Trùng Nhiên

Chương 460: Hẹp hòi.

Tiếp sau cha mẹ Liễu Anh là cha mẹ Lưu Khoa Hoành, Tưởng Hâm ... Đều mà bậc chú dì cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, xách túi lớn túi nhỏ tới nhà.

Nhưng đặc biệt nhất là cả nhà Dương Hạ.

Có thể nhìn ra Dương Hạ rất không muốn đến, bị cha mẹ ép đi theo.

Dương Xuyên và Trình Phi Dương ngồi ở ghế sô pha tán gẫu, mẹ Dương Hạ là Tương Cầm và Từ Lan vào bếp, nói chuyện Tết nhất, còn kể đống chuyện xấu của hai đứa bé khi còn nhỏ, nói là trong nhà mình có mấy bức ảnh, đều là ảnh Tết. Khi đó Trình Nhiên và Dương Hạ ba tuổi, Trình Nhiên sán tới thơm má Dương Hạ, đến năm tuổi Trình Nhiên ôm lấy Dương Hạ thơm má, bảy tuổi là ảnh Dương Hạ đẩy mặt Trình Nhiên sang bên ....

Cuối cùng cả hai không cách nào nghe tiếp được nữa, phải chạy ra ngoài ban công lánh nạn.

Dương Hạ từ sáng sớm đã bị mẹ ép mặc đồ thật đẹp sang nhà Trình Nhiên, tuy cô thân bất do kỷ, nhưng vẫn thề chết bảo vệ quan điểm, đánh trống lảng: “ Đây là thói xấu, dù thế nào mình cũng phải đối hành vi hối lộ này.”

Trình Nhiên nhìn gò má láng mịn đỏ au của Dương Hạ, y vẫn nhớ chuyện này, sau bảy tuổi thì y không còn cơ hội thơm má cô nữa, định trêu chọc cô vài câu, nhưng nghĩ tới hậu quả đành thôi: “ Đôi khi cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi mà, thế giới người lớn là như vậy. Cha mẹ bạn chưa chắc đã thích chuyện này, nhưng người khác đi rồi lại sợ nhà mình không đi không hay. Cũng như cha mẹ mình thì cũng không muốn nhận quà cáp, nhưng mà không nhận thì coi là không nể mặt bạn cũ, nhận của người này thì lại phải nhận của người khác, nếu không lại thành bên trọng bên khinh, càng nhận nhiều càng thêm nhiều người tới, cứ thế mãi thành vòng lặp vô tận. Chẳng ai vui cả, nhưng vẫn phải làm.

Dương Hạ hừ một tiếng: “ Xấu xa dơ bẩn. “

“ Này, không phải là bạn xót tiền đấy chứ? Biết mà, từ nhỏ bạn đã hẹp hòi.”

Trình Nhiên vừa nói xong thì vai bị đánh mạnh một cái, lùi lại nhìn mắt Dương Hạ đỏ như mắt thỏ.

“ Trình Nhiên, mình chưa bao giờ hẹp hòi với cậu cả. “ Dương Hạ quay đi lau mắt bước vào nhà:

“ Dương Hạ ... “ Trình Nhiên vươn tay ra muốn kéo Dương Hạ lại, nhưng cô rụt tay rất nhanh làm y nắm trượt:

Dương Hạ vào phòng khách, Trình Nhiên không tiện đuổi theo, chỉ biết đứng đó nhìn theo bóng lưng yểu điệu.

Chỉ nói đùa một câu, không nghĩ Dương Hạ nhạy cảm như vậy.

Mặc dù bọn họ từng đeo ba lô đi học vì bữa sáng ăn của người kia một cái bánh bao mà cãi nhau, từng một thời ngồi chung bàn, vì vượt giới hạn bị chọc một cái bút làm giận dỗi cả buổi. Từng vì đại hội thể thao cổ vũ nữ sinh bên cạnh mà bị đá cho mấy cái, cả tuần không mang đồ ăn cho nữa.

Nhưng cô gái có thể tích góp số tiền tiêu vặt ít ỏi, mua chiếc mô hình chiến hạm Thái Không Bảo Lũy, đồ nhập khẩu cực đắt, chỉ vì Trình Nhiên từng nói rất thích chiến hạm đó, thì làm sao có thể hẹp hòi được cơ chứ.

Có đôi khi những chuyện hiểu lầm bởi lời nói gây ra, cố ý nói đùa không sao cả, nhưng có lúc vô tình lại gây tổn thương người khác.

Đối với cô gái từng biến mất trong cuộc đời mình một thời gian rất dài này, Trình Nhiên luôn có tình cảm hết sức đặc biệt, y không muốn chuyện để bụng này lớn lên, y rất hiểu, hiểu lầm nếu không cởi bỏ, khả năng không có cơ hội quên đi.

Thế nên Trình Nhiên đợi Dương Hạ về nhà một cái liền gọi điện cho cô ngay, giải thích mình chỉ nói đùa thôi, đừng để bụng.

Kết quả Dương Hạ nhận điện thoại ngữ khí thoải mái, chẳng giống bộ dạng đáy mắt hoen lệ như ở nhà mình.

Trình Nhiên chẳng hiểu gì cả, vẫn dè dặt giải thích, mấy hôm nay về nhà, gặp bạn bè cũ, trong lòng có chút hưng phấn, thành ra nói đùa hơi quá, không nghĩ Dương Hạ lại phì cười.

Nụ cười đó làm Trình Nhiên hoang mang.

Sau đó giọng hớn hở của Dương Hạ truyền tới: “ Hì hì, rốt cuộc cũng lừa được cậu rồi, kỳ thực mình không hề giận.”

“ Thật chứ ?” Trình Nhiên vẫn chưa tin, không thể nào, cô nàng đáng lẽ ra phải lên giọng giáo huấn mình một phen chứ, được rồi, y thừa nhận có hơi "thích" nghe Dương Hạ mắng:

Thế này quá bất thường.

“ Chỉ cho phép cậu đùa với mình, không cho phép mình trêu cậu sao? Quên trước kia mình biểu diễn tiểu phẩm, diễn xuất luôn là số 1 à, đóng giả ủy khuất một chút có sao?”

Thật á? Lại có thể chơi như vậy à?

Nghĩ lại hình như .... đúng? Trình Nhiên nhớ lúc đó Dương Hạ ủy khuất thì ủy khuất thật, nhưng mà ánh mắt thì giảo hoạt, qua mặt được cả mình, nha đầu chết tiệt này thật là.

“ Mình đương nhiên biết cậu không thực sự nói mình như thế, vì mình không đối xử với cậu như vậy .” Dương Hạ dừng một chút bổ xung: “ Không chỉ với cậu, mà với tất cả bạn bè, mình chưa bao giờ hẹp hòi cả.”

Trình Nhiên thất vọng.

Nhiều lúc cảm giác Dương Hạ đối xử với mình rất đặc biệt, điều đó khiến Trình Nhiên mỗi lần nghĩ tới cô luôn có tình cảm êm dịu. Dù sao y không phải thiếu niên đơn thuần nữa, nếu nói vì thích Khương Hồng Thược mà không bị cô gái nào khác thu hút nữa là chuyện không thể nào.

Huống hộ Dương Hạ còn ngự trị trong tim y trước.

Không nghe thấy bên kia có âm thanh nào đáp lại, Dương Hạ cười nhẹ: “ Thất vọng hả? “

“ Thất vọng cái gì chứ? “ Trình Nhiên không chịu kém: “ Nếu bạn đối xử tốt với tất cả mọi người, vậy cái tốt của bạn không đủ đặc biệt và quý giá, như vậy có phải là không công bằng với người đối xử với bạn đặc biệt tốt không?”

“ Nói có lý đấy, vậy mình nên tiếp thu ý kiến của cậu của cậu, thay đổi từng chút một, sau này chỉ tốt với người đặc biệt với mình, Trình Nhiên, cậu thuộc về loại nào?”

Trình Nhiên nuốt nước bọt, hắng giọng một cái :” Mình nghĩ mình cũng là người đặc biệt với bạn đấy chứ.”

“ Xì, đặc biệt mà mang quà về cho mình cũng chỉ là kẹp tóc thôi à, khác gì quà của Bối Bối, Liễu Anh đâu.”

“ Sợ mua quà đắt tiền bạn lại không nhận …”

Khi ở Thành Đô, Trình Nhiên luôn cảm thấy Dương Hạ đối xử với mình rất đặc biệt, về Sơn Hải rồi, lại không thấy thế nữa.

Dù sao Dương Hạ không giận mình là tốt rồi.

Trước đó ở nhà Trình Nhiên, có cha mẹ hai bên nhìn vào, không cách nào nói chuyện được, vì hai bà mẹ cứ lấy chuyện xấu hồi nhỏ ra kể, cứ như so xem con ai mất mặt hơn, ai ít mất mặt hơn là thua.

Nhiều chuyện hai người còn chẳng nhớ.

Trong những chuyện liên tục tiết lộ đó có Trình Nhiên hồi nhỏ dùng phích cắm điện cắm vào mũi mình, Tiểu Dương Hạ dùng kéo mắt lông mày khóc mất ba ngày, hồi tiểu học tập đi xe đạp. Dương Hạ đạp xe Trình Nhiên đỡ, thế là cả hai cùng ngã xuống cống. Mùa đông năm đó trời lạnh vô cùng, Trình Nhiên mua kem cho Dương Hạ ăn trước một miếng, kết quả cả miệng bị dính vào kem, về nhà không ngừng dùng nước ấm đổ vào cho tan ra, miệng bị chảy máu, Trình Nhiên ở bên cạnh bị cha mẹ đánh cho một trận thê thảm ...

Những chuyện đó lúc nghe trước mặt người khác thì xấu hổ, bây giờ chỉ có hai người với nhau, cảm giác rất thú vị, đồng thời có chút xúc cảm vì tuổi thơ đã qua.

Trước khi cúp máy, Dương Hạ nói: “ Trình Nhiên, lễ hội hoa đăng sau Tết, bọn mình đi xem pháo hoa, cậu cũng đi chứ?”

Sơn Hải là thành phố du lịch, mỗi khi Tết Xuân liền có lễ hội hoa đăng nổi tiếng, sau này còn được nâng tầm thành lễ hội hoa đăng quốc tế. Địa điểm tổ chức luôn ở bên hồ, dùng các loại hộp đèn để tạo hình, còn mời ca vũ đoàn tới biểu diễn, sau đó bắn pháo hoa.

Pháo hoa bùng nở trên bầu trời, cùng với hoa đăng phía dưới phối hợp với nhau thành chiêu bài của Sơn Hải.

Năm ngoái Sơn Hải tổ chức thành công lễ hội du lịch quốc tế, danh tiếng Sơn Hải càng lớn, năm nay số người tới du lịch xem lễ hội tăng cao kỷ lục, trong đó không ít người nước ngoài.

Khi còn nhỏ Trình Nhiên rất thích pháo hoa, càng lớn thì sự kích thích của thứ màu sắc đó cũng dần mất đi, nhưng nghe Dương Hạ nói thế, Trình Nhiên vốn chỉ muốn ở nhà chơi không đi đâu liền đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận