người chứng kiến tất cả hạnh phúc và đau khổ của hai người bọn họ, cho dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, đều là điều bất đắc dĩ, chẳng ai muốn thế.

Dù Chương Ngư đã sai, cũng không nên tổn thương thêm cho người đáng thương đó.

Cho dù là ăn mày cũng cần khoác áo che đi xấu hổ cơ mà.

Tính cách của cô luôn nghĩ cho người khác, tuyệt đối không bao giờ nói người khác một cách không nể nang gì như thế. Cho nên cô mong Trình Nhiên suy nghĩ cho mình, chí ít giữ lại cho đối phương chút thể diện và giới hạn.

Đối phương còn từng là chồng của cô út cô, từng là người thân của cô ... Quãng thời gian tuổi thơ đó của cô, mẹ bận bịu chẳng quan tâm tới, cha thì cắn răng phấn đấu, lúc nào cô cũng lủi thủi một mình, ở trên lớp vì khác người mà bị cô lập, nhờ có hai người bọn họ mà có những hồi ức ấm áp.

Dù cô có giận, có trách, Chương Ngư vẫn là người cô trân trọng.

"Trình Nhiên, bánh xốp có ngon không?"

Trình Nhiên nhận tin nhắn chẳng liên quan gì đến chủ đề đang nói thì ngẩn người, bánh xốp có ngon hay không thì liên quan gì chứ?

Thật vô lý.

Có thể nói chuyện logic một chút không hả?

Trình Nhiên tuy không tham gia thi đấu, nhưng ở trong đội ngũ tiếp viện, cũng chạy đi chạy lại khắp nơi đưa khăn đưa nước cho vận động viên của lớp, y lại háu đói, đương nhiên ăn rất ngon.

Làm sao y biết được Khương Hồng Thược nghe thấy Tần Thiên và Viên Tuệ nói chuyện với nhau, nên có cho y vài linh hồn nữa cũng không đoán được Khương Hồng Thược đang nói chuyện gì.

"Ngon lắm!" Trình Nhiên trả lời như thế.

Chốc lát sau di động rung lên, Trình Nhiên nhận được tin nhắn phản hồi.

"Trình Nhiên, chúng ta chiến tranh lạnh đi."

Trình Nhiên xem mà tròn mắt.

Lại ý gì nữa đây?

Làm sao chiến tranh lạnh lại còn phải tuyên chiến? Vậy có cần tìm trọng tài không? Tới khi đó còn tuyên bố thắng bại.

Ngồi trong bóng tối, Trình Nhiên khẽ thở dài, lần này thì không nghi ngờ gì nữa, bọn họ thực sự là cãi nhau rồi.

Hai người họ đều cố chấp, dừng lại cũng tốt, nếu không tiếp tục thế này, sự việc sẽ vượt quá kiểm soát của cả hai.

Đồng hồ chỉ 3 giờ đúng.

Ngày hôm sau Từ Lan thiếu điều cầm roi ra để gọi Trình Nhiên dậy nữa thôi, Trình Nhiên thấy rõ ràng là chưa muộn, vậy mà đã bị mẹ tống cổ ra khỏi nhà rồi. Mắt lim dim bắt xe buýt đi học, sau đó xuống xe trước một trạm, vì đây là giờ cao điểm, con đường phía trước Thập Trung cũng khá rộng đấy, nhưng đây là năm 99, trên con đường chính đưa học sinh đi học này chật kín xe đạp qua lại lộn xộn, nên xe lớn đi vào rất chậm.

Xuống sớm đi bộ cho tỉnh ngủ, ở cái độ tuổi này, thức xuyên đêm có lẽ không thành vấn đề chứ một khi đặt lưng xuống ngủ sẽ là chuyện rất phiền, ngủ bao nhiêu cũng không đủ.

Trình Nhiên vừa đi vừa ngáp, ngáp sái quai hàm, ngáp chảy nước mắt, ngáp xong lại thấy đói, chợt nhớ mẹ không làm bữa sáng cho mình, chắc đuổi mình đi sớm để lấp liếm cho qua cái vụ gần đây bỏ bê con cái đây mà. Cũng không sao, quanh Thập Trung thiếu gì chứ không thiếu quán ăn, Trình Nhiên đi vào một quán mỳ, không ngờ chật kín rồi, còn có cả người đứng đợi, càng không ngờ có cả Khương Hồng Thược, Mã Khả, Tô Hồng Đậu.

Có muốn quay ra cũng không kịp nữa rồi.

Mã Khả như mọi khi, rất nhiệt tình rối rít gọi Trình Nhiên, Tô Hồng Đậu cũng nói:” Lại đây đi Trình Nhiên.”

Khương Hồng Thược chỉ liếc y một cái, mặt lạnh tanh quay sang bên.

Vài nam sinh ném cho Trình Nhiên ánh mắt giết người, bọn họ đang đứng xếp hàng đây này, Trình Nhiên thấy chen ngang không hay, vả lại mặt Khương Hồng Thược thế kia, ngồi xuống không chừng cãi nhau tiếp, ít nhất thì tiêu hóa không tốt, nói: “ Đông quá, hay là thôi vậy, đợi nữa sợ muộn học mất.”

Mã Khả xem đồng hồ, đợi thêm một lúc nữa không thấy có khả năng có bàn sớm, liền nói: “ Vậy tới giờ nghỉ tới nhà ăn ăn vậy.”

Trình Nhiên cùng họ đi tới trường, hai cô gái kia đúng là thần kinh to như dây thừng, cứ ríu rít trò chuyện, không hề nhận ra sự khác thường của Khương Hồng Thược, chỉ khi nào bọn họ hỏi tới cô mới lên tiếng, nếu câu chuyện có Trình Nhiên tham gia thì tuyệt đối không tham gia.

Chiến tranh lạnh thật rồi.

Trong cặp sách của Trình Nhiên có ít đồ ăn vặt hôm qua Tần Thiên mua, cho nên vào lớp ăn tạm vài miếng lương khô với thịt bò cũng đủ ấm bụng, lại cướp của Trương Bình chai nước, đến giờ nghỉ tiết hai không đi mua thức ăn nữa.

Khi y đứng ở hành lang ngắm phong cảnh, Khương Hồng Thược và Tô Hồng Đậu, Mã Khả xách bữa sáng đi qua, Tô Hồng Đậu hỏi: “ Trình Nhiên, cậu không đi ăn sáng à?”

“ Ừ, mình không đói lắm. “ Trình Nhiên đáp qua loa:

Lúc này Khương Hồng Thược vẫy tay tạm biệt hai người Tô Hồng Đậu, Mã Khả vào lớp, không để ý tới Trình Nhiên.

Đến khi gần vào lớp Trình Nhiên mới về chỗ, thấy trên bàn của mình có một cái túi không biết của ai thì cau mày, nhìn vào trong không ngờ là bữa sáng, Địch Vân ở bàn trên che miệng cười rồi chỉ chỉ về phía Khương Hồng Thược.

Trình Nhiên quay đầu nhìn vị trí mé trái mình, cô gái đó đang mở vở làm bài, vẻ mặt chuyên tâm, thành khiết như hoa sen trắng, lòng mềm nhũn, bao nhiêu tức giận cũng trôi qua rồi.

Kẻ địch thế này, chiến tranh gì nữa chứ?

Mặc dù không đói nữa, Trình Nhiên thấy tựa hồ trả về cũng không ổn, thế là Trình Nhiên lấy ra ăn, một cái bánh mỳ bơ, một cái bánh mỳ kẹp xúc xích, một hộp sữa đậu nành, ăn vào ngọt mềm thơm ngon, cảm giác vừa nó vừa đầy đủ.

Hết giờ Trình Nhiên chủ động đi tới chỗ Khương Hồng Thược, coi như phát tín hiệu hòa bình: “ Mình ăn rồi, ngon lắm.”

Khương Hồng Thược viết bài, chẳng ngẩng đầu lên: “ Đồ nuôi lợn thôi.”

Vậy là chiến tranh lạnh vẫn tiếp diễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận