Trùng Nhiên

Chương 220: Anh kết nghĩa của Dương Hạ. (1)

Thật may mắn thế giới trọng sinh này vẫn có bậc thầy ấy, Trình Nhiên nhìn từng phân đoạn kinh điển trên màn hình, thấy may mắn vô cùng, vì sự sai lệch của thế giới này, Trình Nhiên đôi khi nghĩ, những bộ phim vĩ đại trong ký ức, nếu không xuất hiện, liệu mình có nên tái hiện không? Về sau nghĩ kỹ lại thấy không thể, vì dù y có nhớ kỹ nội dung thế nào cũng không thể khôi phục lại từng chi tiết, ví như tinh túy trong lời thoại, góc quay, màu sắc ... Quá nhiều thứ mà người ngoài nghề không thể hiểu, chỉ sợ vẽ rồng không thành lại thành rắn thì thật xúc phạm tác phẩm đó.

Bộ phim thì không còn gì để nói nữa rồi, đất trời cũng phải cảm động, kết thúc bộ phim quả nhiên là cả rạp khóc nức nở, ai nấy mắt đỏ hoe như mắt thỏ.

Đáng tiếc là không có cô gái nào dựa vào vai Trình Nhiên khóc, ngồi bên trái y là Du Hiểu, ngồi bên phải là đứa con trai xa lạ.

Ngược lại Du Hiểu được Diêu Bối Bối ôm cổ khóc, hắn máy móc vỗ vỗ lưng cô mấy cái, báo hại cả hai ra khỏi rạp không dám nhìn mặt nhau.

Khi ra khỏi rạp chiếu phim, mọi người thấy Trình Nhiên mắt khô cong, mặt tỉnh queo thì bất mãn lắm, Dương Hạ lên tiếng trước tiên: “ Trình Nhiên, sao cậu không khóc ... Con người cậu làm sao lại sắt đá như vậy.”

Cả đám cũng vào hùa chỉ trích Trình Nhiên, phát tiết bi thương trong lòng.

Trình Nhiên oan không để đâu cho hết, y cảm động chứ, dù có xem lại vẫn cứ rất cảm động, nhưng quan trọng là xem bảy tám lần rồi, cũng khóc mấy lần rồi, làm sao còn yếu ớt như thế ... Nói ra cũng xấu hổ, lần đầu Trình Nhiên xem bọn đau lòng hơn cả họ bây giờ.

Bộ phim kéo dài 2 giờ 40 phút, cả đám đều đói meo rồi, nhiều quán ăn ngoài đường đã vắng khách, mọi người cãi nhau, Diêu Bối Bối muốn đi ăn bánh cuốn, Dương Hạ thì muốn uống trà sữa. Thế là chia quân làm hai đường, Du Hiểu, Liễu Anh, Diêu Bối Bối đi mua bánh, Trình Nhiên và Dương Hạ tới quán quán trà sữa mua trà sữa, cuối cùng gặp nhau ở giữa đường.

Trời rét căm căm, Dương Hạ mặc mặc áo len dầy, cổ áo dựng lên che gió, bình thường cô đã đủ thu hút mọi ánh mắt, huống hồ lúc này mắt sưng đỏ, khóe mắt còn đầy vệt nước mắt áp chế không được tràn ra bên ngoài, đến người quen thuộc với cô như Trình Nhiên cũng phải nén kích động ôm vào lòng vỗ về.

Bên cạnh có anh chàng ánh mắt thất thần, hiển nhiên bị trúng đạn của Dương Hạ rồi, quên bước đi, cô gái bên cạnh đang khóc như hoa đào trong mưa thấy bạn trai dừng lại, ngạc nhiên quay đầu sang, tức thì thấy Dương Hạ, sắc mặt biến đổi, dẫm chân chàng trai đó hét lên: “ Đi chết đi.”

“ Lệ Lệ, nghe anh nói đã, chuyện không phải như em nghĩ đâu. “ Chàng trai hoàng hồn đuổi theo:

Trình Nhiên dở khóc dở cười, nhủ thầm trong lòng, thôi thì trong cái rủi có cái may, coi như cô gái ấy đêm nay giữ được tấm thân thanh bạch ... Ấy là nếu còn mà giữ.

“ Trình Nhiên, cậu không cảm động à? “ Dương Hạ không biết mình vừa gây họa, lần nữa lau nước mắt hỏi:

“ Cảm động chứ, nhưng mà mình càng nghĩ về đạo diễn nhiều hơn.”

“ Ừm, vậy là sao?”

- Rất nhiều bộ phim, mình không nói là không hay, nhưng họ kể câu chuyện, hận không thể làm càng phức tạp càng tốt, đánh đố người xem. Gì mà thủ pháp montage, gì mà cài cắm chi tiết liên quan chính trị tôn giáo thông điệp to lớn, gì mà plot twist, nói tóm lại là muốn người xem như đi trong sương mù, về nhà phải tra đủ loại tư liệu mới thấy sâu sắc, càng xem không hiểu càng thấy lợi hại. Nhưng mà Jame Cameron thì khác, phim của ông ấy mộc mạc đơn giản, như sợ người xem không hiểu, đôi khi quá đơn giản, chẳng có kịch tính bất ngờ quá lớn. Nhưng chính vì vậy, chính vì nắm sự chất phác đó lại đem hạch tâm câu chuyện truyền đạt rõ ràng tới người xem.” Trình Nhiên đầy xúc cảm, trước kia xem phim chỉ thấy nội dung phim, giờ cảm giác mình nhìn sự việc gì cũng ở góc độ bàng quan hơn, thấy được nhiều hơn: “ Cho nên ông ấy mới là người thực sự kể được tinh túy của câu chuyện, chỉ có đem cảm xúc từng nhân vật tới người xem, mới có thể làm họ động lòng. Vứt đi nguyên tắc truyền tải cảm xúc này, tất cả những thứ gọi là kỹ xảo, kết cấu của phe sách vở, đều là bỏ gốc tìm ngọn.”

“ Một câu chuyện thì hạch tâm của nó là tư tưởng cảm xúc, chứ không phải là căng mắt soi đi soi lại từng chi tiết, ngồi nghĩ nát óc không hiểu chuyện gì, hay là phân tích đủ thứ kỹ xảo áp dụng, câu chuyện cần kể mới gốc bộ phim.”

Nói tới đó phát hiện Dương Hạ ngây ra nhìn mình, Trình Nhiên đưa tay sờ mặt: “ Có gì à?”

“ Không phải, truyền đạt tư tưởng hạch tâm và nội hàm của câu chuyện mới là quan trọng nhất, mình tán đồng với cậu. “ Dương Hạ ngoan ngoãn lắc đầu, chỉ tay: “ Nói hay lắm, tha thứ cho cậu tội không khóc ... Quán này đi, mình muốn uống trà hoa quả.”

Bọn họ vừa đứng lại ở quán trà sữa thì cách đó không xa, đám người La Chí Tiên cũng vừa xem xong phim rời rạp. Nhóm người này dù đứng trong đám đông cũng hết sắc bắt mắt, toàn là trang phục xa xỉ dù ở hiệu độc quyền tại Sơn Hải cũng không bán, hoàn toàn khác cánh ăn mặc có phần đơn giản ở thành phố này.

Lúc này làn sóng Hallyu đã tràn vào Trung Quốc, một đứa nam tử mặc trang phục kiểu Hàn, trông hết sức nghệ sĩ thời thượng, tóc bồng bềnh dợn sóng như tài tử, liếm môi nhìn Dương Hạ: “ Nhìn kia, bên kia có em gái ngọt quá, lần này tới Sơn Hải mới phát hiện nữ sinh đặc sắc không ít. Em gái hai chân khép chặt thế kia, chắc còn zin luôn, cơ mà mặt hơi lạnh, đánh cược các cậu tới bắt chuyện, tám phần bị lờ đi.”

Kẻ vừa lên tiếng là Vương Gia Tuấn, biệt hiệu "Hầu Tử", nghe hắn nói thế cả đám nhìn theo, chỉ thấy một cô gái mặc áo len cao cổ trắng muốn, quần jean bó, vóc người thanh thoát, gương mặt thoát tục, đứng dưới mái hiên quán trà sữa, tựa như đóa bách hợp đợi người ta hái.

La Chí Tiên nhìn Dương Hạ từ chân tới đâu tặc lưỡi "ngon", sau đó hất hàm với đám đông: “ Tôi cá tôi có thể xử lý được em này, chơi bao nhiêu?”

“ Bốc phét, cược 1000. “ Vương Gia Tuấn giơ một ngón tay lên:

Những người khác cũng vào hùa: “ Không tin, tôi cũng theo 1000, La Chí Tiên, trả bằng tiền mặt đấy, không được chơi xấu.”

“ Theo 2000, em gái đó khó nuốt đây, nếu chịu khó bỏ thời gian theo đuổi thì thịt được thôi, nhưng lần đầu không thành đâu.”

“ Ok, cậu, cậu và cậu đều cược tôi thua hả ... Tổng cộng một vạn mốt rồi nhé, chuẩn bị tiền đi. “ La Chí Tiên tính tiền xong, đút tay túi quần, huýt sáo tự tin đi thẳng tới chỗ Dương Hạ:

Thái độ đó làm đám phía sau thộn mặt.

“ Mẹ nó, thôi xong rồi, tao có cảm giác là bọn mình bị lừa rồi.”

“ Chúng nó quen nhau à?”

“ Hồi xưa nhà nó ở Sơn Hải mà, sao tao quên mất chứ, thằng này kiếm được hơn một vạn rồi, phải bắt nó mời khách.”

Đúng vậy, hai người bọn họ quen nhau, không chỉ quen mà còn rất thân thiết nữa.

Đột nhiên có một nam tử xuất hiện bên cạnh, lại còn đứng rất gần, Dương Hạ giật mình nhảy lùi ra sau, gương mặt tức giận tích tắc chuyển sang vui mừng reo lên: “ Anh La, anh về bao giờ thế, sao không nói cho em biết?”

Dương Hạ không ngờ rằng mình gặp được người anh kết nghĩa La Chí Tiên ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận